×Chap 4× Tìm thấy

Một bài đồng dao từ từ cất lên. Một đứa trẻ thơ ngây ngốc ôm lấy một đốm lửa tàn. Nó cứ vậy đấy hát đến khản cổ. Nơi thanh quản hầu như như đã chìm trong cơn bỏng rát cứ ngỡ nó không cất lên được thanh âm nào nữa. Nhưng nó vẫn cố gắng hát tiếp, dù từng con chữ đã đứt quãng không ngơi.

.

.

.

Rev Blaze vẫn im lặng, nhưng anh biết thừa đó là ai rồi.

Đôi tay có chút gầy gò phủ trên đó là dầy đặc các băng cá nhân đủ loại kiểu dáng.

Cũng như dẫn chứng chính xác cho lập luận của anh là giọng nói , về cơ bản giọng các nguyên tố có phần giống nhau, nhưng tông điệu thì khó lẫn đi đâu được, cả thói quen khi nói cũng riêng biệt. Và anh nói thật trong cái nhà này, ngoài hắn ra thì chả ai hơi đâu làm ba cái trò con nít này.

Hắn được một lúc thấy người trước mặt không phản ứng gì liền phụng phịu hỏi lại.
_ Mò~ anh đoán xem ai đi!

_ Ais.
Anh vẫn tỉnh bơ mà trả lời không đúng ý hắn.

_ Không phải! Không phải!
Hắn phòng má, lắc đầu ngầy ngoạy. Tiếng chân dậm phình phịch nơi sàn gỗ, hắn dùng dằng đầy khó chịu mà ngồi phịch xuống ghế sofa, khiến chiếc ghế tội nghiệp kêu lên tiếng rắc đầy thảm thương.
_ Dỗi òi!... Là Ice cơ, là Ice không phải Ais!

_ Như nhau, đều là tên thôi.

_ Hừm! Nhưng em thích anh gọi em là Ice hơn.
Rev Ice hướng ánh mắt đục ngầu đến quỷ dị về phía anh. Nhưng chắc đi chung với biểu cảm hiện giờ, thì thật trông hắn chả đáng sợ miếng nào. Không chừng còn ngược lại, đáng yêu là đằng khác.

Cái đầu trắng toát tựa phủ một tần tuyết trắng, điểm tô một vệt đen nơi sắc bạch ngự trị. Và tất cả đều đọng lại trong đấy mắt Rev Blaze là một tên ngốc không hơn, không kém , đang không ngừng làm trò, nhằm thể hiện cái 'tình yêu' kỳ lạ của hắn.

Tình yêu sao?

Theo những gì anh biết tình yêu là một khái niệm đầy ngọt ngào và mùi mẫn, một hương vị mang đầy mật ngọt, cùng dư vị dịu dàng . Đôi lúc sẽ có lúc cay nồng.

Nhưng đối với Rev Ice tình yêu là sự ham muốn, là cái dục vọng về cơ thể của hắn. Là cái cảm giác nóng ran nơi giao thoa, cùng những âm thanh đầy tuyệt mĩ với hắn đó là yêu... Có lẽ vậy.

Tựa hồ một tần mây mù phủ kín tâm trí vậy. Buồn cười thật, dù gọi nhau bằng cái biệt danh thân mật là thế. Nhưng bản thân Rev Blaze còn chả hiểu nổi con người này.

Một thanh âm từ từ cất lên, nó như phá tan sự rối bời nơi tâm trí anh.

_ Honey! Anh biết không Thundy mới bắt được một con chuột ...Một con chuột, biết phóng điện...Biết tạo điện đấy!
Hắn đầy hí hửng kể lại phát hiện của mình, đôi tay ở dưới không biết tự lúc nào đã ôm choàng lấy eo người thương. Gần như quên bén đi cảm giác khó chịu vừa nãy.

Anh nghe vậy cũng chỉ ậm ừ cho qua, chắc mẫm hắn lại lên cơn nữa rồi.

Riêng mỗi thằng cả ngồi hít cẩu lương đầu đến giờ nghe thế liền ngứa mồm, ngứa miệng không khỏi chế giễu.
_ Hả! Mày đùa tao à bộ nó bắt được 'Pikachu' hay gì?!

_ Đúng! Đúng! Pikachu!
Cái đầu nhỏ vừa nãy còn dụi vào hõm cổ người thương, liền bật phắt dậy tưng tửng mà đáp lại, như thể thằng chả vừa tìm được từ ngữ biểu thị đúng ý.

Rev Cyclone chính thức cứng họng luôn, nói chuyện với thằng quể này thề là quyết định sai lầm...
_ Khoan!... Mày vừa nói thằng đó bắt được một con chuột?

Rev Ice thấy thằng anh cả hỏi liền gật đầu lia lịa.

_ Đệt! Mày đùa tao chắc! Ở cái xó này làm khỉ ho gì có sự sống khác ngoài cái nhà này!

Thật chả sai khi nói ở không gian nguyên tố (Rev) không có sự sống nào khác ngoài các reverse. Dễ hiểu thì đây giống như 'thế giới trong gương' của đảo Rintis nhưng vẫn có một số quy luật nhất định để tồn tại, cũng như giữ chật tự cho không gian này.

Vẫn có sự tồn tại khác ngoài họ, nhưng thực tế những cư dân đó chỉ giống như hình ảnh phản chiếu, từ những gì chủ nhân họ trải qua và được tổ hợp lại cấu thành. Những gì xảy ra hoặc tác động đến nơi này, thì sẽ ảnh hưởng tương đương đến sức mạnh của các reverse.

Giải thích rõ hơn không gian này tồn tại do sự luân chuyển từ năng lượng từ các nguyên tố mà thành, nếu không gian gặp trục trặc hoặc lỗi dù nhỏ nhất. Nó buộc phải hấp thụ năng lượng từ các nguyên tố nhằm sửa chữa các lỗi.

Mà 'lỗi' ở đây là gì?

Là bao gồm các hành vi được quy vào phạm pháp ở thế giới thật, thì chính là 'lỗi' ở đây. Và đương nhiên những chủ thể duy nhất được tính là sự sống ở đây lại là các reverse, nên bất kì những hành động vi phạm 'lỗi', sẽ dẫn đến tác động xấu cho không gian buộc nó phải sửa chữa.

Từ đó cấu thành một chuỗi luân chuyển, buộc các reverse phải thực hiện theo 'cái pháp luật ở không gian này', bằng không chính họ sẽ bị nó rút cạn năng lượng. Nhưng việc rút năng lượng này không khiến họ chết, tệ nhất chỉ khiến họ ngủ li bì một tuần là cùng.

Quay lại với cuộc hội thoại vừa nãy.

Rev Ice nghiêng nghiêng đầu, tư thế ngồi cũng phần nào nghiêm chỉnh, không còn bám lấy Rev Blaze hay nói thô hơn là làm ba cái trò xà quần.
_ Cảm nhận.

Rev Cyclone nhăn mặt, nó muốn một câu trả lời rõ ràng hơn.
_ Là sao?

Hắn cười khúc khích, khẽ ngân nga vài khúc lạ kỳ.
_ Một cái đầu từ từ lăn đều... Một bài đồng dao từ từ cất lên... Một lão già điên cất tiếng cười... Hai vị khách lạ từ nơi phương xa... Thay đổi tam quan lệch lạc xưa cũ... Một đám tù nhân mang bao lời gian dối... Liệu có tìm được ánh sáng nơi cõi an lành.

Hai Rev ngồi ở đây cảm giác như vừa bị châm biếm thì phải.

Một khoản tỉnh lặng bủa vây nơi đây, trong một khoản khắc ngỡ ra câu trả lời.
_ Có một hoặc hai kẻ nào đó đã đến đây
Rev Blaze chắc người nhanh chóng đưa ra kết luận, sau mấy lời bóng gió của hắn.

Hắn chẳng nói gì khẳng định câu trả lời của anh, chỉ lẳng lặng nở một nụ cười mỉm. Tất thảy biểu tình ấy đều phớt qua một cách chóng vánh.

_ Sao mày biết?

_ Không biết~ chỉ là linh cảm thôi!

_ Mà~ nếu Cyc muốn rõ hơn sao không đi trực tiếp hỏi nguồn gốc của vấn đề y.

.

.

.

Từng tia nắng tựa hồ như dòng mật ngọt trải đầy khắp chốn trần, chúng đong đầy sự rực rỡ của sắc hoàng. Hoạ nên không gian một tần sắc mới. Ôi những chiếc lá xanh mơn mởn giờ đã đong đầy mật nắng, trông thật bắt mắt biết bao.

Một thân tuyệt sắc hạ mình nơi phàm thế, khoác trên mình sắc xanh tựa nơi đấy biển. Từng đợt gió thoảng làm lay động hàng cỏ non, đung đưa cọ vào khuôn mặt non nớt ấy. Đôi hàng mi nhắm nghiền chìm vào cõi mộng mị, mà chẳn hề hay biết rằng một mối nguy hiểm đang đến gần.

Đôi lục bảo khẽ híp lại, cái khung cảnh trước mắt khiến nó không thể không cười được. Ôi trời! Thằng anh nó vừa mới nhuộm tóc hay gì? Còn nằm lăng quay ở đây ngủ nữa.

Cười hả hê được một lúc, nó cũng trấn tĩnh lại xem thứ nằm trước mắt này là gì. Thiệt nó chả bị ngu hay điếc, mà không nghe thấy cái tiếng oan oan của thằng anh nó phát trong nhà.

Cũng phải công nhận thứ này trông giống Cyclone nhà nó thiệt, trừ mỗi cái đầu đen thùi với cái bản mặt trông ngu ngu ra thôi, thì mấy cái khác cũng giống, mà tính ra mặt thằng anh nó cũng ngu y chang.

Nó đưa tay lại gần trán cậu vào thế mà búng hai, ba phát.
_ Có phản ứng, chắc ngủ chưa say. Nên cho liều an thần hay thuốc ngủ đây ta, hay là cả hai.
Nghĩ được lúc, nó lôi từ trong túi áo một lọ dung dịch đặc quánh màu xanh biếc. Không nghĩ nhiều nó bóp miệng cậu đổ thẳng vào.
_ Coi như không bắt được con chuột nhắc đó, đổi lại thứ này cũng được.

.

.

.

____End chap_____

Cứu tui!
Bài nó dí tui chết mất, gì đâu một tuần ba tờ A3. Dù tui học khối mỹ thuật, chương trình được tính là nhẹ rồi nhưng vẫn mệt! Còn chưa tính mấy môn khác nữa. Bài gì đâu dí liền liền.

Than đủ rồi, thông báo chap sau Thunder bị phát hiện.

Dù sao tui cũng muốn đẩy nhanh tiến độ truyện, phận cũng làm đọc giả ai mà chả muốn tình tiết mình yêu thích đến sớm.

(⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠❤_ cho mình xin một sao hoặc bình luận lấy động lực được không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro