CHƯƠNG 2 - KHÔNG PHẢI KIỂU THẦY GIÁO MÌNH MƠ ƯỚC
“Sao rồi? Buổi học đầu tiên với nam thần như thế nào? Kể tao nghe với.”
Vân Anh nhào tới ngay khi giờ bơi kết thúc, kéo Lam ra khỏi góc khuất sau dãy ghế đá. Tống Lam ướt sũng dù chưa hề xuống nước – là mồ hôi. Áo dính sát vào người, gương mặt trắng bệch vì... sợ và quê.
“Thầy… thầy ấy… giống như sát thủ lạnh lùng đội lốt giáo viên vậy. Mày có thấy ánh mắt của thầy không? Đâm xuyên cả lòng tự trọng của tao luôn á.” – Lam thì thầm, mắt vẫn chưa hoàn hồn.
“Nhưng mà đẹp trai thiệt đúng không?” – Vân Anh cười khúc khích.
“Đẹp trai cũng có cho tao đậu đâu. Mày biết ổng nói gì không? Ổng bảo nếu không dám xuống nước thì ‘rút khỏi lớp’ đi!” – Lam nhái lại, lồng thêm biểu cảm cứng như đá tảng.
“Công nhận lạnh thiệt… nhưng mày cũng lì không kém. Ai đời học bơi mà không chịu xuống nước chứ?”
Lam bĩu môi, rồi thở dài: “Tao biết sớm muộn gì cũng phải xuống nước. Nhưng tao cần thời gian. Một ngày, hai ngày… hoặc một phép màu…”
“Phép màu kiểu… thầy Phong sẽ bế mày ném xuống hồ rồi bùm mày phát hiện ra bản thân mày có năng lực bơi lội bẩm sinh?” – Vân Anh nói tỉnh rụi.
“Biến dùm đi.” – Lam trợn mắt, rồi lại cúi đầu thở dài – “Mày có tin là tao chỉ cần đặt một chân xuống nước thôi là tim bắt đầu đập loạn xạ, tay chân không còn kiểm soát được gì luôn không?”
“Biết chứ. Vì vậy nên mày cần một cú hích.”
“Ý mày là gì?”
“Lát nữa, giờ nghỉ trưa, tao sẽ… đẩy mày xuống hồ.” – Vân Anh mỉm cười ngọt ngào như thiên thần, trong khi Lam sợ tái cả mặt.
“Tao thề nếu mày làm vậy, tao sẽ chết chìm và sau đó quay về ám mày cả đời!”
“Xin tha mạng! Tiểu nhân không dám… không dám… Thôi đi thay đồ rồi tao
dắt mày đi ăn món ngon ở căn tin để bù đắp cú sốc lúc nãy nè.”
Sau khi ăn uống no nê, Tống Lam như được sống lại. Thế nhưng chưa được bao lâu thì tin nhắn từ cố vấn học tập của lớp gửi tin nhắn đến:
“Tống Lam, em vui lòng đến phòng Quản lý sinh viên gặp thầy Lâm Phong vào
13h30 để bổ sung giấy xác nhận tình trạng học tập môn Bơi nhé! Em chỉ còn
môn này thôi là có thể xét tốt nghiệp rồi! Tranh thủ em nhé.”
Lam đọc xong tin nhắn, tay chân muốn rụng rời, quay sang nhìn Vân Anh:
“Tại sao lại phải gặp ổng? Tại sao lại là phòng Quản lý sinh viên? Cứu tao Vân
Anh ơi!” – cô than vãn.
“Mày làm gì thấy ghê vậy? Không lẽ thầy Phong ăn thịt mày sao mà sợ dữ
vậy?”
“Thôi, mày không hiểu đâu. Tao đi đây, nếu thấy lâu quá tao không về phòng thì nhớ đi kiếm xác tao nha.”
Vào lúc 13h32, cô đứng trước cửa phòng. Tim đập thình thịch như thể đang... chuẩn bị đi thi đại học lại một lần nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” – giọng nói quen thuộc, trầm ấm, vang lên từ bên trong.
Lam đẩy cửa bước vào. Ánh sáng từ cửa sổ hắt lên gương mặt sắc lạnh của Lâm
Phong – lúc này không mặc đồ thể thao mà là áo sơ mi trắng xắn tay gọn gàng nhìn như mấy anh diễn viên Hàn Quốc.
“Tống Lam?” – Anh hỏi.
“Dạ… là em…”
“Tôi muốn xác nhận lý do vì sao em đăng ký học lại môn bơi, nhưng lại không có ý định xuống nước.”
“Em… sợ nước. Từ nhỏ.” – Lam đáp, lần này không còn quanh co.
Anh nhìn cô thêm vài giây.
“Sợ là cảm xúc. Không phải là bệnh mà được chẩn đoán y tế. Nên chắc chắn
rằng tôi không thể miễn phần thực hành cho em chỉ vì em sợ.”
“Em không xin miễn. Em chỉ cần thêm thời gian…” – Cô nói nhanh – “Chỉ một
ít thôi.”
Anh vẫn không biểu lộ cảm xúc.
“Một ít là bao lâu?”
Cô im lặng.
“Tôi sẽ cho em một cơ hội.” – Anh nói tiếp – “Chiều mai, sau buổi học chính
thức, em sẽ ở lại, tôi sẽ quan sát và quyết định có nên để em tiếp tục học hay
không?”
Lam ngẩng lên, ngỡ ngàng:
“Thầy sẽ dạy riêng cho em?”
“Không. Tôi sẽ xem thử xem em có quyết tâm đến đâu” – Anh đáp, rồi cúi xuống ký giấy tờ.
Lam nắm chặt túi áo, lòng dâng lên một thứ cảm giác gì đó lạ lẫm. Sợ, có. Lo, có. Nhưng có một chút… không biết nên gọi là gì… Có phải… là hồi hộp không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro