Chương 11
Akaashi cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, cơ thể đau nhức và mệt mỏi vì cơn sốt không ngừng hành hạ suốt cả tuần qua. Những cuộc gọi và tin nhắn từ Bokuto làm lòng cậu dao động, nhưng cậu đã không thể nhấc máy hay trả lời. Chỉ nghĩ đến việc phải đối diện với Bokuto trong lúc này khiến Akaashi cảm thấy kiệt sức hơn. Cậu biết mình không đủ mạnh mẽ để che giấu tình cảm lẫn sự yếu đuối của bản thân khi đang bệnh.
Nhưng rồi, giọng nói quen thuộc ấy vang lên từ ngoài cửa, mạnh mẽ và đầy lo lắng. Tiếng gõ cửa đều đặn khiến Akaashi cảm thấy như từng nhịp đập trong tim mình đang theo đó mà dồn dập hơn.
"Akaashi! Là anh đây, Bokuto đây! Em có ở đó không?"
Giọng Bokuto nghe khàn hơn thường lệ, và cậu dường như gõ cửa mạnh hơn, như thể anh đang cố gắng phá vỡ bức tường vô hình giữa họ. Akaashi nhắm mắt lại, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng trái tim cậu đã bị lay động.
Tiếng gõ cửa ngừng lại, và rồi là tiếng Bokuto thở dài. Một khoảnh khắc im lặng bao trùm lấy căn hộ, chỉ còn lại tiếng mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ. Akaashi tưởng rằng Bokuto đã bỏ đi, nhưng giọng nói của anh lại vang lên, lần này nhẹ nhàng hơn, gần như thì thầm:
"Akaashi… anh lo cho em ...rất lo ... Nếu em không muốn gặp anb, thì ít nhất hãy nhắn tin, hãy cho anb biết rằng em ổn."
Những lời ấy như một mũi dao cứa vào trái tim Akaashi. Cậu biết Bokuto luôn quan tâm đến cậu, nhưng chính vì sự quan tâm ấy mà Akaashi cảm thấy mình không xứng đáng. Cậu không muốn kéo Bokuto vào cơn rối loạn cảm xúc của mình, không muốn anh phải chứng kiến sự yếu đuối của cậu – cả về thể chất lẫn tinh thần.
Bokuto im lặng thêm một lúc nữa. Akaashi có thể nghe rõ tiếng chân anh bước qua lại ngoài cửa, như thể anh đang tự đấu tranh với chính mình. Rồi Bokuto nói tiếp, giọng anh trầm và nặng nề, khác hẳn với sự sôi nổi thường ngày:
"Chúng ta là bạn mà, phải không? Akaashi, em không cần phải tự mình đối mặt với tất cả mọi thứ. Anh ở đây, và anh sẽ luôn ở đây vì em."
Akaashi cắn chặt môi, nỗi đau trong lòng dâng trào. "Làm sao em có thể nói cho anh biết rằng... em yêu anh đến mức nào chứ?" Cậu nghĩ thầm, nhưng không thể nói thành lời. Cậu không thể để Bokuto nhìn thấy cậu trong tình trạng này – vừa ốm yếu, vừa mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng Bokuto vẫn kiên trì, như cậu ấy luôn thế. "Akaashi... nếu em nghe thấy , chỉ cần mở cửa thôi. Anh sẽ không nói gì, ạnh chỉ muốn biết em ổn thôi."
Giọng nói của Bokuto chứa đựng sự lo lắng và quyết tâm, khiến lòng Akaashi quặn thắt. Cậu cảm nhận được sự chân thành và quan tâm từ Bokuto, nhưng đồng thời, nỗi sợ hãi về tình cảm của mình càng khiến cậu muốn thu mình lại hơn.
Akaashi nuốt khan, đôi mắt cậu cay cay khi cậu cố kìm nén nước mắt. "Mình không thể... Mình không thể để anh ấy bước vào cuộc sống của mình theo cách này."
Cậu nằm đó, lắng nghe từng lời của Bokuto, nhưng không thể trả lời. Cậu biết rằng, nếu để Bokuto vào lúc này, cậu sẽ không thể tiếp tục giấu diếm tình cảm của mình nữa. Nhưng nếu không để anh vào, cậu sợ rằng sẽ làm tổn thương anh – điều mà cậu không bao giờ muốn xảy ra.
Giữa sự giằng xé của lý trí và con tim, Akaashi chọn cách im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro