Chap 6

Nhìn cái bàn ăn bầy ra trước mặt, không cần động não tôi cũng biết nó được vác từ ngoài hàng về. Không phải ai cũng có số được ăn đồ do "tiên hoa" Diệp Nghệ Văn đây nấu. Từ ngày dính với nhau đến giờ nó nấu cho tôi được ba gói mỳ tôm, vậy là tôi cũng thấy cảm động lắm rồi.

"Cảm ơn ý tưởng của anh Hữu Thiên, cuối cùng em cũng có một ngày thực sự yên tĩnh"

Hai kẻ ngày ngày sống giơ cái bộ mặt làm vẻ làm dáng mua chuộc lòng con gái nhà người ta, cuối cùng lại thốt lên cái câu đầy nỗi lòng. Nhớ lại từ ngày chúng nó một bước vụt thành sao cuộc sống của cả tôi và Diệp Nghệ Văn cũng thay đổi theo. Muốn đi chơi công viên hay đi xem phim, chúng tôi cũng sẽ đi vào cái ngày chẳng ai đi, vào cái giờ chẳng ai đến. Đã thế còn xuất hiện với cái bộ dạng chỉ có hai con mắt để nhìn vạn vật. Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt ngỡ ngàng của bác bảo vệ và nhân viên ở đó, còn chúng tôi thì luôn bày đặt diễn cái trò cảm cúm không muốn để lây cho người khác. Từ đó mỗi khi chúng tôi đến còn được nhận thêm một lời khuyên đầy tấm lòng của các bậc trưởng bối: "thanh niên bây giờ sức đề kháng yếu quá, chắc do chơi nhiều trò không lành mạnh đây mà, cố gắng mà giữ cái tuổi trẻ không sau này tiếc không kịp". Thực sự tôi cũng muốn biết mình đã chơi cái trò không lành mạnh gì, hay hai cái tên kia chính là cái trò không lành mạnh.

"Chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng tôi đã hoàn thành tâm nguyện của cả nhóm là đỗ đại học, xét lại tôi là đứa duy nhất đúng không?"- cuối cùng vẫn chỉ có tôi tự sướng, mặc dù nhập học được một tháng rồi nhưng chuyện này vẫn như ngày hôm qua.

"Chính xác là chúc mừng anh được xóa lệnh cấm vận"

Tống Hữu Thiên, em biết anh rất mong ngày có nhà được ở, giường mình mình nằm, vì vậy hôm nay cũng là ngày lệnh cấm vận của anh được xóa bỏ, trật tự thế giới được trở về đúng chỗ. Mà có khi anh tôi còn chưa biết nhà mình nó hình thù ra sao. Kể ra cái điển cố của nó có khi thành chuyện hài cho thiên hạ mất. Chẳng là, vào ngày nhận được phiếu điểm thi năm đầu tiên, cũng là ngày anh em tôi chuyển về khu chung cư mới ngoài ngoại thành. Ai ngờ, tôi trượt, vừa tủi vừa hận, tôi ban hành luôn cái lệnh cấm vận cho anh trai mình đến ở tại văn phòng để tôi có không gian yên tĩnh học hành. Cứ nghĩ chỉ một năm thôi, ai ngờ ba năm sau tôi mới hoàn thành được tâm nguyện của gia đình họ Tống.

"Công nhận cũng chỉ có anh mới chiều cái con nhỏ này như thế"- Diệp Nghệ Văn chép miệng, ai cũng nói cái con nhỏ là tôi đây nên có một bà chị dâu sư tử.

"Tiện thôi, thời gian đó ở công ty cũng có nhiều việc"

Đúng là cú mèo ngoài cái mắt sáng ra thì cái gì cũng tệ, tệ từ đầu đến chân. Mà không lên tiếng thì ai cũng biết mấy bài phỏng vấn của cậu đều là kịch bản cả. Tôi cũng chả tiếc tay dút đôi đũa trong miệng phang thẳng vào đầu hắn.

"Eh, mình mới làm tóc đó"

"Thế thì càng phải phá để cho mấy đứa ngoài kia nó bớt điên đi"

"Cậu ghen khi mình được nhiều người thích sao?"

"Biến thái, trong đầu cậu đúng là toàn thứ biến thái"

"Đối xử với mình tốt đi không sau này không ai mặc vest đứng cạnh cô dâu là cậu đâu"

Đúng là bệnh hoạn, bệnh hoạn hết mức, biến đi đừng có ngồi cạnh tôi nữa, đã nói lắm còn tranh thịt của tôi.

Nghĩ lại, cũng lâu lắm rồi ngôi nhà cũ này của tôi mới có nhiều tiếng động như vậy. Nó đã từng rất ồn ào với tiếng chí chóe của tôi và anh Hữu Thiên, tiếng mẹ đàn, tiếng ba và anh hát còn tôi thì nhảy múa, cộng hưởng thêm độ náo loạn của ba đứa kia mỗi khi chúng đến đây, thật nhớ những ngày đó. Đã ba năm rồi, chúng tôi dọn đến nơi ở mới, nhưng cả hai anh em đều nhất quyết không bán căn nhà này. Bởi ký ức của chúng tôi là ở đây, niềm vui của chúng tôi được cất giữ ở đây, nỗi đau và vết thương lòng của chúng tôi đều dấu ở đây. Căn nhà này sẽ mãi còn, sự tồn tại của nó là để giữ để nhớ để chờ để đợi.

Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều có việc rời đi sớm, chỉ còn lại mình tôi. Trong túi xách của tôi có một chiếc hộp nhỏ, không cần hỏi tôi cũng biết là Tô Cảnh Trung đã đặt nó vào đây. Trước khi rời đi tôi phải gặp một người, đứng trước tấm ảnh chụp cách đây bảy năm, thật mong bây giờ nụ cười của chị vẫn đẹp như vậy "Thẩm An Nhiên, lâu rồi không gặp, em thực sự rất nhớ chị".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro