Poppy - Chiếm hữu
Boboiboy vừa ôm laptop đánh boss vừa cười ha ha ra vẻ vô cùng đắc ý:
-Fang, thông tin về cậu bán có giá lắm đấy.
-Hả? Cái gì? Lại bày trò nữa à? Hay lừa đảo ai nữa rồi?
-Có đâu. Là thuận mua vừa bán thôi.
Cậu bật auto rồi ngưng lại thao tác trên bàn phím, quay sang anh với vẻ mặt bất đắc dĩ:
-Nói. Lại bán cái gì?
-Người ta treo giá mỗi thông tin sở thích của cậu đổi lấy một bộ trang bị tiên khí. Thấy người ta hào phóng quá nên tớ đổi lấy hai bộ cho chúng ta luôn. Game online mà tìm hiểu sở thích, chắc là để theo đuổi rồi. "Ai đó" ưu tú quá mà!
-Thông tin của tớ mà rẻ mạt thế hả? Đổi bằng mấy dãy số ảo. Không có đầu óc thực tế.
-Cậu nói xem. Tớ bảo cậu thích sự thoải mái và ngẫu hứng, rồi thì không thích sự ngăn nắp và sạch sẽ quá mức. Cậu thấy rồi đó, tớ buôn bán rất có tâm.
Fang chỉ biết lắc đầu cười khổ. Trong thế giới ảo quả thực vẫn không yên, Boboiboy nằm không cũng trúng đạn, lại còn ăn phải một hũ giấm to đùng thế kia, khó trách nổi cơn. Cả hai lại chăm chú vào trò chơi, trò chơi duy nhất mà cậu chịu chơi cùng anh. Vì vậy nên cậu không không hề thấy được biểu cảm anh bình tĩnh khẽ nhếch khóe môi.
"Có mà họa điên mới đem người của mình dâng cho người khác. Ai dám cướp người của Boboiboy, tự lo liệu hậu sự là vừa".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro