Chương 3: Sự Thật Phũ Phàng

Taufan ngồi thẫn thờ trong căn phòng lớn của biệt thự, ánh nắng ngoài cửa sổ dần nhạt đi, giống như những ngày tháng ấm áp của cậu đang dần trôi qua. Căn biệt thự này từng mang lại cho cậu cảm giác hạnh phúc và an toàn, nhưng giờ đây, nó như một chiếc lồng nhốt cậu trong sự im lặng và cô đơn.

Hình ảnh Halilintar lúc nãy-ánh mắt lạnh lùng và lời nói nghiêm khắc-vẫn còn vang vọng trong tâm trí cậu. Trước đây, Taufan từng là một người vui vẻ, năng động, yêu tự do và thích được sống thật với bản thân mình. Cậu thường chạy nhảy khắp nơi, tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống. Nhưng từ khi gặp Halilintar , mọi thứ đã dần thay đổi.

Khi mới bắt đầu mối quan hệ, Halilintar khiến cậu cảm thấy như mình đã tìm thấy chân ái. Halilintar là một người đàn ông cuốn hút, lạnh lùng nhưng biết quan tâm, kiệm lời nhưng lại làm cậu cảm thấy an toàn. Nhưng rồi, một thứ gì đó bắt đầu trở nên không ổn. Halilintar luôn yêu cầu Taufan thay đổi.

Từng hành động nhỏ, từ cách cậu ăn mặc đến cách cậu nói chuyện, đều phải được chỉnh sửa. Lúc đầu, Taufan nghĩ rằng Halilintar chỉ muốn tốt cho mình. Cậu mặc những bộ đồ mà Halilintar chọn, những bộ quần áo trang nhã và kín đáo sang trọng, khác xa với phong cách tự do mà cậu từng yêu thích. Halilintar yêu cầu cậu nói ít hơn, cười ít hơn, và thậm chí là thay đổi cả cách cử xử. Taufan luôn tự nhủ: Vì anh ấy, mình có thể thay đổi. Mình yêu anh ấy mà...

Nhưng càng ngày, Taufan càng cảm thấy mình đang đánh mất chính mình. Cậu không còn là con người vui vẻ, tự do như trước nữa. Cậu dần cảm thấy như mình chỉ là một con rối, bị điều khiển theo ý muốn của Halilintar. Cảm giác ấy như một cái bóng lớn bao trùm, làm cậu hụt hẫng mỗi khi Halilintar nhìn cậu với ánh mắt giận dữ khi cậu lỡ làm điều gì khác với sự mong đợi của anh.

Một ngày nọ, khi Halilintar không có ở nhà, Taufan quyết định vào phòng làm việc của Halilintar. Đây là nơi mà cậu ít khi dám bước chân vào, vì sự ngăn cấm của Halilintar. Nhưng lòng hiếu kỳ đã thôi thúc cậu. Trên bàn làm việc, cậu nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ, thứ mà Halilintar luôn cất giữ cẩn thận. Hứa hẹn sẽ không động vào nó, nhưng hôm nay, sự nghi ngờ đã thắng thế.


Với đôi tay run rẩy, Taufan mở chiếc hộp và thấy một bức ảnh bên trong. Tim cậu đập mạnh khi nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông Người đó đang ôm Halilintar, đôi môi của họ chạm nhau đầy tình cảm. Taufan đứng sững lại, không thể nào tin vào mắt mình. Người trong ảnh là ai? Cảm xúc trong cậu bùng lên như một cơn sóng, không thể kiểm soát.


Khi lật bức ảnh ra phía sau, cậu thấy một dòng chữ viết tay của Halilintar. "anh sẽ luôn ở đây, chờ đợi em trở về." Nỗi đau xé lòng khi nhận ra cái tên mà Halilintar luôn gọi cậu-cái tên mà cậu tưởng chỉ là biệt danh-là tên của người trong bức ảnh. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, cảm giác như cả thế giới sụp đổ.

"Vậy ra, mình không phải là người Halilintar yêu... Mình chỉ là cái bóng của ai đó." Cậu thì thầm trong tuyệt vọng, lòng cậu như bị bóp nghẹt. Những gì cậu đã thay đổi, những gì cậu đã làm để giữ Halilintar bên mình, tất cả đều vô nghĩa. Mọi nỗ lực, mọi hy vọng, giờ chỉ là một trò đùa cruel mà số phận dành cho cậu.

Taufan ngồi đó, nắm chặt bức ảnh trong tay, lòng ngổn ngang với hàng ngàn cảm xúc. Cậu muốn hét lên, muốn hỏi Halilintar tại sao lại lừa dối cậu như vậy. Nhưng đồng thời, cậu cũng biết rằng mình không thể.

Trái tim Taufan như bị bóp nghẹt, từng nhịp đập yếu ớt, tan vỡ trong sự thật đau lòng. Cậu đứng dậy, bước đến gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình-người mà Halilintar đã tạo ra, nhưng không phải là bản thân cậu. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, và câu hỏi duy nhất còn sót lại trong tâm trí cậu là: Liệu có còn ai thực sự yêu mình không?

Sau đó, cậu lại ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, nơi mà ánh nắng yếu ớt chiếu vào. Một cảm giác tịch mịch bao trùm, Taufan cảm thấy như mình đã lạc lối trong chính cuộc đời của mình. Trong khoảnh khắc đó, cậu chỉ muốn một lần nữa trở về thời điểm trước khi gặp Halilintar, khi mà mọi thứ vẫn đơn giản và cậu vẫn được là chính mình.


Trong cái lặng lẽ của buổi chiều, Taufan thì thầm, "vì một người mà đánh mất chính bản thân mình liệu có đáng ?" rồi bật khóc, nước mắt lăn dài trên má, thấm ướt cả chiếc áo mà Halilintar đã bắt cậu mặc. Cậu cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, và giấc mơ về tình yêu tưởng chừng như hoàn hảo giờ đây chỉ còn lại một nỗi đau không thể nào quên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro