CHƯƠNG 43

...

Vụ việc hỗn loạn đã được giải quyết kịp thời, êm đẹp, không ai xảy ra chuyện gì.

Nhà trường thông báo sẽ tiếp tục cuộc thi vào ngày mai, bài thi sẽ được phát về sau đó, trấn an dặn dò xong thí sinh được ra về.

Hanbin và Koo Bon Hyuk mua bữa tối ngoài trường, mang về khách sạn. Sau sự việc vừa rồi cả hai không có tâm trạng để ra ngoài quán ăn, ăn uống cũng không được ngon miệng.

“Ăn nhiều thịt chút, thi cử bào chất xám lắm, phải bổ sung dinh dưỡng mới được.”
Koo Bon Hyuk vừa nói vừa gắp thịt vào bát Hanbin , cặp má tròn ủm khiến cậu ta mê mẩn không thôi
“Cậu là một trong những người gầy nhất lớp chúng ta rồi đấy, tôi có thể đoán được nguyên nhân cậu thi không được điểm tối đa là vì ăn chưa đủ no rồi.”

Nếu là ngày thường, Hanbin sẽ ngăn động tác gắp thức ăn tới tấp này của Koo Bon Hyuk. Tất nhiên cậu đã no rồi, chẳng qua là vì cơ thể cậu kém hấp thu chất dinh dưỡng nên trông hơi gầy thôi.

Nhưng bấy giờ Hanbin chỉ im lặng nhìn Koo Bon Hyuk gắp thức ăn cho mình, chờ Koo Bon Hyuk gắp xong bắt đầu ăn, cậu chợt gọi: “Koo Bon Hyuk.”

Giọng nói và ngữ điệu của Hanbin đều vô cùng nghiêm túc, cứ mỗi lần Hanbin gọi cả tên họ cậu ta đều khiến con tim này đập nhanh hơn một nhịp, vốn dĩ mỗi lần Hanbin gọi như thế không phải là trách móc gì nhưng theo phản xạ cậu ta nghĩ rằng cậu ta mắc lỗi khiến Hanbin khó chịu, cũng vì thế cậu ta dừng động tác, tự động ngồi gọn lại.

Hanbin nói rành mạch: “Lúc nãy cậu Omega phát tình, cậu không mau chạy đi, còn về kéo tôi theo làm gì.”

Koo Bon Hyuk nhìn vào bát cơm của mình, cố thả lỏng các cơ trên mặt. Cậu ta chạy ngược về tất nhiên là vì mùi pheromone kia.

Đó là mùi pheromone khác biệt hoàn toàn với mùi của các Omega và Alpha khác mà ngày thường Hanbin vô tình vương phải, đó là pheromone của Omega đang trong kỳ phát tình, nồng đượm và ngọt ngào, cám dỗ người ta rơi vào vực sâu không đáy.

Và Hanbin đang đứng ở ngay bên bờ vực đó.

Koo Bon Hyuk không trả lời, Hanbin vẫn gặng hỏi: “Cậu còn không che mũi và tuyến thể của mình, lại đi che của tôi, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?”

Cơm trong hộp bị Koo Bon Hyuk lùa qua lùa lại trông có vẻ chán chường, cậu ta giả vờ giữ thói quen không nói chuyện khi ăn.

Chẳng lẽ những suy nghĩ của cậu ta sẽ bị phát hiện sớm thế sao?

Hanbin hiện tại chưa chấp nhận cậu ta.

Tệ hơn là sau cuộc nói chuyện này, có thể cậu ta sẽ phải đối mặt với sự xa cách của Hanbin

Không thể như thế được.

Koo Bon Hyuk tìm đủ mọi cách giải thích, hời hợt rằng: “Tôi nghĩ cách làm của tôi khi đó là rất bình thường…”

“Tôi đoán được cậu nghĩ gì rồi.” Hanbin cắt ngang lời Koo Bon Hyuk, giành nói ra nguyên nhân Koo Bon Hyuk hành động như vậy, “Lúc đó cậu cũng bị pheromone của cậu Omega kia làm cho đầu óc mất tỉnh táo, cảm thấy cậu ấy rất nguy hiểm, nhưng lại thấy tôi ở bên cạnh nên vô thức đến kéo tôi đi, đúng chứ?”

Koo Bon Hyuk: “…”
Những lời này của Hanbin nghe tưởng chừng vô lý nhưng có lý không tưởng, chẳng tìm được gì để bắt bẻ.

Koo Bon Hyuk lập tức hùa theo thừa nhận, nhân tiện chỉnh sửa lại chỗ mình không hài lòng: “… Tôi cũng chưa đến nỗi mất tỉnh táo vậy, chỉ muốn kéo cậu chạy cho nhanh thôi.”

“Đừng nói chuyện này nữa, ăn đi.” Koo Bon Hyuk muốn nhanh chóng kết thúc đề tài nguy hiểm này.

Hanbi không nhấc đũa, cậu dùng một tay chống bàn tỳ lên trán, nói thật chậm, “Tôi biết khả năng tự kiểm soát của cậu rất mạnh, có thể chống đỡ phần nào cám dỗ của Omega trong kỳ phát tình, nhưng cậu có từng nghĩ tới hậu quả rằng, lỡ cậu Omega kia có độ xứng đôi quá cao, cậu có chịu được không?”

Koo Bon Hyuk nhìn sườn mặt Hanbin, hàng mi dài của cậu nhíu lại, đôi mắt cáo nheo lại, hàng mi dài rung nhẹ như đôi cánh của một chú bướm vậy.

“Cậu là người được ông trời nâng đỡ, đường tương lai tươi sáng. Lại mạnh hơn người khác, còn ưa sạch, hay sĩ diện.” Hanbin càng nói càng không nén được cơn giận của mình.

Thật ra thì có giáo viên trông chừng, Omega nọ sẽ không sao, nhưng đến khi Koo Bon Hyuk tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa làm gì thì không chừng sẽ suy sụp tinh thần, khó nói trước lắm.

Bấy giờ Hanbin đã không nén được cơn thịnh nộ: “Nhỡ cậu bị gì thì sao, tôi có chuyện cậu lo lắng, cậu gặp chuyện tôi không lo à? Sau này mà gặp chuyện thế nữa cứ mặc kệ tôi, cứ lo cho bản thân trước đã, biết chưa?”

Koo Bon Hyuk nhìn Hanbin, sững sờ.

Hình như, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Hanbin nổi giận.

Mà nguyên nhân khiến Hanbin không thể tiếp tục nổi giận là…Ngay sau đó, Koo Bon Hyuk đã thấy mặt Hanbin tái hẳn đi, nhoài người lên bàn thở hổn hển.

“Hanbin?” Giọng Koo Bon Hyuk đầy bàng hoàng, “Cậu sao vậy, có mang thuốc không?”

“Đừng cuống lên như vậy, trong cái túi ở ngoài cùng vali có thuốc.” Giọng Hanbin rất nhỏ.

Koo Bon Hyuk chạy nhào đến tìm được thuốc, cậu ta run tay đổ hai viên theo hướng dẫn sử dụng trên thân hũ, sau đó đưa kèm với nước cho Hanbin.

Hanbin nhận lấy uống rồi nằm úp sấp lên bàn điều hòa nhịp thở, dần bình thường lại.

“Không sao nữa.” Hanbin ngước đầu, thấy sắc mặt Koo Bon Hyuk cũng tái mét, trông còn giống người bệnh hơn cả cậu, thế là an ủi ngược lại, “Dọa cậu rồi à? Không sao đâu, chỉ cần uống thuốc kịp thời là được, hồi tôi còn nhỏ chưa kiểm soát được cảm xúc, một ngày phải uống tận mấy lần thuốc kìa.”

Koo Bon Hyuk nắm cổ tay Hanbin, những ngón tay ngày thường luôn tràn trề sức mạnh bấy giờ run rẩy yếu ớt đến nhường nào.

“Đến bệnh viện khám, ngay lập tức.” Koo Bon Hyuk nói.

“Chưa đến nỗi, cũng đâu phải lần đầu tiên, tôi có đến bệnh viện kiểm tra định kỳ mà.” Hanbin vỗ bàn tay đang run của Koo Bon Hyuk: “Nhớ những lời tôi vừa nói ban nãy chưa? Nếu xuất hiện tình huống đó nữa thì cậu phải rời đi trước.”

“… Tôi nhớ rồi.” Koo Bon Hyuk hạ giọng.
Không phải chỉ mỗi cậu ta lo cho Hanbin, mà Hanbin cũng lo cho cậu ta, cũng nôn nóng ưu sầu về tình trạng cơ thể cậu ta.

Họ quan tâm lẫn nhau, dù cho Hanbin chỉ xem cậu ta là bạn.

Hốc mắt chợt nong nóng, Koo Bon Hyuk chớp mắt, cúi đầu ăn cơm, cảm tưởng thần hồn vẫn chưa quay lại.

Hanbin hài lòng, cầm đũa gắp lại thịt sang cho Koo Bon Hyuk, còn kèm theo hai cục heo viên: “Không có lần sau nữa là được, may mà pheromone của cậu Omega kia không xứng đôi với cậu, cậu không có phản ứng quá lớn với cậu ấy, nếu xứng đôi thật chắc dọa tôi chết mất.”

“… Ừ.” Koo Bon Hyuk vẫn chưa hết bàng hoàng với sự việc vừa nãy.

“Pheromone của Omega kia thơm không?” Hanbin hỏi tiếp.

“… Quên rồi, không ấn tượng.” Koo Bon Hyuk đáp.

Lúc này Hanbin tin chắc Koo Bon Hyuk vẫn còn sốc với sự việc ban nãy, bèn không hỏi nhiều nữa, chờ cậu ta ăn cơm xong liền hối thúc cậu ta đi tắm, để xua sạch những pheromone có thể vẫn đang bám trên quần áo.

Koo Bon Hyuk không phản đối, ngoan ngoãn vâng lời cậu.


...

Hanbin quay lưng về phía phòng tắm, ngồi trên ghế chơi điện thoại. Chơi được một lúc Hanbin bỗng nhận được tin nhắn của thầy phụ trách thông báo cho họ những vấn đề liên quan tới cuộc thi:

[Thông báo khẩn, qua kiểm tra, thể chất của thí sinh Omega phát tình hôm nay khá đặc biệt, những thí sinh Alpha có pheromone mạnh trong trường thi nếu thấy cơ thể bất thường yêu cầu phải đến bệnh viện khám và điều trị ngay lập tức!]

Nội dung tin nhắn khá mập mờ, chẳng hề nói rõ điểm đặc biệt của Omega nọ.

Tầm mắt Hanbin cứ nhìn đi nhìn lại dòng chữ “Alpha có pheromone mạnh”.

Pheromone của Koo Bon Hyuk rất mạnh, nhưng trong suốt quãng thời gian về tới giờ, cậu chẳng thấy Koo Bon Hyuk có biểu hiện bất thường gì.

Chẳng lẽ Koo Bon Hyuk đang giấu cậu?

Koo Bon Hyuk tắm rửa xong ra ngoài, Hanbin không chờ Koo Bon Hyuk sấy khô tóc đã đứng lên, đi vòng ra sau lưng cậu ta.

Thời tiết nóng bức, Koo Bon Hyuk chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay mỏng tênh, Hanbin bước tới, nhác thấy vệt đỏ lộ ra bên rìa áo của Koo Bon Hyuk. Đây là gì?

Vẻ mặt Hanbin tức thì trở nên nghiêm túc, hiếm khi nào thấy cậu cương quyết kéo Koo Bon Hyuk lại như thế, còn vạch áo cậu ta ra xem.

Động tác này quá đỗi thân mật, Koo Bon Hyuk sượng cứng người: “Làm gì vậy, cậu muốn nhìn cứ nói, đừng lén lút vậy.”

Hanbin mặc kệ mấy lời bậy bạ của Koo Bon Hyuk, sau khi nhìn thấy những vệt đỏ bị áo che khuất, cậu quả quyết: “Đến bệnh viện.”

Koo Bon Hyuk chỉnh lại áo mình, che lại mấy dấu đỏ: “Không, đến bệnh viện làm gì.”

“Tôi cũng nhân tiện khám bệnh luôn.” Hanbin nói.

“Vậy thì đi, mau lên.” Koo Bon Hyuk sửa lời ngay tắp lự.

Hanbin chẳng lấy làm lạ khi thái độ Koo Bon Hyuk quay ngoắt trăm tám mươi độ như vậy, cậu cũng không rề rà nữa, tức tốc gọi xe cùng Koo Bon Hyuk tới bệnh viện lớn gần nhất.

Hanbin muốn Koo Bon Hyuk kiểm tra trước, nhưng Koo Bon Hyuk kiên quyết không chịu, nằng nặc phải xem cậu kiểm tra tình trạng tim mạch trước rồi mới đi, vả lại còn liên tiếp nhấn mạnh rằng mình không có chuyện gì.

Hanbin bất đắc dĩ, đành kiểm tra thật nhanh trước. May mà cậu thật sự không bị gì, bệnh đã được kiểm soát sau khi uống thuốc.

Bấy giờ Koo Bon Hyuk mới hài lòng, vào phòng khám.

Bác sĩ càng khám cho Koo Bon Hyuk càng sửng sốt đến khó tin, ông kinh ngạc hỏi Hanbin: “Bạn của cháu về không có biểu hiện gì bất thường chứ?”

Tim Hanbin hẫng nhịp: “Không ạ, bác sĩ, cậu ấy sao thế ạ, có nghiêm trọng không?”

“Thoạt nhìn thì không có gì ghê gớm.” Bác sĩ lấy làm lạ, ngồi sau bàn lên đơn thuốc, vừa viết vừa nói với Hanbin, “Pheromone của Omega phát tình kia chứa ít thành phần đặc biệt, pheromone của Alpha càng mạnh sẽ phải chịu cám dỗ càng lớn. Thậm chí sau khi tách nhau ra còn làm Alpha cũng vào giai đoạn phát tình, khiến Alpha muốn tìm người đó để đánh dấu.”

Hanbin sửng sốt, nhìn sang Koo Bon Hyuk. Koo Bon Hyuk cũng nhìn cậu, còn nhìn với dáng vẻ ông đây tự hào là dân FA siêu ngầu nữa chứ, thậm chí còn nhoẻn miệng cười, chẳng thấy chút gì gọi là nôn nao khó nhịn hoặc bức thiết muốn tìm ai đó để giải quyết nhu cầu sinh lý.

Bác sĩ nói tiếp: “Nếu là người dễ xúc động thì quả thật phải đến điều trị ngay, đề phòng người đó chạy ra phố làm người khác bị thương. Nhưng anh bạn này trông có vẻ giỏi chịu đựng, cũng còn đỡ. Chú sẽ kê thuốc cho anh bạn này, uống vào sẽ thấy trong người thoải mái hơn, đừng chịu đựng nữa.”

Hanbin thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm ơn bác sĩ, đoạn nhận đơn thuốc rồi ra ngoài cùng Koo Bon Hyuk.

Lấy thuốc xong, rời bệnh viện về khách sạn, Koo Bon Hyuk luôn ra vẻ điềm nhiên suốt quãng đường, đến tận khi vào phòng, khóa cửa, dây thần kinh cảnh giác luôn căng chặt của Hanbin vì sợ Koo Bon Hyuk đột nhiên bỏ chạy lúc này dần được thả lỏng kèm theo đó là sự tò mò.

Hanbin hiếu kỳ đến mức người cứ nhấp nhổm không yên, cậu thật sự muốn nhìn xem bộ phận riêng tư của Koo Bon Hyuk đang trong tình trạng như thế nào nhưng điều đó quá thô bỉ đối với cậu, thế nên cậu chỉ dám nhìn mặt Koo Bon Hyuk: “… Cậu không sao thật chứ?”

“Sao gì?” Koo Bon Hyuk nhướng mày.

“Thì là…” Hanbin cố nói ngắn gọn súc tích nhất có thể, “Cậu có cần vào phòng vệ sinh giải quyết chút không, hoặc cắn tôi một cái.”

Trước đó cậu cứ tưởng pheromone của cậu Omega nọ không ảnh hưởng quá lớn tới Koo Bon Hyuk, nên cậu ta mới có thể đưa cậu ra khỏi trường mà chẳng hề hấn gì, rồi còn điềm nhiên ăn cơm tắm rửa nữa.

Nhưng hiện tại, cậu biết kết luận ban nãy là sai lầm.

“… Sao tôi có thể phát tình vì pheromone của một người khác, rồi cắn cậu vì pheromone của người khác.” Koo Bon Hyuk khui lon nước ngọt trong tủ lạnh, uống một hơi nửa lon, sau đó ra sức bóp chặt, rắc rắc, lon nước đã méo mó biến dạng.

Hanbin nhìn thẳng vào mắt Koo Bon Hyuk, lúc này trên mặt Koo Bon Hyuk mang vẻ hài hước dí dỏm như đang đùa vui, chẳng nghiêm túc chút nào.

“Đó gọi là ngoại tình biết không, tôi là bạn trai của cậu trong hai ngày mà.” Koo Bon Hyuk nhẹ giọng.

           

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro