Tập:4

Con gái mang đến cho tôi một chiếc máy nghe nhạc, nhưng sau khi tôi nằm viện, thường nhớ lại những chuyện trước đây, rất hay nghĩ đến vợ. Tôi hối hận đã từ chối cô ấy đến thăm tôi, đều đã già hết rồi, con cái cũng trưởng thành cả rồi, còn bắt bẻ cái gì nữa chứ ?

Sau hai tuần tôi biết được sắp tháo băng, trong lòng thật sự có một niềm vui không nói thành lời. Tôi nghĩ, những người mất đi tự do lại tìm được tự do, có lẽ chính là tâm trạng này. Tôi nói với con gái: "Đợi ba xuất viện nhất định phải đến viếng mộ của người đã hiến giác mạc cho ba".

Tuy nhiên tôi cũng rất lo lắng, bởi vì tôi biết tỉ lệ thành công của việc cấy ghép giác mạc không thể đạt đến 100%. Bác sĩ cắt băng mắt phải của tôi, tôi vẫn không dám mở mắt.

"Nhìn thấy ánh sáng không?", bác sĩ Châu hỏi.

Tôi chớp chớp mắt: "Phía trên rất nhiều ánh sáng".

"Đó là đèn phẫu thuật", bác sĩ vỗ vỗ vai tôi, vui vẻ nói, "Anh bạn, thành công rồi. Sau một tuần có thể xuất viện".

Một tuần ấy, mỗi ngày càng tốt hơn, lúc đổi thuốc, bác sĩ Châu cần phải kiểm tra một lần nữa. Ngày hôm ấy xuất viện, cửa sổ, giường bệnh cả cái ly trà trên bàn tôi đều nhìn thấy.

Con gái đến đón tôi xuất viện. "Mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món mà ba thích ăn".

"Cô ấy là một người vợ tốt, một người mẹ tốt". Tôi thốt ra một câu đầy lương tâm mà nhiều năm rồi cứ giấu tận đáy lòng không nói ra lời.

Về đến căn nhà đã cách biệt 21 ngày, vợ đang dọn đĩa thức ăn từ bếp ra. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi bỗng ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu xuống, nhút nhát nói với tôi: "Anh về rồi à?".

"Cám ơn em đã ban ánh sáng cho anh". Lần đầu tiên tôi nói những lời như vậy với cô ấy.

Cô ấy nghiêng đầu, đi lướt qua người tôi. Đặt đĩa thức ăn lên bàn, người quay lưng về phía tôi, hai tay chống vào tường, khóc nức nở. "Có câu nói này của anh cũng đã đủ lắm rồi".

Con gái từ ngoài chạy vào, bật khóc: "Mẹ, mau nói cho ba biết, để ba biết rằng cái mà đánh đổi cho mắt phải của bố chính là giác mạc của mẹ!", con gái lắc vai mẹ, "mau nói đi mẹ!".

Vợ tôi cầm nước mắt nói: "Đây là điều nên... nên làm mà".

Tôi ôm chặt vai vợ, nhìn kỹ gương mặt cô ấy, mắt trái của cô đã biến thành màu xám trắng, giống như mắt phải của tôi trước đây.

"Kim Hoa!" lần đầu tiên tôi gọi tên vợ, "tại sao ... tại sao lại như vậy?", tôi gào lên, dùng sức lắc cô ấy.

"Bởi vì... anh là chồng của em", nói xong cô ấy khẽ nép vào lòng tôi. Tôi ôm chặt cô ấy, nghẹn ngào gần như muốn quỳ xuống trước người vợ hiền ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: