Chap 5: Bữa trưa bất ổn!
Em Harry đói lắm rồi! Từ khi cả hai gia đình quyết định ở chung một chỗ, bố với chú Long cứ nói chuyện mãi thôi ấy. Chị Pam vội lấy bánh mì mẹ Ngân nhét vào cặp cho chia ra với bé. Nhưng kiểu này thì cũng không đủ no. Bé chạy đến ôm chân bố lớn, thều thào.
-Bố ơi, con đói rồi! Bố nấu cơm cho con với chị Pam với.
Nghe lời này của Harry, hai ông bố bắt đầu đặt tay lên trán, suy nghĩ. Bình thường, hai ông bố toàn được người giúp việc hoặc bạn đời nấu cho ăn, chứ có ai đã thực sự xuống bếp đâu. Nhìn hai bé con ánh mắt trông chờ mà hai bố váng đầu.
"Hai bố chú ý. Nhờ hai bố nói với bé con là ra đầu thôn nhận cơm nhé. Buổi trưa này, các cặp bố con ăn uống vui vẻ. Nhưng đến bữa tối, các bé con đi xin thực phẩm về cho các bố ."
Em Pam dắt tay Harry ra đầu thôn, vừa đi vừa hát. Em bé cũng cố gắng hòa nhịp cùng chị, nhưng thật sự, em bé đói đến mờ mắt rồi. Vừa đi, em bé vừa thở nặng nhọc. Pam khá vô tư, chưa thể kĩ lưỡng để ý đến em.
-Bây giờ, các con đem về cho bố và con cùng ăn nhé. Harry, con có mang được không? Hay cần ai giúp không? _ bác trưởng thôn ân cần.
-Dạ không ạ! Con đem về cho bố.
Em bé cứ khệ nệ xách một cái giỏ mây rất nặng, đi từng bước nặng nề trở về. Chị Pam ngỏ ý muốn hỗ trợ em một xíu, nhưng em bé lắc đầu. Bé muốn tự mình đem về cho bố, cho bố thấy em bé giỏi thế nào. Tổ chương trình vừa đi theo, vừa thương. Chiếc giỏ mây to cỡ hai phần ba người em bé, lại còn chứa rất nhiều thức ăn. Harry cứ lê từng bước giữa trời nắng chói chang. Chiếc nón có tai mèo vểnh lên nhanh chóng tuột khỏi đầu, chỉ có sợi dây níu lại. Em Pam thì đã về từ lúc nào, mắt cười nhìn bố Long khoe đủ thứ. Chú bắt đầu lo lắng, cứ đứng ngồi không yên trông ngóng cục cưng nhà mình.
-Bố ơi, đỡ hộ con với.
Tiếng Harry từ xa làm chú an tâm phần nào. Lao ra đỡ lấy giỏ mây từ tay con, chú sờ má con, lau vội những giọt mồ hôi trên má em bé. Mặt thì đỏ lựng, mồ hôi thì tuôn như mưa. Nhìn mắt con lấp lánh ánh cười, chú xót em bé nhà mình. Con ai mà giỏi thế cơ chứ!
-Sao con không nhờ các cô? Con bé xíu thế mà. _ chú Ninh hỏi.
-Con muốn tự đem về cho bố. Bố Dương bảo phải tự làm, không được nhờ vả nếu có thể làm được.
Chú bế xốc Harry lên, hôn lên chiếc má bánh bao của em bé liên hồi. Hai bố con hướng về ngôi nhà to, cười đùa về bữa ăn sắp tới. Ngồi vào bàn, em bé vẫn ăn ngoan, vẫn cười với bố. Nhưng đôi mắt của em bé bắt đầu lờ đờ, trán hơi nóng rồi. Bố Ninh thì vẫn cười đùa, chợt, chú dừng lại. Tay sờ lên trán con, chú giật mình.
-Harry ơi, con có ổn tham gia chương trình buổi chiều không? Bố thấy con hơi nóng ấy.
-Dạ, hông sao. Bố ơi, bố có thể xin bác trưởng thôn trả Nini cho con không ạ? Con nhớ bạn.
-Tí bố sẽ nói bác nhé. Ăn xong bát cơm này, mình ngủ một lát nhé.
Bố cố ép con xúc thêm vài thìa cơm. Còn em bé Harry thì mệt đến díu cả mắt, ngủ gục trong lòng bố mất rồi. Ninh ăn vội cho xong bát cơm rồi bế Harry lên giường, dán cho em bé miếng dán hạ sốt, mong sau giấc ngủ trưa, con sẽ đỡ sốt hơn. Ekip cũng tranh thủ đưa em thỏ Nini về cho em bé.
"Chỉ thầm mong rằng người em thương ấm áp trong ngàn ánh dương. Ta sẽ luôn ở bên, nắm tay qua những bão giông ngoài kia."
Chờ em bé ngủ say rồi, chú mới rón rén ra dọn chén dĩa. Nhìn chén cơm con ăn, chú thở dài. Gì mà giống bố nhỏ thế không biết? Cơm mới chỉ xúc được ít thìa, đồ ăn cũng ăn được chút ít. Chú ra hiệu với ekip về việc nghỉ trưa, bản thân lặng lẽ sắp xếp lại mọi thứ, rửa bát đũa.
Cơn gió chiều mát rượi thổi đến làm em bé Harry tỉnh táo hơn. Đưa tay ra đón lấy chiếc lá nhỏ bay trong gió, tiếng cười hồn nhiên của bé con cũng làm bố lớn thức giấc. Kiểm tra cho con, bố lớn cảm thấy an tâm khi em bé đỡ sốt. Còn hơi đừ người thôi, nhưng việc tham gia chiều nay hoàn toàn có thể. Ninh lấy nhiệt kế xem lại một lần nữa. 37,5 độ, vẫn ổn.
-Harry này, con vẫn còn hơi ốm đấy. Nhưng vẫn có thể tham gia được buổi chiều. Con có muốn đi chung với mọi người không?
-Dạ có.
Nhìn con, Ninh cảm giác yên bình. Bé con cứ cười ngây thơ, tỏa sáng dưới nắng mai. Em bé Harry cứ giục bố thay đồ rồi dẫn bé ra với các anh chị nhanh nhanh. Chú lắc đầu nhưng vẫn cười thật tươi. Em bé dù có đối diện với thách thức đầu đời, những cơn sốt váng đầu vì thời tiết vẫn thật kiên cường, vẫn như vầng ánh dương sưởi ấm đến tất cả mọi người. Có lúc ốm mệt, có lúc sốt bệnh, nhưng cầu vồng vẫn sẽ đến. Và Harry vẫn sẽ vui cười với mọi người, sẽ như ánh dương chiếu sáng cuộc sống hai bố. Cám ơn em Harry, vì đã mạnh mẽ và hết bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro