Chương 10

Một tuần trôi qua, Bokuto bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Akaashi, người luôn âm thầm dõi theo anh từ phía xa, giờ đây hoàn toàn biến mất. Không có cuộc gọi, không có tin nhắn, và cậu ấy cũng không đến xem Bokuto tập luyện hay thi đấu như mọi khi. Bokuto bắt đầu lo lắng thực sự.

Trong suốt những ngày ấy, anh liên tục gọi cho Akaashi, nhưng chỉ nhận lại tiếng chuông dài, không có hồi đáp. Bokuto lướt qua các tin nhắn mà mình đã gửi, từ những lời hỏi han đến những lời mời Akaashi đi ăn hay xem anh thi đấu. Nhưng tất cả đều không có phản hồi.

Đầu óc Bokuto rối bời. Bình thường, nếu Akaashi bận rộn, cậu ấy vẫn luôn nhắn lại hoặc ít nhất cũng nói điều gì đó. Nhưng lần này, sự im lặng từ Akaashi khiến Bokuto không thể ngừng nghĩ về điều gì đó tồi tệ đang xảy ra. Anh nhớ lại những lần gần đây, khi Akaashi có vẻ mệt mỏi và ít cười hơn. Có lẽ Bokuto đã không nhận ra sự thay đổi ấy sớm hơn. Có lẽ, anh đã quá mải mê với sự nghiệp và những trận đấu mà không để ý đến cảm xúc của người bạn thân nhất.

Một buổi tối sau một trận đấu lớn, Bokuto đứng ở hành lang của phòng thay đồ, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Tên "Akaashi" hiện rõ trên màn hình, nhưng lần này, Bokuto không gọi. Anh đã gọi quá nhiều lần, nhưng không có phản hồi. "Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy Akaashi?" Bokuto tự hỏi, cảm giác bất an len lỏi trong tim.

Cuối cùng, không thể chịu đựng được sự im lặng này nữa, Bokuto quyết định tìm gặp Akaashi trực tiếp. Cậu ấy không thể biến mất như thế được. Nếu Akaashi có chuyện gì, Bokuto cần biết. Nếu cậu ấy đang buồn hay gặp rắc rối, Bokuto sẽ là người đầu tiên ở bên cậu. Anh luôn như thế, và sẽ mãi như thế.

Với quyết tâm đó, Bokuto lao ra khỏi phòng, lấy xe và lái thẳng đến căn hộ của Akaashi. Cả tuần qua, anh đã cố gắng kiên nhẫn, nhưng giờ đây, sự lo lắng đã vượt qua giới hạn của anh. Bokuto không cần biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh chắc chắn một điều: Akaashi cần phải biết rằng anh ở đây, luôn ở đây.

Khi đến nơi, Bokuto dừng xe trước căn hộ của Akaashi. Anh bước vội lên cầu thang, lòng ngập tràn lo âu và mong đợi. Anh đứng trước cửa, gõ mạnh tay vào cửa gỗ, gọi lớn:

"Akaashi! Em có ở đó không? Mở cửa đi!"

Im lặng.

Bokuto nhíu mày, lòng ngực anh nặng trĩu khi không có hồi đáp. Anh không bỏ cuộc, tiếp tục gõ cửa lần nữa, lần này nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đủ kiên quyết.

"Akaashi, là anh đây, Bokuto. Em ổn chứ? Em ở nhà không?"

Sự im lặng kéo dài khiến Bokuto càng thêm bồn chồn. Cậu ấy nhất định phải ở nhà. Nhưng nếu cậu ấy không muốn gặp anh thì sao? Nếu Akaashi đang tránh mặt anh thì sao? Ý nghĩ ấy khiến Bokuto càng thêm đau lòng. Anh không muốn nghĩ đến điều đó, không muốn tin rằng Akaashi có thể xa cách anh như vậy.

Trong khoảnh khắc ấy, Bokuto cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ. Liệu anh đã làm gì sai? Liệu có phải vì điều gì mà Akaashi không thể nói ra?

Bokuto cúi đầu, lòng trĩu nặng, nhưng rồi anh quyết định không bỏ cuộc. Anh sẽ ở đây, cho đến khi Akaashi chịu gặp anh, cho đến khi anh có thể hiểu được những gì đang diễn ra trong lòng người bạn mà anh luôn trân quý.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro