Chương 13

JungMin ngồi lặng lẽ trên giường bệnh, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng chiều len lỏi qua cánh rèm mỏng. Không gian xung quanh như tĩnh lặng đến nỗi mọi âm thanh đều trở nên xa cách.

Cô mơ màng, cảm giác như cả thế giới ngoài kia không còn liên quan gì đến cô nữa. Tâm hồn cô mệt mỏi, những suy nghĩ không ngừng xoay vần, những ký ức đau đớn đột ngột quay lại, như một cơn bão quét sạch mọi thứ.

Cạch!

Cánh cửa phòng mở ra, JungHwan bước vào. Cậu nhìn thấy cô ngồi dậy, lập tức sự lo lắng trong mắt cậu trở lên rõ ràng. Không chần chừ, cậu bước vội, nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô, như thể sợ rằng cô sẽ ngã nếu cậu không kịp ngăn lại.

"Sao lại ngồi dậy? Em còn mệt mà. Cứ nằm xuống nghỉ ngơi, đừng cố quá."

JungMin quay lại nhìn cậu, ánh mắt mệt mỏi nhưng ẩn chứa một nụ cười yếu ớt. Cô cố gắng cười, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến khuôn mặt cô thêm nhợt nhạt, như thể muốn xua đi sự lo lắng của anh trai mình.

"Em ổn mà, anh đừng lo. Em có thể ngồi dậy được." Cô khẽ nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại mang theo một nỗi buồn sâu thẳm mà chỉ riêng cô mới hiểu.

"Thật sự không sao đâu," cô thêm vào, mặc dù chính bản thân cô cũng không chắc chắn lắm về điều đó.

JungHwan nhìn cô một lúc lâu, sự lo âu trong ánh mắt cậu không giảm bớt. Cậu kéo một cái ghế gần giường, ngồi xuống, nhưng không rời mắt khỏi cô.

Im lặng bao trùm căn phòng, chỉ có tiếng thở đều của cả hai. Một lúc lâu sau, JungMin đột ngột lên tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy khắc khoải.

"Anh HanBin đâu rồi anh?"

JungHwan nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay lại đáp lời, giọng cậu bình tĩnh nhưng cũng không giấu được sự chăm sóc dành cho cô. "HanBin vừa ra ngoài rồi. Anh ấy đi mua lựu cho em. Lần trước không phải em đã ăn hết rồi sao?"

JungMin không đáp ngay, chỉ khẽ gật đầu. Lựu... cô luôn thích lựu, và hình ảnh HanBin vì biết cô thích nó, chỉ cần đến mùa khi đến chơi trên tay anh luôn là một túi lựu dành cho cô, khiến trái tim cô bỗng chốc quặn lại.

Cô nhớ lại khoảnh khắc ấy, khi mọi chuyện dường như trở lên vô nghĩa, nhưng HanBin vẫn luôn là người lo lắng nhất, mang lựu đến, chỉ để thấy cô mỉm cười. Một cảm giác hối hận nghẹn ngào dâng lên trong lòng cô, như thể không thể tha thứ cho chính mình.

"Em thích lựu..." JungMin lẩm bẩm, nhưng không nói gì thêm. Ánh mắt cô vẩn vơ, một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể muốn tìm kiếm một thứ gì đó để gỡ bỏ nỗi buồn trong lòng.

JungHwan không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Cảm giác yên lặng này thật khó chịu, nhưng cậu hiểu, đôi khi không cần lời nói, chỉ cần có mặt là đủ.

"Anh... em xin lỗi. Hôm đó, em ích kỉ quá, chỉ nghĩ đến bản thân mình." Bất ngờ, JungMin lên tiếng, giọng cô mang chút nghẹn ngào. "Em đã khiến anh và anh và HanBin lo lắng, xin lỗi vì những suy nghĩ dại dột ấy..."

JungHwan nhìn cô, không nói gì, trong lòng dậy lên một cỗ xót xa. Cậu khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn vui vẻ, mà đầy sự thấu hiểu, như thể muốn nói với cô rằng mọi chuyện đã qua, và quan trọng là cô đang ở đây, cố gắng sống tiếp.

"Em đừng nghĩ như vậy nữa, Con bé ngốc này. Dù sao cũng qua rồi. Em phải hiểu rằng suy nghĩ ấy không phải mình. Giờ em cần lạc quan lên, em phải sống vui vẻ, vì anh và HanBin sẽ luôn ở đây."

JungMin không đáp lại ngay, ánh mắt cô nhìn vào tay mình, đôi tay đang nắm chặt nhau dưới lớp chăn mỏng, như thể sợ nếu buông ra, tất cả sẽ sụp đổ.

"Em sẽ sống sao?" Cô tự hỏi trong lòng. Nhưng rồi, cảm giác ấy dần dần lắng xuống, và một niềm hy vọng nhỏ bé chợt léo lên trong tâm hồn cô.

Cô không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm hối tiếc không thể xóa nhòa. Cô biết mình không thể thay đổi những gì đã qua, nhưng cô mong mỏi điều gì đó có thể cứu vớt cô.

Đột nhiên, cô nhìn thẳng JungHwan, giọng cô nghiêm túc, như thể đây là lời dặn dò cuối cùng.

"JungHwan, anh phải đối xử thật tốt với anh HanBin, phải giữ anh ấy thật chặt dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra..."

"Đừng để anh ấy buồn, đừng làm anh ấy tổn thương. Anh nhất định phải bảo vệ anh ấy. Nếu anh không làm thế, thì đừng trách em đó."

JungHwan nhìn cô, đôi mắt cậu sáng lên một tia xúc động sâu sắc. Cậu mỉm cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói khẳng định và chắc chắn.

"Anh sẽ làm như vậy, đương nhiên rồi. Anh yêu HanBin, và anh sẽ không bao giờ buông tay anh ấy, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra."

JungMin nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt cô lại ẩn chứa một nỗi niềm sâu kín. Cô chợt giục cậu "Thề đi, anh phải thề rằng anh sẽ không bao giờ buông tay anh ấy."

JungHwan bật cười, nhưng nụ cười đầy ấm áp. Cậu giơ tay lên, như tuyên thệ, rồi nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.

"Anh thề sẽ không bao giờ buông tay HanBin, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Anh yêu anh ấy, và sẽ giữ anh ấy thật chặt."

JungMin nghe xong, đôi mắt cô dường như nhẹ nhõm hơn, như thể một gánh nặng đã được chút bỏ. Cô mỉm cười nhẹ, tuy nụ cười ấy vẫn có chút buồn, nhưng trong ánh mắt của cô có một chút hy vọng.

"Anh HanBin là người tốt, anh ấy xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất... Em mong hai người sẽ thật  hạnh phúc, kể cả khi em không còn nữa."

JungHwan nghe những lời ấy, sự đau đớn và tình yêu trong mắt cậu lập tức bùng lên, nhưng cậu không nói gì, chỉ khẽ nắm tay cô, siết chặt như muốn truyền cho cô chút niềm tin.

"Đừng nói vậy, em sẽ sống thật tốt, sẽ điều trị và sống thật hạnh phúc, em biết chưa?!"

JungMin không nói gì, chỉ nhìn cậu một lúc lâu. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng lại không thể xua đi nỗi lo lắng vĩnh viễn không dứt. Cô biết mình phải chiến đấu, vì không chỉ bản thân mình, mà vì những người yêu thương cô. Dù sao đi nữa, cô muốn họ được hạnh phúc, và nếu có thể, cô sẽ trao cho họ niềm vui đó, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ bé.

"Hai anh em nói chuyện gì thế, định âm mưu gì giấu anh hả?"

Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở, tiếng bản lề ngân lên trong không gian tĩnh lặng. HanBin bước vào, mang theo chút lạnh từ bên ngoài. Trên tay anh là một túi lựu tươi. Ánh mắt dịu dàng lướt qua hai người trong phòng, khóe môi nở một nụ cười.

"Anh." JungHwan quay lại nhìn anh, thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng giấu đi.

Cậu liếc nhìn em gái, rồi cười đáp lại, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng xen lẫn chút nghịch ngợm. "Không có gì đâu. Hai anh em chỉ tâm sự chút thôi, đúng không, JungMin?"

JungMin mỉm cười chào anh, nhưng không đáp lời JungHwan. Đôi mắt cô ánh lên tia sáng dịu dàng khi nhìn HanBin bước đến gần.

Anh kéo một cái ghế khác gần giường, nhẹ nhàng đặt túi lựu lên bàn. Trước khi ngồi xuống, anh hỏi với giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

"JungMin, em có muốn ăn lựu không?  Anh vừa mua loại em thích nhất đây."

JungMin nhìn túi lựu, nét mặt bỗng rạng rỡ như một đứa trẻ vừa nhận được món quà bất ngờ. Cô gật đầu, nụ cười hé nở trên môi như một tia nắng  len lỏi qua những tầng mây u ám.

"Dạ, em thích lắm. Cảm ơn anh, HanBin oppa!"

HanBin cười khẽ, bắt đầu gọt lựu. Những ngón tay lướt nhẹ trên lớp vỏ, từng động tác đều cẩn thận, chu đáo, tựa như anh đang gọt đi lớp u buồn trong lòng cô em gái nhỏ. Trong không gian yên tĩnh, tiếng lựu vỡ ra, để lộ những hạt đỏ óng ánh, tựa như trái tim kiên cường được hồi sinh.

JungMin ngồi lặng lẽ, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của HanBin. Trong lòng cô trào dâng những cảm xúc phức tạp: niềm vui, nỗi hối hận và cả hy vọng. Cô nhận ra rằng, giữa những ngày tháng tăm tối, vẫn có những đôi tay sẵn sàng đưa ra, kéo cô khỏi vực sâu.

JungHwan lên tiếng, phá tan sự im lặng.
"Em ăn lựu xong phải hứa với anh, từ giờ không được nghĩ ngợi linh tinh nữa. Mọi chuyện đã qua rồi, chỉ cần em cố gắng, nhất định sẽ khỏe lại. Đúng không, anh HanBin?"

HanBin ngẩng lên, ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời đầu đông. Anh nhìn JungHwan, rồi lại nhìn JungMin, anh nói như một lời hứa chắc nịch.

"Đúng vậy, JungMin, em chỉ cần tập trung khỏe lại. Mọi thứ khác, bọn anh sẽ lo. Không cần phải sợ gì cả."

JungMin khẽ cắn môi, cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào. Nhìn hai người anh trước mặt, những người đã luôn ở bên cô dù cô đã từng ích kỷ, muốn từ bỏ tất cả.

Ánh mắt cô dịu lại, nụ cười mỏng manh trên môi tựa như cánh hoa mong manh nhưng đầy sức sống.

"Dạ, em hứa."

HanBin mỉm cười, đưa cô bát lựu vừa tách, những hạt đỏ óng ánh như ngọc quý. Cô nhận lấy, cảm giác ngọt ngào của trái lựu như thấm vào tận đáy lòng, kéo theo cả những niềm hy vọng  nhỏ bé.

JungHwan nhìn em gái ăn từng hạt lựu, ánh mắt không rời khỏi nét mặt rạng rỡ ấy. Dù nụ cười ấy còn phảng phất chút mệt mỏi, nhưng dường như nó đã khác xa nụ cười gượng gạo, chua xót của những ngày trước.

HanBin nhìn cả hai, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió.

"Thôi nào, hai anh em lại bàn bạc chuyện gì bí mật thế? Không định cho anh biết à?"

JungHwan bật cười, trả lời hờ hững nhưng không giấu được nét tinh nghịch. "Có gì đâu, chỉ là tâm sự chút thôi. Anh bận tâm, HanBin."

HanBin ngồi xuống, chiếc ghế khẽ kêu một tiếng nhỏ. Anh liếc nhìn JungMin, dịu dàng hỏi.

"Em ăn có ngon không? Lựu này là loại đặc biệt anh phải tìm khắp nơi mới mua được đấy."

"Ngon lắm. Cảm ơn anh, HanBin." JungMin gật đầu, vừa ăn vừa mỉm cười, nét mặt như sáng bừng lên.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, tựa như bức tranh rực rỡ của những ngày tươi đẹp còn đang đợi ở phía trước.

Có lẽ, tương lai không thể đoán định, nhưng ngay lúc này, trong căn phòng nhỏ ấy, ba con người đang san sẻ niềm vui, sự ấm áp, và cả những hy vọng đơn giản về một ngày mai...







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro