CHƯƠNG 48:

Cố Chỉ thở nặng hổn hển, cố gắng kìm nén bản thân, cậu nhìn chằm chằm trần nhà xám xịt, ánh sáng mỏng manh tản ra từ trần nhà rơi vào trong mắt cậu trở thành những đốm sáng vụn vỡ.

" Anh....."

" Anh....."

Giống như một con mèo nhỏ chết đuối vùng vẫy đôi chân mềm mại, phát ra tiếng kêu thảm thiết cuối cùng.

~ ~ ~ ~ ~

Tình sự qua đi.

" Em là một kẻ nghiện thuốc." Cố Chỉ phun ra một ngụm sương trắng, trong làn sương khói, Thương Diệc Trụ đứng dựa sát cửa sổ sát đất kiểu Pháp, trong miệng cũng ngậm một điếu thuốc, khó khăn lắm mới che lại được dấu cắn ở bên khóe môi, ẩn ẩn còn nhìn thấy tơ máu, vừa hoang dã lại vừa đẹp đến mê người.

Cậu nhìn miệng vết thương kia, càng nhìn càng thấy hài lòng, khóe môi cong lên: " Anh hút một điếu thuốc đi."

Thương Diệc Trụ cười khẽ, thoáng nghiêng đầu: " Em đúng là một con mèo hoang có hàm răng sắc bén, nhào tới liền cắn người."

Cố Chỉ cắn cắn điếu thuốc trong miệng, không đưa ra ý kiến gì.

Thương Diệc Trụ lười biếng vẫy vẫy tay với cậu: " Lại đây, mèo hoang nhỏ."

Hắn giống như một con báo đã được ăn no, lười nhác nằm ở trên thảo nguyên, tay chân thon dài duyên dáng tùy ý trêu đùa con mồi, hô hấp Cố Chỉ nhẹ lại, cố gắng lấy lại tinh thần, cậu xuống giường, đôi chân trần trụi bước trên thảm trải sàn chậm rãi đi đến chỗ con báo.

Thương Diệc Trụ nắm lấy tay trái Cố Chỉ, đem cậu đè trên cửa sổ sát đất, hắn giữ chặt lấy gáy cậu, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm, triền miên hôn, trờ cho tới khi hắn cảm thấy đã hôn đủ rồi mới buông con mèo hoang nhỏ ra.

Hắn cụng trán vào trán Cố Chỉ, hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau: " Buổi tối em đi đâu?"

Hơi thở Cố Chỉ chưa bình ổn lại, tay chân vẫn còn mềm nhũn ra, lưng dựa vào cửa kính phía sau mới có thể đứng vững được: " Ở trong phòng hơi ngột ngạt, tùy tiện ra ngoài tìm một chỗ hóng gió thôi."

Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của cậu là nói dối, cậu không muốn để cho Thương Diệc Trụ biết cậu đi gặp Đường Sương Sinh.

Mặt ngoài nhìn bọn họ giống như vô cùng thân mật khăng khít, nhưng trong lòng Cố Chỉ lại có một vực thẳm rất sâu càng ngày vết nứt đó càng tăng lên.

Thương Diệc Trụ dường như rất tin vào lời nói dối này của cậu, cho nên hắn không cố gắng hỏi nữa, tiếp tục hút tiếp điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay.

Sau khi hút xong ngụm thuốc cuối cùng, hắn không để ý chút nào dùng ngón tay cái xoa lên môi Cố Chỉ, lựa đạo không nặng nhẹ miết, thanh âm không nặng không nhẹ nói: " Em đã từng thích Phí Khâm?"

Thương Diệc Trụ biết chuyện này, Cố Chỉ một chút cũng khống thấy kì lạ, năm đó chuyện cậu thôi học ở trường nháo lớn đến nỗi ai cũng biết tới, tùy tiện lôi một đồng học năm đó ra hỏi thôi cũng có thể thêm mắm dặm muối nói đến nỗi nước miếng tung bay.

Cố Chỉ không có không hoảng loạn, ngược lại to gan lớn mật dựa lại gần Thương Diệc Trụ: " Anh ghen hả?"

Thương Diệc Trụ suy nghĩ một chút, đột nhiên hắn ôm lấy eo Cố Chỉ, kéo về phía mình, sau đó hắn ghé miệng sát tai cậu nói: " Có một chút, tôi còn tưởng tôi là mối tính đầu của em nữa chứ!"

" Hắn không tính, không nói đến nữa..." Cố Chỉ vòng tay ôm lấy cổ Thương Diệc Trụ hít sâu một hơi nói tiếp, " Anh chính là mối tình đầu của em."

Đó là mối tình đầu mà cậu muốn nắm chặt tay suốt đời nếu có chết cũng muốn trôn chung cùng một mộ.

Chỉ tiếc là, Thương Diệc Trụ sẽ không cho cậu cơ hội này, nhưng cậu không chờ được tới ngày đó.

Cố Chỉ dựa vào trên vai Thương Diệc Trụ, nhẹ giọng hỏi: " Anh, nếu có một ngày em đột nhiên biến mất, anh có buồn không?"

Thương Diệc Trụ xoa xoa đầu cậu, cười khẽ: " Nói mấy câu ngu ngốc gì vậy!"

Cố Chỉ không nói gì, chỉ nở một nụ cười.

~ ~ ~ ~ ~

Sinh nhật Triệu Thục Nghi sắp đến, Cố Chỉ định xin nghỉ phép hai ngày để trở về Tân An, nhưng scandal giữa cậu cùng với Thương Diệc Trụ nổ ra khiến cho mọi kế hoạch của cậu đều phá sản.

Scandal càng ngày càng lớn, tiêu đề trên Weibo vẫn luôn không hạ, độ bát quái nhiệt tình của nhân dân cả nước lên đến đỉnh cao, chỉ cần cậu ló mặt ra một chút thôi nhất định cậu sẽ bị vây đến chặt cứng không thoát ra nổi, đoàn phim đành phải thuê thêm vệ sĩ nên sinh hoạt hằng ngày của Cố Chỉ mới có thể không bị quấy rầy, nhưng phạm vi hoạt động cũng rất eo ẹp loanh quanh giữa khách sạn và đoàn phim.

Hiện tại, nếu cậu muốn trở lại Tân An, quả thực khó hơn so với lên trời, huống chi một khi cậu trở về, Triệu Thục Nghi nhất định sẽ không được an ổn.

Vì thế, trước sinh nhật Triệu Thục Nghi một ngày, cậu chỉ có thể gọi điện về nhà cho Triệu Thục Nghi.

" Mẹ, thực xin lỗi. Năm nay con không thể trở về được."

Trở về chúc mùng sinh nhật của Triệu Thục Nghi là chuyện bao nhiêu năm nay Cố Chỉ đều chưa từng dán đoạn, ngay cả hàng xóm trong khu phố không thường hay tiếp xúc nhiều cũng biết thói quen này của Cố Chỉ. Ai nhắc tới cậu cũng sẽ đều hâm mộ bà có một người con riêng so với con ruột còn hiếu thuận hơn.

Thanh âm Triệu Thục Nghi vẫn luôn dịu dàng mềm nhẹ: " Không sao đâu con, năm nay không về được thì để năm sau."

" Quà con gửi chắc ngày mai mẹ có thể nhận được."

Triệu Thục Nghi đáp: " Được."

Cậu cùng Triệu Thục Nghi nói chuyện phiếm trong chốc lát, đang định cúp điện thoại, Triệu Thục Nghi đột nhiên lại gọi: " Nhu Nhu à!"

Cố Chỉ: " Dạ, mẹ?"

" Sắp tới thời tiết lạnh hơn rồi, nhớ mặc quần áo giữ ấm nhé con. Ba con bây giờ cũng già rồi, gió thổi một chút cũng kêu đau đầu, không chịu nổi lạnh." Triệu Thục Nghi dừng chốc lát lại nói, " Mẹ thấy trên tin tức người kia của con rồi... ừm..... rất đẹp trai, nhưng không biết người đó có đối xử với con có tốt không?! Con từ trước tới nay là một đứa trẻ ngang bướng, một khi đã nhận định một cái gì nhất định sẽ không thay đổi, giống như hồi còn nhỏ con gọi mẹ là mẹ, nắm chặt lấy mẹ nhất quyết không cho mẹ đi."

Nhắc tới chuyện hồi còn nhỏ, cậu lôi kéo giữ chặt không cho Triệu Thục Nghi đi, trong lòng ngau lập tức lại cảm thấy khó chịu, chua xót.

Nếu không phải tại cậu, không chừng Triệu Thục Nghi đã có một tương lai sáng lạn hơn rồi, mà không phải bị cậu kéo vào cái vực sâu đen tối không có lối thoát này.

Năm đó, Cố Cường ghét bỏ mang theo đứa con phiền toái là cậu đây, muốn tìm một người phụ nữ trở về để lo việc nhà đồng thời ném cậu cho người đó, ông ta tìm qua vô số người nhưng không một ai chịu ở với ông ta, bởi vì ông ta không có tiền, không có nhà cũng không có xe làm sao mấy người đó có thể xem trọng cho được.

Triệu Thục Nghi là người cuối cùng, chồng trước của bà bị bắt rồi kết án tử hình vì tội hiếp dâm, giết người cướp của, tất cả tiền bạc trong nhà trước đó đều đã bị hắn ta ném hết vào bài bạc rượu chè gái gú. Khi đó chồng cũ mới mất, bà lại vừa sinh con chưa được bao lâu, nên một công việc ổn định cũng không tìm được.

Lúc này, hàng xóm tới tìm bà, giới thiệu Cố Cường cho bà, bà cùng Cố Cường ăn một bữa cơm, cảm thấy Cố Cường này vẻ ngoài quá mức gầy yếu, không giống như một người có cuộc sống tốt đẹp, bà đang muốn cự tuyệt, lại bị tiểu Cố Chỉ lôi kéo, ôm chặt lấy chân không cho đi, cái miệng nhỏ khàn cả giọng há miệng kêu ' mẹ ơi đừng đi.'

Bà lúc đấy mới vừa sinh con xong, làm sao có thể chịu được tiếng kêu khóc của tiểu Cố Chỉ được, tối hôm đó về đến nhà, bà dường như vẫn còn nghe được tiếng khóc nỉ non đó bên tai khó có thể đi vào giấc ngủ được.

Bà nghĩ dù sao cuối cùng bản thân bà vẫn cần phải có một chỗ dựa trong cuộc sống này, hơn nữa người ta cũng không ghét bỏ bà mới vừa sinh con xong.

Nhưng ngàn vạn lần bà không hề nghĩ tới, Cố Cường chính là gông cùm xiềng xích cuộc đời bà, mà Cố Chỉ lại chính là một cái khóa không thể nào phá được.

Mặc kệ là như vậy, Triệu Thục Nghi vẫn đối đãi với Cố Chỉ giống y như con trai ruột của mình.

Vì vậy càng khiến cho Cố Chỉ không có cách nào tha thứ cho chính mình. Có thể nói cậu đối với Triệu Thục Nghi hữu cầu tất báo, Thương Diệc Trụ đối với cậu là độc nhất vô nhị, còn nữa Triệu Thục Nghi là giới hạn của cậu không ai có thể đụng tới được.

" Năm đó nếu không phải là con...."

" Không cho phép con nói những câu sau." Triệu Thục Nghi đánh gãy lời cậu định nói, không phải bà cố tình nói ra để Cố Chỉ khó chịu, ở trong lòng bà chuyện năm đó ngược lại là một chuyện tốt, bà nghĩ nếu bà không gả cho Cố Cường, cuộc sống của Cố Chỉ sẽ khó khăn tới mức nào chứ, không chừng sẽ không lớn được đến mức này.

Bà còn cảm thấy may mắn năm đó bản thân mình mềm lòng: " Nhu Nhu, con là một đứa trẻ ngoan, có thể làm mẹ của con, là may mắn nhất đời này của mẹ." Bà dịu dàng nói, " Chỉ cần con với Tiểu Tuyên đều tốt, nếu có chết mẹ cũng không có gì để nuối tiếc."

" Mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, không cho mẹ nói mấy chuyện không máy mắn này." Cậu đột nhiên nghĩ đến khoảng thời gian trước Triệu Thục Nghi phải tới bệnh viện, " Mẹ tới bệnh viện kiểm tra, kết quả thế nào?"

Triệu Thục Nghi sửng sốt một chút mới nói: " Không.... không có chuyện gì, con không cần phải lo."

" Thật sao?"

Triệu Thục Nghi: " Thật sự! Con yên tâm đi."

Cố Chỉ vẫn không tin, nhưng không tiếp tục hỏi nữa, nếu Triệu Thục Nghi muốn gạt cậu, nhất định sẽ không nói những lời thật.

Cùng Triệu Thục Nghi nói chuyện điện thoại trong chốc lát xong, cậu lại lập tức tìm Từ Thê mượn điện thoại gọi điện cho Triệu Tuyên Dư hỏi thăm rốt cuộc cơ thể Triệu Thục Nghi có tốt không.

Triệu Tuyên Dư nghe thấy thanh âm Cố Chỉ, liên tắt điện thoại không có kiên nhẫn nghe cậu nói, Cố Chỉ không bỏ cuộc gọi lại một lần nữa, thẳng đến khi cậu ta luôn miệng đảm bảo Triệu Thục Nghi thật sự không có việc gì, Cố Chỉ mới yên tâm tắt máy, xem ra là cậu đã nghĩ quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro