Chương 7: Khí Chất Tiên Nhân

Trên bầu trời xanh thẳm, những tầng mây bồng bềnh trôi qua dưới ánh nắng vàng rực rỡ. Một bóng người vận trang phục trắng cam như ánh bình minh đang ngự kiếm phi hành, dáng vẻ tựa như tiên nhân thoát tục.

Boboiboy, với mái tóc dài được cột cao gọn gàng, đôi mắt khép hờ, mang phong thái của một người đang tịnh tâm hòa mình vào thiên địa. Kiếm khí từ thân kiếm tỏa ra quanh người cậu, tạo nên một vòng sáng mờ ảo đầy uy nghiêm.

Cậu bay lướt qua những dãy núi trập trùng, khiến đàn chim trời hốt hoảng bay tán loạn. Mọi thứ xung quanh đều im lặng như kính cẩn trước khí chất của vị tiên nhân này.

Đột nhiên, không gian yên bình bị phá vỡ bởi một màn hình 3D bất ngờ xuất hiện trước mặt Boboiboy, lơ lửng giữa không trung.

Đôi mắt cậu từ từ mở ra, ánh mắt trong trẻo nhưng sâu thẳm nhìn về phía màn hình. Gương mặt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, không chút dao động.

Cậu khẽ quơ tay, một vệt sáng kiếm khí sắc bén như lưỡi dao lập tức hiện ra, lao thẳng về phía màn hình. Nhưng thanh kiếm khí xuyên qua màn hình như thể nó không tồn tại, rồi chém ngang khu rừng phía dưới.

Phía xa, tiếng cây đổ rầm rầm vang lên khi một dải rừng bị chém đôi, để lại một vết cắt hoàn hảo kéo dài. Boboiboy nhíu mày, sự nghi hoặc thoáng hiện trong ánh mắt.

Cậu dừng lại giữa không trung, lặng lẽ quan sát màn hình 3D đang lơ lửng trước mặt. Mặc dù không có dấu hiệu nguy hiểm, nhưng cậu vẫn giữ sự cảnh giác.

Sau một lúc lâu không thấy gì bất thường, trực giác mách bảo rằng thứ này không gây hại. Cậu phất tay nhẹ vạt áo tuy bay ngự kiếm tiếp tục bay về hướng tông môn.

Phong thái tiên nhân vẫn không thay đổi, từng động tác ung dung nhưng mang theo sự thanh cao khó ai bì kịp. Màn hình 3D vẫn lơ lửng trước mặt cậu, bay theo từng chuyển động của cậu như muốn theo sát không rời.

Bên dưới, những đệ tử trong tông môn nhìn thấy Boboiboy từ xa, liền cúi đầu kính cẩn, không dám ngẩng mặt lên. Họ chỉ kịp thấy bóng dáng thoát tục lướt qua như một làn gió, để lại trong lòng sự ngưỡng mộ vô tận.

Boboiboy nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi chính của tông môn, ánh mắt liếc nhìn màn hình một lần nữa trước khi lẩm bẩm:

"Được rồi, xem ngươi là thứ gì."

Dù giữ vẻ ngoài ung dung, trong lòng cậu vẫn dấy lên sự tò mò khó giấu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro