Chương 15

"Bokuto-san..." Akaashi hơi bước đến, chân trần chạm vào nền đất lạnh bên ngoài. "Em..." nhưng đột nhiên, cậu cảm thấy một cơn choáng váng xô đến. Cơ thể cậu không thể chịu đựng được nữa, và trước khi kịp hoàn thành câu nói, Akaashi ngã khụy xuống.

"Akaashi!" Tiếng gọi của anh vang lên, nhưng trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh Akaashi trở nên mờ ảo. Cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo lan tỏa từ nền đất lên cơ thể, và những cảm xúc mãnh liệt lại dâng trào trong lòng.

Bokuto vội vàng chạy đến, quỳ xuống bên cạnh cậu. "Akaashi, em ổn chứ!" Giọng nói của Bokuto đầy lo lắng, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên trán Akaashi, cảm nhận được cơn sốt vẫn đang hành hạ cậu.

Akaashi muốn nói rằng mình ổn, nhưng từng lời nói đều bị nuốt chửng bởi cơn đau. "Em... chỉ mệt thôi," cậu cố gắng thốt ra, nhưng giọng nói khản đặc.

"Bỏ đi, em không ổn chút nào!" Bokuto gần như gào lên, nỗi lo lắng trong đôi mắt anh không thể giấu nổi. Anh nhanh chóng bế Akaashi lên, ôm cậu vào lòng, như thể chỉ cần làm vậy, mọi thứ sẽ tốt hơn. "Anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay."

Cảm giác được Bokuto ôm chặt khiến Akaashi cảm thấy ấm áp, nhưng cũng đau đớn hơn khi nhận ra rằng cậu đã không đủ sức để đối diện với những gì cậu đã giấu kín. Trong lòng, cậu muốn nói ra tất cả, muốn bày tỏ những gì cậu đã kìm nén bấy lâu, nhưng sức lực đã không còn.

Khi Bokuto vội vàng bước đi, Akaashi nhắm mắt lại, tâm trí rối bời. Cậu cảm thấy mình đang được nâng lên, nhưng lại không thể thoát khỏi cảm giác nặng nề của những bí mật và nỗi lo sợ. 'Tại sao lại như vậy? Tại sao lại để mọi thứ đi xa đến thế này?' Cậu tự hỏi, nhưng không có câu trả lời.

Tới bệnh viện, Bokuto đã lo lắng và liên tục hỏi han các bác sĩ về tình trạng của Akaashi. "Em ấy bị sốt, đã ngã khụy xuống," Bokuto nói, giọng anh vang lên trong không khí căng thẳng. "Làm ơn, hãy giúp em ấy!"

Akaashi nằm trên giường bệnh, cảm giác mơ màng như đang ở một nơi xa xăm. Mọi âm thanh xung quanh cậu trở nên mờ nhạt, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của Bokuto bên cạnh. Anh không rời đi, như thể muốn ở lại bên cậu bất chấp mọi thứ.

Khi các bác sĩ làm việc, Akaashi mở mắt ra và thấy Bokuto đang ngồi bên cạnh, gương mặt anh đầy lo âu. "Em có cảm thấy tốt hơn không?" Bokuto hỏi, giọng điệu dịu dàng, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Cậu muốn nói rằng mình ổn, nhưng chỉ có thể gật đầu yếu ớt. "Bokuto-san, em..." Cậu bắt đầu, nhưng lại bị ngắt quãng bởi cơn ho.

"Bình tĩnh nào, Akaashi. Đừng cố nói quá nhiều," Bokuto nói, ánh mắt đầy sự ủng hộ. "Em cần nghỉ ngơi."

Akaashi nhìn sâu vào mắt Bokuto, cảm giác như những lời chưa nói đang trôi nổi giữa hai người. Cậu không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng ngay lúc này, với sự ấm áp và lo lắng từ Bokuto bên cạnh, cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút.

"Bokuto-san, em không muốn mất anh..." cậu thì thầm, dù biết rằng mình có thể sẽ không có cơ hội để nói ra những điều này. Nhưng từng lời nói đó, từng chút một, là điều mà Akaashi cần nói với Bokuto, dù cho cơ thể đang yếu ớt.

Bokuto cúi xuống, gần sát mặt cậu, và nhìn sâu vào đôi mắt đang lấp lánh những giọt nước. "Em sẽ không mất anh đâu. Anb sẽ luôn ở đây. Hãy để anh giúp em, được không?"

Giây phút ấy, Akaashi cảm thấy như một bức tường đã được phá vỡ. Có thể những bí mật vẫn chưa được nói ra, nhưng trong ánh mắt của Bokuto, cậu cảm nhận được sự chân thành và tình cảm mà anh dành cho mình. Cậu không đơn độc, và có lẽ, cậu có thể tìm thấy sức mạnh để mở lòng một ngày không xa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro