CHƯƠNG 37
...
Tan học về ký túc xá nghỉ ngơi, máy sưởi đã được sửa chữa xong.
Hanbin vui vẻ lấy gối về lại giường mình, hồn nhiên cười với Koo Bon Hyuk: "Vậy là không phải làm phiền cậu nữa, đêm qua cậu ngủ mệt lắm nhỉ."
Không ngủ cùng tôi, cậu thấy vui lắm sao?
Câu hỏi mà Koo Bon Hyuk chẳng thể thốt thành lời. Cậu ta vẫn còn nhớ rõ người nào đó đêm qua vì lạnh mà xà vào nằm gọn trong lòng cậu ta, báo hại đôi mắt trở nên thâm quầng và cơn buồn ngủ hành hạ cậu ta cả buổi sáng. Con mèo gian xảo!
Koo Bon Hyuk lạnh mặt, hời hợt nói một chữ: "... Ừ."
Giờ ngủ trưa, Hanbin đang thiu thiu ngủ, còn Koo Bon Hyuk thì trằn trọc mãi chẳng tài nào vào giấc mặc dù đêm qua cậu ta chẳng ngủ được bao nhiêu.
Những lời bạn nữ Alpha đã nói trước đó về tên Omega kia kết hợp hành động sáng nay của tên đó, cậu ta không cần đoán cũng biết được chín mươi chín phần trăm mục tiêu của tên đó là mình và Hanbin là công cụ để tên đó lợi dụng tiếp cận cậu ta.
Thế thì sao, một phần trăm khả năng còn lại là có thể tên đó muốn quyến rũ Hanbin , nó như một giọt bẩn nhỏ lên tấm thảm lông dày trắng muốt, chướng mắt cùng cực.
Hanbin từng nói không thích Alpha, nhưng cậu chưa hề nói mình không thích Omega. Dù là bất kỳ một nguy cơ nhỏ nào, cậu ta cũng phải diệt trừ ngay khi vừa manh nha bén rễ.
-----------
Lớp mười một chưa bị ép phải học tiết tự học tối, Hanbin đã dùng hết đồ dùng sinh hoạt, định tan học sẽ đi mua thêm.
Koo Bon Hyuk tranh thủ nghỉ giữa tiết, vỗ vai Hanbin , tiện tay chọt chọt nhẹ vào má cậu: "Tối tôi có trận đấu bóng rổ, đến xem đi, xem xong hai đứa mình cùng đi ăn tối."
Hanbin gạt phắt ngón tay nghịch ngợm của Koo Bon Hyuk , nghĩ ngợi rồi đáp: "Lần sau nhé, hôm nay tôi phải đi mua ít đồ, lần sau nhất định tôi sẽ xem."
Hanbin đi một mình?
Koo Bon Hyuk nhanh chóng nắm bắt được trọng tâm, nhíu mày: "Trận này chơi không lâu, tôi cũng cần mua vài thứ, cậu chờ tôi đi cùng."
Hanbin cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trận đấu của Koo Bon Hyuk là giải đấu của khối, hôm nay đấu với lớp A5, nhiều bạn trong lớp đều đến cổ vũ. Tổ chức trong nhà thi đấu, hệ thống sưởi hoạt động năng suất, không lo bị lạnh, ai nấy đều mặc đồng phục chơi bóng, mồ hôi đầm đìa.
Hanbin mua hai chai nước, một chai cho Koo Bon Hyuk , chai còn lại cho mình.
Diễn biến trong sân vô cùng gay cấn, Koo Bon Hyuk úp rổ thành công ngay cả khi bị vài người vây quanh, khiến khán giả đang xem đều trầm trồ.
"Sức bật này, lực eo này, hu hu hu tớ chết mất, thần thiếp nguyện làm ấm giường cho bệ hạ hàng ngày."
"Mơ à? Thẻ của cậu bị mốc xanh rồi, có lọt vào bộ thẻ được bốc đâu, vào lãnh cung đi."
"Ôi, được lật thẻ cũng khổ, chẳng phải Alpha càng mạnh, thời gian tạo kết càng dài à, trong lúc tạo kết chắc bụng cũng phình to đảm bảo sinh được quý tử cho bệ hạ, sủng ái cả đời."
"Thôi nào, dừng lại đi, biết thích lắm không~"
Nghe những lời xôn xao của Omega lớp khác với Koo Bon Hyuk , Hanbin cảm tưởng lỗ tai của mình muốn thủng tới nơi, cậu không ngừng cảm thán trí tưởng tượng bay xa sang tận vũ trụ của hội chị em phụ nữ. Cậu cũng cảm thấy với điều kiện của Koo Bon Hyuk , không làm vua chúa thì cũng làm quan nhất phẩm, phải nói là ba đời no ấm, Omega của cậu ấy sẽ rất hạnh phúc.
Tiếc là bản thân Koo Bon Hyuk theo chủ nghĩa độc thân, chẳng thèm quan tâm đến việc làm quen bạn mới chứ đừng nói đến chuyện tán tỉnh, phí mất điều kiện tốt này.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Hanbin định mở nắp chai nước uống một ngụm nhưng mỗi tay cậu cầm một chai nước, nếu muốn để trống ra một tay mở nắp thì phải đặt một chai xuống.
Hanbin toan kẹp chai nước để lại cho Koo Bon Hyuk vào cánh tay mình, chợt nghe thấy giọng nói vang lên bên cạnh.
"Cậu như vậy không ổn đâu, để mình cầm giúp cậu nhé."
Hanbin quay đầu, Kang Dae đang cười rạng rỡ đứng bên cạnh. Thấy cậu nhìn sang, cậu ta vươn tay chỉ vào chai nước còn lại: "Mình cầm giúp cậu hai phút, cậu uống xong thì tôi trả nhé?"
Đây chỉ là việc giúp đỡ nhỏ nhặt thôi, nếu từ chối thì có vẻ không biết điều lắm. Kang Dae không cầm gì trên tay cả, sẽ chẳng có việc lén lút đổi chai nước khác.
Thậm chí Hanbin còn chưa kịp đáp, Kang Dae lại mím môi, đuôi mắt vốn trễ xuống bấy giờ thêm phần tủi thân, dè dặt rằng: "Mình không biết làm thế nào để hòa nhập vào lớp mới, bạn bè mới nên chỉ có thể bắt đầu từ những việc vụn vặt như vậy thôi."
"... Cảm ơn." Người ta đã nói đến nước này, Hanbin bèn đưa nước cho Kang Dae , còn cậu uống xong một ngụm rồi lập tức cầm lại về.
Từ đầu tới cuối chẳng quá ba mươi giây. Hanbin không nghĩ cậu ta có thể giở thủ đoạn gì chỉ trong một thoáng ngắn ngủi thế này, thế là tiếp tục yên tâm xem Koo Bon Hyuk chơi bóng.
Kang Dae quay đầu, lặng lẽ nở nụ cười. Hanbin là Beta nên không ngửi thấy mùi pheromone trên chiếc chai này. Khi Koo Bon Hyuk cầm chai nước uống, mũi cậu ấy sẽ cách chai rất gần, tất nhiên cũng ngửi thấy mùi pheromone của cậu ta.
Sự mập mờ sẽ được tích lũy dần như vậy đấy. Khi đến một mức độ nhất định cũng là lúc phơi bày mọi chuyện.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Koo Bon Hyuk vừa ném vào quả ba điểm cuối cùng, mang chiến thắng về cho lớp. Mọi người reo mừng, Koo Bon Hyuk nâng cổ tay lau đi mồ hôi trên trán, mặc thêm áo rồi đi về phía Hanbin.
Hanbin đưa chai nước chưa khui cho Koo Bon Hyuk: "Đây, uống đi."
Koo Bon Hyuk vươn tay được một nửa thì khựng lại, sau đó chỉ dùng hai ngón cầm vào chỗ không có mùi pheromone Omega trên thân chai.
Koo Bon Hyuk nhìn bàn tay nhuốm hương thơm nhàn nhạt của Hanbin , rũ mi mắt xuống: "Nước của cậu đâu."
Hanbin không hiểu mô tê gì, cậu huơ chai nước uống được một ngụm trong tay: "Đây."
Koo Bon Hyuk không nói thêm, trực tiếp cầm chai nước của cậu, mở nắp tu hơn nửa chai.
Hanbin : "???"
Koo Bon Hyuk không giải thích, cậu ta liếc thoáng qua Kang Dae đang đứng cạnh Hanbin bằng ánh mắt uy hiếp.
Kang Dae sửng sốt, dường như không rõ tại sao chuyện lại trái ngược với suy nghĩ của mình, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười gượng gạo.
Đây là lần đầu tiên Koo Bon Hyuk uống nước của Hanbin một cách lộ liễu như thế, Koo Bon Hyuk không để phí, nhẹ nhàng uống hết phân nửa còn lại rồi vứt vào thùng rác.
Như đang hôn gián tiếp vậy.
Tuy tên Kang Dae kia đáng ghét thật, nhưng cũng xem như giúp cậu ta một việc nhỏ. Cảm thấy nước mà Hanbin từng uống ngọt hơn hẳn mấy chai khác.
"Đi thôi." Koo Bon Hyuk choàng qua vai Hanbin , còn chẳng thèm bố thí một ánh mắt cho Kang Dae.
Hanbin ngờ ngợ nhưng chưa có cơ hội hỏi, tận khi đi theo Koo Bon Hyuk rời khỏi nhà thi đấu, hòa vào dòng người, cậu mới hạ giọng hỏi Koo Bon Hyuk: "Có chuyện gì với chai nước vừa rồi à?"
"Chai nước cậu đưa nồng nặc mùi pheromone." Koo Bon Hyuk nhíu mày, ỷ Hanbin không ngửi thấy, bắt đầu nói quá, phóng đại mùi pheromone dìu dịu kia cứ như hương nước hoa rẻ tiền sực nức lan xa mười dặm, "Tôi mà uống chai nước ấy vào chắc chắn quanh mũi đều là mùi pheromone của cậu ta, điếc mũi luôn, không thể chịu nổi."
Hanbin ngớ người, sau đó nhíu chặt mày. Là Beta, Hanbin chưa từng bị pheromone quấy rầy, thường ngày cậu luôn xem nó như một ưu điểm, nhưng bấy giờ lại trở thành một sơ hở để lợi dụng.
"Xin lỗi, tôi không ngờ lại đến mức đó... Tôi không nhạy lắm với mấy chuyện về pheromone, sau này tôi sẽ chú ý hơn, phải né cậu Omega kia mới được." Hanbin nói khẽ.
"Ừ." Koo Bon Hyuk vô cùng hài lòng với kết quả này, cậu ta nhanh chóng dẫn Hanbin lên xe, hướng về con phố mua sắm ở gần đó.
Mấy đồ dùng sinh hoạt của Hanbin gần hết rồi, nào là dầu gội đầu, sữa tắm, kem đánh răng rồi khăn tắm, đều phải mua mới cả. Hanbin đứng trước quầy hàng đắn đo mãi, hồi sáng Koo Bon Hyuk bảo mình cũng cần mua, thế là giả vờ đứng nghiêm túc lựa chọn.
... Muốn Hanbin có mùi của cậu ta từ đầu xuống chân, thì mặc kệ là pheromone thật hay sữa tắm đều được. Cậu ta muốn hòa mình vào mọi không gian riêng của Hanbin , muốn mọi vật dụng xung quanh Hanbin đều có thứ liên quan tới cậu ta.
Suy nghĩ này một khi bén rễ thì chẳng tài nào nhổ đi được.
Koo Bon Hyuk giả vờ hời hợt: "Mua một chai lớn đi, chúng ta dùng chung. Nhiều chai lọ chất đống thế kia, bừa bộn, nhìn mệt cả người."
Hanbin ngẫm lại, mỗi người họ có tận mấy chai thế này, đặt cùng với nhau đúng là chiếm nhiều diện tích thật. Đôi khi tắm xong cũng không đặt gọn lại theo kích cỡ, trông bừa bộn vô cùng, chướng mắt cũng bình thường.
"Được." Hanbin đồng ý, "Cậu thích loại nào? Chọn trước đi."
Koo Bon Hyuk không quan tâm dùng loại nào, cậu ta dùng xà phòng cũng được, thế nên chủ yếu là chọn loại hợp với Hanbin. Sữa tắm trước đó cậu dùng là mùi chanh, thanh mát, tươi trẻ nhưng cậu ta cảm thấy nó không hợp với Hanbin.
Koo Bon Hyuk nhìn sang chai sữa tắm hương sữa. Da Hanbin vốn đã trắng như sữa, làn da trắng trẻo ấy mà phối với mùi sữa, sau đó nằm lên giường cậu ta thì...
Koo Bon Hyuk dứt khoát vươn tay, cầm chai sữa tắm hương sữa lên. Đưa đến trước mặt Hanbin: "Cậu thích loại này không? Tôi thấy dùng loại này thơm mà tốt cho da lắm."
Hanbin: "..."
Hanbin nhìn chai sữa tắm hương sữa với hình vẽ đáng yêu bên trên, rồi lại nhìn sang Koo Bon Hyuk cao to.
Ắt hẳn Koo Bon Hyuk sẽ chọn loại mà cậu ấy thích. Không ngờ sở thích của Koo Bon Hyuk lại... đáng yêu như vậy.
Trước đây sữa tắm Koo Bon Hyuk dùng đều là mấy loại sữa tắm mùi thanh mát của Alpha lạnh lùng thích, thế nên lúc này Hanbin khá bất ngờ.
Không chừng Koo Bon Hyuk... đang lấy cớ muốn mua chung sữa tắm với cậu để chọn nó, hòng che giấu sự thật.
"Ok. Quyết định vậy đi." Hanbin cũng không lăn tăn gì, cậu đặt chai sữa tắm hương sữa vào xe đẩy.
Hanbin dạo một vòng, mua hết những thứ cần mua, thậm chí cậu và Koo Bon Hyuk còn mua cùng một bộ áo ngủ đáng yêu. Hanbin chỉ định nhìn lén Koo Bon Hyuk thôi, nào ngờ lại chạm mắt với cậu ta, hai người nhìn nhau cười, cả quá trình đều diễn ra trong im lặng.
Hanbin vừa thanh toán vừa nghĩ, là một Alpha tài giỏi, chắc hẳn thường ngày Koo Bon Hyuk phải kìm nén dữ lắm. Những vật dụng sinh hoạt, quần áo yêu thích mà không thể dùng, đồ cậu ấy dùng toàn theo phong cách đơn giản của một Alpha tiêu chuẩn. Thậm chí trước ngày hôm nay, Koo Bon Hyuk cũng chưa từng nói cậu ta thích gì.
Chắc hẳn gia đình cậu ta nghiêm khắc lắm, làm con nhà giàu thật không dễ chút nào.
Koo Bon Hyuk đứng phía sau lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng Hanbin. Thật ra cậu ta cũng đoán ra Hanbin đang nghĩ gì. Hẳn là cậu nghĩ cậu ta có những sở thích, thói quen thầm kín, hiểu lầm cậu ta đang che giấu chúng đi để sống như một Alpha tiêu chuẩn.
Nhưng chẳng sao.
Cứ hiểu lầm rồi chiều ý cậu ta, đến khi... cậu ta len lỏi vào mọi mặt trong cuộc sống của cậu.
----------
Mua đồ xong, hai người giải quyết luôn vấn đề bữa tối.
Mùa đông trời lạnh, cửa hàng thức ăn nhanh khá vắng vẻ, còn tiệm mỳ cay xiên nướng lại đông nghịt.
Hanbin không muốn ăn qua loa, cậu muốn ăn gì đó chắc bụng hơn nên cậu và Koo Bon Hyuk vào tiệm mỳ cay gọi món
Song bát mỳ cay của họ vừa được bưng lên thì có một vị khách không mời bước vào.
Kang Dae đưa tay lên che miệng làm vẻ bất ngờ, hai mắt sáng long lanh khi thấy họ: "Trùng hợp quá, các cậu cũng ở đây à! Nhà mình ở ngay khu này, thường tới ăn lắm, không ngờ lại gặp các cậu đó." Nói xong Kang Dae chạy đi gọi món.
Có lẽ vì là khách quen, nên chẳng mấy chốc bát mỳ của cậu ta gọi đã được nấu xong.
Kang Dae bưng khay đi ngược về, nở nụ cười ngượng ngùng: "Có thể cho mình ngồi chung không? Hình như hết chỗ rồi."
Hanbin: "..."
Koo Bon Hyuk: "..."
Koo Bon Hyuk khẽ nhíu mày, không có vẻ gì là chào đón đối phương.
Bàn họ chẳng ai nói chuyện, Kang Dae không bất ngờ trước tình huống này, điều khiến cậu ta ngạc nhiên là trên mặt Koo Bon Hyuk lại xuất hiện sự ghét bỏ, thù địch và đề phòng trắng trợn.
Quả thật cậu ta từng nghe nói Koo Bon Hyuk là người khó gạ gẫm, người ấy rất ghét bị những kẻ có mục đích tiếp cận, nhưng cậu ta không ngờ rằng Koo Bon Hyuk đã nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta lâu rồi. Cậu ta chưa bao giờ thấy Alpha nào lộ vẻ mặt thù hằn như thế với mình.
Dường như có thứ gì đó đã vuột khỏi lòng bàn tay. Cậu ta thể hiện rõ đến thế sao? Thật không cam lòng.
Kang Dae quyết định thử thêm lần nữa, cậu ta đặt bát trước mặt Hanbin , ngồi xuống.
"Đồ ăn ở đây ngon lắm, nhất là bò viên nhà làm. Các cậu đã gọi chưa? Mình chia các cậu vài viên nhé?" Kang Dae cười tươi tắn.
Cậu ta đã để ý trước rồi, Koo Bon Hyuk gọi bò viên, nhưng Hanbin thì không. Cậu ta có thể chia vài viên cho Hanbin , sau đó tiện thể bắt chuyện luôn.
Song cậu ta còn chưa kịp làm gì đã thấy Koo Bon Hyuk gắp thẳng ba trong bốn viên ở bát mình sang bát Hanbin.
"Cậu cho tôi nhiều thế? Ăn đi, tôi không ăn được nhiều thế đâu " Hanbin muốn gắp trả lại, nhưng bị Koo Bon Hyuk từ chối.
"Đã vào bát của cậu rồi, đừng trả tôi." Koo Bon Hyuk nhíu mày, "Ban nãy tôi thấy nó là món bán chạy nên mới gọi, nhưng bò viên làm không ngon, nếu cậu cũng không ăn thì bỏ đi."
Hanbin chẳng biết cậu chủ nhỏ Koo Bon Hyuk có thật sự cảm thấy bò viên không ngon, hay chỉ muốn cho cậu ăn thôi. Nếu là ngày thường, cậu sẽ còn thương lượng thêm với Koo Bon Hyuk , nhưng nay có một Kang Dae đang ngồi đối diện chăm chăm vào Koo Bon Hyuk như hổ rình mồi, dường như cậu đã hiểu được ý của Koo Bon Hyuk nên cậu bèn im lặng ăn.
Nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn có thắc mắc chưa giải đáp được. Tại sao người Kang Dae luôn muốn đến gần là Koo Bon Hyuk nhưng lúc nào cậu ta cũng đến hỏi han, quan tâm, nói chuyện với mình? Lạ thật đấy!
Hanbin lẳng lặng ăn một viên, rồi xuýt xoa bò viên rất ngon.
Kang Dae ngồi nhìn: "...?"
Hình như có gì đó sai sai. Rốt cuộc là cái gì mà sao chướng mắt vậy nhỉ.
Ba người ăn tiếp, Hanbin cắn xúc xích trong bát mình, nhíu mày. Ngày thường cậu khá thích ăn nó, nhưng cách làm của tiệm lại hơi khác với mấy loại cậu hay ăn. Trước đây cậu ăn vị thiên ngọt, mà tiệm này lại thiên mặn. Hanbin không thích vị này, nhưng với thói quen không lãng phí thức ăn, cũng lỡ gọi mất rồi, Hanbin quyết định cố ăn cho hết.
Nãy giờ Koo Bon Hyuk luôn lén quan sát Hanbin , nhanh chóng nhận thấy biểu cảm trên mặt cậu, liền hỏi: "Thức ăn không ngon à? Không ngon thì đừng ăn nữa."
"Không được, đã gọi rồi thì phải ăn hết, không thể lãng phí đồ ăn được." Hanbin giữ vững quan điểm "Phong trào Ăn sạch bát."
Koo Bon Hyuk nhíu mày, cầm đũa sang gắp xúc xích trong bát Hanbin đi.
"Này..." Hanbin sửng sốt.
"Được rồi đừng lôi thôi nữa, cậu giải quyết bò viên giúp tôi, tôi giải quyết cái này cho cậu, mọi người không ai bị lãng phí." Koo Bon Hyuk nói.
Nói năng hợp lý quá chừng, hơn nữa còn có Kang Dae không thân lắm đang ngồi đối diện, thế là Hanbin không nhiều lời nữa, cúi đầu ăn tiếp.
Kang Dae: "..."
Hèn gì nãy giờ thấy chói mắt vậy. Thì ra là cơm chó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro