Chương 34: Bóng Tối Dần Hiện Rõ
Sau khi bác sĩ kiểm tra lịch sử khám bệnh, ông phát hiện rằng tháng trước, Boboiboy thực sự đã đến bệnh viện. Điều này khiến bác sĩ vô cùng bất ngờ. "Nếu Boboiboy đã đến đây tháng trước, vậy tại sao tôi lại không gặp cậu ấy?" Bác sĩ nhíu mày, suy nghĩ sâu xa. Đột nhiên, cô y tá đứng cạnh lên tiếng: "Đúng là tháng trước Boboiboy có đến, tôi còn trò chuyện với anh ấy một chút trước khi anh ấy vào phòng khám."
Lời nói này khiến cả nhóm nhìn nhau, cảm thấy rằng mọi chuyện đang trở nên phức tạp hơn họ nghĩ. Ngay lập tức, bác sĩ dẫn họ đến khu vực kiểm tra camera an ninh của bệnh viện, hy vọng tìm ra chút manh mối về cuộc gặp gỡ bí ẩn đó.
Trên màn hình camera, một hình ảnh không ngờ xuất hiện. Họ nhìn thấy một người bí ẩn mặc áo blouse bác sĩ, đeo khẩu trang kín mít, bỏ thứ gì đó vào ly cà phê của bác sĩ. Không lâu sau khi uống cà phê, bác sĩ ngã gục, bất tỉnh. Nhìn cảnh tượng này, bác sĩ giật mình, không tin vào mắt mình. "Không thể nào... tôi bị hạ thuốc sao?"
Bác sĩ chợt nhớ lại khoảng thời gian ấy, khi ông bắt đầu cảm thấy choáng váng nhưng không ngờ đó là do có người cố tình hại mình. Sự thật này khiến ông vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc. Ông siết chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng trong lòng tràn đầy nghi ngờ về kẻ đứng sau kế hoạch này.
Tiếp tục theo dõi, họ thấy người bí ẩn kéo bác sĩ ra khỏi phòng. Mọi người nín thở, ánh mắt không rời khỏi màn hình. Người bí ẩn đó mặc đồ bác sĩ, đeo khẩu trang và đội mũ kín, khiến khuôn mặt bị che kín hoàn toàn, không thể nhận diện. Đúng lúc đó, Boboiboy bước vào phòng.
Điều kỳ lạ là ngay khi Boboiboy bước vào, camera lại đột ngột gặp trục trặc, không thể ghi lại âm thanh. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, mà không thể nghe thấy bất kỳ tiếng nói nào giữa Boboiboy và người bí ẩn. Camera chỉ ghi lại được hình ảnh gương mặt của Boboiboy với vẻ lo lắng, bối rối và chần chừ.
Người bí ẩn đưa cho Boboiboy một tờ giấy, và nếu nhìn kỹ, có thể thấy đó là tờ giấy chẩn đoán mà nhóm đã tìm thấy trên người Boboiboy sau khi anh mất. Người đó còn vỗ vai Boboiboy như thể đang trấn an hoặc khuyến khích anh, trước khi Boboiboy rời khỏi phòng với dáng vẻ đầy nặng nề và lạc lõng. Video dừng lại ngay sau đó, không để lại thêm bất kỳ manh mối nào.
Cả phòng chìm vào im lặng sau khi video kết thúc. Bác sĩ nhíu mày, gương mặt căng thẳng và u ám, khó tin rằng mình lại bị giả mạo một cách tinh vi đến như vậy. Ông cảm thấy bản thân đã vô tình trở thành công cụ trong một kế hoạch đen tối, đầy toan tính và nhẫn tâm.
Quake thì như muốn ngã quỵ xuống, mặt cậu tái nhợt, đôi mắt mở to, ánh lên sự bàng hoàng và đau đớn. Halilintar Thorn, và Ice nhanh chóng đỡ lấy Quake khi thấy cậu sắp không đứng vững được. Quake cứng đờ, không thốt nên lời, cả người như đóng băng trước sự thật phũ phàng. Trong lòng cậu ngập tràn cảm giác tội lỗi và hối hận - vì đã không kịp nhớ ra để rồi khiến Boboiboy rơi vào sự tuyệt vọng cậu đã không đủ khả năng ngăn chặn bi kịch xảy ra.
Ice nhẹ nhàng đặt tay lên vai Quake giọng nói trầm ấm, an ủi, "Chúng ta không thể tự trách mình, Quake Điều chúng ta có thể làm bây giờ là tìm ra kẻ đã hại Boboiboy và bắt hắn phải trả giá."
Halilintar nhìn thẳng vào màn hình, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. "Không thể để kẻ đứng sau việc này thoát tội. Hắn đã dàn dựng mọi chuyện để đẩy Boboiboy đến bờ vực tuyệt vọng. Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm được hắn."
Bác sĩ gật đầu "Tôi sẽ yêu cầu bệnh viện kiểm tra toàn bộ hệ thống, tìm mọi cách để xác định người bí ẩn trong video. Nếu chúng ta lần ra được ai đã đột nhập vào hệ thống, chúng ta sẽ có thể biết thêm về kẻ chủ mưu."
mọi người vẫn chìm trong cảm xúc nặng nề. Họ còn quá sốc và đau lòng trước những gì vừa khám phá được. Nhưng trong khi tất cả vẫn còn đắm chìm trong những suy nghĩ rối bời, ánh mắt của Thorn lại hiện lên nét phức tạp.
Cậu nhìn chằm chằm vào hình ảnh người bác sĩ giả trên màn hình vừa rồi. Có điều gì đó quen thuộc ở dáng vẻ, ở cách người kia di chuyển. Một cảm giác mơ hồ vừa quen thuộc vừa xa lạ tràn ngập trong đầu Thorn. Cậu cố gắng nhớ lại, nhưng mọi thứ chỉ là những mảnh ghép rời rạc chưa thể ráp nối lại thành bức tranh hoàn chỉnh.
Cậu siết chặt tay, suy nghĩ sâu xa. "Mình đã từng gặp người này... hay là ai đó rất giống họ," cậu nghĩ, đôi mày khẽ nhíu lại. Nhưng lúc này, cậu không chắc chắn gì cả. Mọi thứ còn quá mờ nhạt và rối ren. Sau một ngày dài chạy khắp nơi, từ nơi này đến nơi khác, tâm trí của tất cả mọi người đều đã quá tải và mệt mỏi.
Thorn nhìn quanh, thấy những gương mặt kiệt sức của Quake Ice, và Halilintar cảm giác áy náy dâng lên. "Có lẽ không nên nói ra bây giờ" cậu tự nhủ. "Điều này quá mơ hồ, chỉ là một linh cảm. Mình không thể khiến mọi người lo lắng và kiệt sức thêm vì nó."
Quyết định giữ im lặng, Thorn hít một hơi sâu, cố gắng dẹp bỏ nghi ngờ trong lòng. Cậu tự nhủ sẽ dành thời gian để điều tra và tìm hiểu thêm về linh cảm này mà không để ảnh hưởng đến tinh thần của cả nhóm. Với Thorn, nhiệm vụ của cậu lúc này là giữ cho mọi người cùng bước tiếp, không gục ngã trước nỗi đau quá khứ và nỗi lo sợ hiện tại.
Trong bóng tối của bệnh viện, Thorn giữ kín bí mật trong lòng, nỗi lo âu âm thầm đè nặng lên cậu.
___________________________________
Thật ra mọi chuyện rất đơn giản chỉ là do mọi người suy nghĩ sâu xa quá thôi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro