Mèo Ice và cái chăn ấm

Một buổi tối lạnh lẽo, khi BoBoiBoy chuẩn bị đi ngủ, cậu đang quấn chiếc chăn ấm áp quanh người mình, cảm giác thật dễ chịu. Nhưng vừa mới tóm được chăn, một cái gì đó mềm mại và lạnh lẽo đã nhảy lên giường, làm BoBoiBoy suýt ngã khỏi giường.

"Ôi trời!" BoBoiBoy kêu lên, quay lại thì thấy Ice đang nằm cuộn tròn trong chăn của mình, đôi mắt xanh Topaz long lanh nhìn cậu đầy thách thức. "Cậu làm gì vậy, Ice?"

Ice không thèm trả lời, chỉ nhắm mắt lại, cuộn mình thêm một vòng trong chăn, tựa như một cục băng nhỏ đang cố chiếm giữ lãnh thổ của mình.

"Ê, chăn này là của mình mà!" BoBoiBoy lại gần, nhưng Ice chỉ liếc cậu một cái rồi... vươn người duỗi dài, cứ như thể đang nói: "Đây là chỗ của tôi rồi nhé!"

Cậu bé mũ cam chỉ biết lắc đầu cười khổ.

.

.

Mỗi đêm, khi BoBoiBoy chuẩn bị đi ngủ, Ice sẽ lập tức xuất hiện. Cậu sẽ từ từ bước vào phòng, ngửi một chút, rồi với một bước nhảy nhẹ nhàng, Ice leo lên giường tìm chỗ ấm nhất và cuộn tròn vào đó.

Lần này, khi BoBoiBoy vừa chuẩn bị vào giường, Ice đã nhanh chóng cuộn tròn trong chiếc chăn như thể nó đã thuộc về mình từ lâu. Mèo băng đã luôn quen với cái lạnh, nhưng không hiểu sao lại rất mê cái ấm áp của chăn BoBoiBoy.

"Cậu đừng chui vào đây nữa mà!" BoBoiBoy cố đẩy Ice ra, nhưng Ice chỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi lại cuộn mình lại một lần nữa, không nhúc nhích.

BoBoiBoy cười khổ: "Trời ơi, cậu làm như đây là chỗ của cậu vậy."

Solar đi ngang qua, nghe thấy cuộc đối thoại giữa BoBoiBoy và Ice, liền dừng lại, nhún vai. "Mèo là thế mà. Cậu càng cấm thì nó càng làm. Ice chỉ đang làm theo bản năng thôi."

BoBoiBoy thở dài: "Nhưng cái này là giường của mình mà..."

Solar nhìn BoBoiBoy với vẻ thông cảm, rồi mỉm cười. "Thôi, cậu cứ để cậu ấy ngủ cùng đi."

.

Hôm sau, BoBoiBoy thử một trò. Cậu quyết định sẽ làm cho Ice "khó chịu" một chút bằng cách quấn chăn thật kín, hy vọng Ice sẽ không tìm thấy chỗ để chui vào. Khi cậu vừa quay lại, Ice đã đứng đó, mắt sáng lấp lánh như thể đang tự hỏi: "Cái gì thế này?"

Mèo Ice ngửi một vòng quanh chiếc chăn, rồi lấy đuôi vỗ nhẹ như muốn kiểm tra mọi ngóc ngách. BoBoiBoy không thể nhịn cười.

"Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi sẽ để cậu ngủ ở đây sao?" cậu hỏi, nhưng Ice vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ nhẹ nhàng vẩy đuôi, rồi lại dùng cái chân trước của mình đẩy nhẹ vào chăn, như thể đang "khảo sát" lại địa bàn.

BoBoiBoy bật cười: "Cậu đang tính làm gì vậy, Ice?" Cậu cố gắng đẩy con mèo ra, nhưng Ice vẫn kiên trì, bắt đầu dùng cái chân trước của mình để cố gắng tìm lối vào.

Không từ bỏ, Ice lại tiếp tục đá nhẹ vào lớp chăn, cố lách vào phía dưới, như thể đang tìm cách len lỏi vào không gian ấm áp của BoBoiBoy.

Một lúc sau, Ice đã tìm được một khe hở nhỏ, lách người vào, cuộn tròn trong đó một cách thoải mái, như thể đó là vị trí lý tưởng nhất. Đầu của Ice vùi sâu vào chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt xanh Topaz lấp lánh.

"Thật là..." BoBoiBoy thở dài, nhìn con mèo nhỏ xíu nằm cạnh mình. Dù là có chút bực bội vì bị "chiếm giường", nhưng cậu không thể giận lâu. Ice đáng yêu và luôn có cách làm mọi thứ trở nên dễ chịu một cách bất ngờ.

.

.

Dần dần, BoBoiBoy không còn phản đối chuyện Ice chiếm giường nữa. Mỗi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, cậu bé sẽ sắp chăn gọn gàng, rồi để một phần chăn cho Ice, vì cậu biết, không bao giờ có thể đẩy chú mèo này nhà mình ra được.

Đêm qua, sau khi ngủ dậy, BoBoiBoy bật cười khi thấy Ice đang nằm yên trong chăn của mình, thậm chí còn chiếm lấy một nửa giường.

"Thật là... Thôi thì cứ để cậu ngủ ở đây." BoBoiBoy cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút ấm áp, một chút hạnh phúc khi có Ice bên cạnh."Dù sao thì... cậu cũng là bạn của mình mà."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro