Chương 15

Hyuk đứng trước cánh cửa gỗ sơn trắng của HanBin, tay siết chặt chiếc khăn quàng mềm mà anh quàng cho hắn tối đó. Ánh sáng buổi sớm mai còn yếu ớt, rọi xuống đôi mắt hắn, in bóng lên gương mặt có phần lặng lẽ. Hắn không biết mình đã đứng đó bao lâu.

Trả chiếc khăn chỉ là cái cớ, hắn thừa nhận điều đó. Lý do thực sự khiến hắn xuất hiện ở đây vào giờ này, khi không gian còn chìm trong tĩnh lặng, chỉ có một: hắn nhớ anh.

Hắn nhấn chuông cửa, tiếng chuông vang lên ngắn gọn, nhưng từng hồi lại như nặng nề trong lòng.

Cánh cửa mở ra, và HanBin xuất hiện. Chết thật, hắn thoáng đứng hình trước sự dễ thương của anh. Áo len trắng ôm lấy bờ vai mảnh khảnh, mái tóc đen mềm khẽ rối do vừa ngủ dậy. Cả người anh như bừng nắng khiến nét lạnh lùng trên mặt thoáng biến tan. Nhưng có lẽ, chỉ cần ở trước mặt anh, hắn sẽ trở thành một phiên bản khác. Sự dịu dàng, ấm áp chỉ dành riêng cho anh. Nhưng đâu đó, tâm trạng hắn vẫn có chút khó chịu.

Gương mặt anh bất ngờ khi thấy hắn. "Hyuk?"

HanBin khẽ nở nụ cười dịu dàng quen thuộc, nhưng ánh mắt anh lướt qua Hyuk, thoáng dừng lại ở đôi mắt sâu thẳm của hắn. Nụ cười thoáng chững lại, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.

"Sao em lại đến đây? À, trước tiên cứ vào nhà đã, bên ngoài lạnh lắm." Giọng anh ấm áp, nhưng Hyuk vẫn nhận ra một chút lo lắng ẩn hiện trong đó.

Hyuk gật đầu, theo bước anh vào nhà. Căn nhà nhỏ mang mùi hương dễ chịu của trà xanh và chút ngọt ngào từ bột bánh còn vương lại trong không khí. Hắn đứng trong phòng khách, ánh mắt chạm đến khung ảnh gia đình anh, HanBin vẫn luôn mỉm cười rạng rỡ. Chợt hình ảnh HanBin mỉm cười bên JungHwan bất giác hiện về trong đầu hắn. Trái tim hắn như bị bóp nghẹt một lần nữa.

"Em ngồi đi." HanBin lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào mép ghế.

Hắn ngồi xuống, cố giữ gương mặt thật bình thản, như thể mọi chuyện chẳng hề khiến hắn bận tâm.

Hyuk đưa chiếc khăn ra, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động của anh. "Khăn của anh, em mang trả."

"À, được rồi. Khi nào trả cũng được mà. Cảm ơn em nhé." HanBin nhận lấy chiếc khăn, nụ cười thoáng trở lên thoải mái hơn. Nhưng hắn vẫn nhận ra sự dè dặt trong từng cử chỉ của anh, như thể anh đang cố dò xét cảm xúc của hắn.

"Đợi anh vào pha chút gì đó cho em nhé?" HanBin hỏi, nhưng chẳng đợi hắn trả lời anh đã nhanh chân bước vào bếp.

Hắn nhìn theo bóng lưng anh rời đi, rồi chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng trái tim hắn không thể nào yên tĩnh. Cảnh vật trước mắt trở lên mờ nhạt, bởi vì hắn không thể rời mắt khỏi anh, không thể dừng nghĩ về anh, và càng không thể ngừng nghĩ về cái cảm giác kỳ lạ khi nhìn thấy anh. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy, như thể đã quá quen thuộc với hắn, nhưng lại khiến trái tim hắn lạc lối.

HanBin mang ra một cốc cacao ấm, cúi người đưa cho hắn. Ánh mắt anh bất chợt lướt qua bàn tay phải của hắn. Lòng bàn tay quấn băng sơ sài, vệt máu thấm qua lớp vải trắng, nhức nhối đến chói mắt. Anh vội cầm lấy tay hắn đưa lên, giọng lo lắng.

"Hyuk à, tay em sao thế này? Ôi trời!"

Hyuk nhìn vào bàn tay mình mà anh đang cầm. Hắn chính xác là muốn để anh nhìn thấy nó. "À... cái này..."

"Anh đừng lo, chỉ là em vô tình làm vỡ đồ, lúc dọn nên bị xước thôi." Hắn ậm ừ đáp lời.

Lời nói của hắn khiến HanBin khựng lại, đôi mày khẽ nhíu, ánh mắt nghi hoặc. Vết thương từ bên ngoài nhìn qua khá sâu hoặc lớn, máu đã thấm đẫm qua lớp băng, lộ rõ sự cẩu thả trong cách sơ cứu. Không thể chỉ là vô tình như Hyuk nói, anh biết nhưng không truy cứu thêm.

"Đợi anh chút, để anh lấy hộp sơ cứu" Anh thở dài, giọng nhẹ nhàng.

Hyuk lại lặng lẽ nhìn theo bóng lưng HanBin. Tâm trí hắn mơ hồ trở lại khoảnh khắc ngày hôm đó - đồ đạc bị vứt xuống ngổn ngang khắp nơi, chiếc cốc thủy tinh vỡ tan tành dưới bàn tay hắn, cùng những giọt máu rơi trên sàn gạch lạnh. Sự tức giận, nỗi đau và cảm giác khó chịu khi nhìn thấy anh đứng cạnh JungHwan, giới thiệu người đó là người yêu. Mọi thứ như vỡ tung trong lòng hắn.

HanBin quay trở lại, hộp sơ cứu trên tay. Anh ngồi xuống, kéo nhẹ tay hắn, đôi mắt thoáng hiện lên nét trách móc nhưng cũng đầy dịu dàng.

"Rốt cuộc thu dọn kiểu gì mà để lại vết rách lớn thế này?" Anh đưa tay hắn lên gần hơn, môi xinh hơi chu ra thổi thổi lên vết thương, miệng còn không ngừng xuýt xoa.

"Chắc đau lắm. Hyuk à, em phải cẩn thận hơn. Đừng làm đau bản thân, bất kể chuyện gì xảy ra. Anh sẽ rất buồn nếu em không biết tự chăm sóc bản thân đó." Giọng anh trầm lại, một lời trách nhẹ, nhưng chứa đựng sự quan tâm khiến Hyuk không khỏi nghẹn ngào. Hắn gật đầu, không nói.

Anh cẩn thận tháo lớp băng cũ, vết máu dính vào khiến hắn khẽ cau mày. Đôi tay anh chạm nhẹ lên da thịt hắn, cảm giác lành lạnh nhưng lại khiến Hyuk cảm thấy ấm áp đến lạ.

Hyuk như phó mặc bàn tay cho anh lo, còn đôi mắt hắn đang bận rồi, nó vẫn chưa một lần rời mắt khỏi anh, thấy anh lo lắng cho mình như vậy, lòng hắn cũng nhẹ đi đôi chút.

"Em không sao đâu. Đừng lo lắng." Giọng hắn trầm khàn, như muốn trấn an anh.

HanBin lặng lẽ băng bó lại cho hắn. Trong lòng, anh không ngừng đặt câu hỏi. Vết thương lớn lại sâu thế này, chẳng ai "xước nhẹ" mà ra cả, liệu có phải vì một lần thu dọn đồ đạc?

Nhìn vẻ mặt trầm mặc của Hyuk, anh cũng không đành lòng hỏi thêm.

Không khí trở lên trầm lặng, chưa bao giờ không khí giữa hai người lại trở lên im ắng đến thế. HanBin lo lắng nhìn qua hắn, vẻ mệt mỏi hiện rõ.

"À phải rồi, anh có thấy em trên tivi đấy!" HanBin bỗng nhiên nói, như muốn phá vỡ không khí căng thẳng.

"Giám đốc Koo, ngầu lắm nhé. Đẹp trai, lại tài giỏi nữa!" Anh cười vui vẻ, mắt nhìn hắn, như thể đang chờ đợi phản ứng.

Hyuk bật cười, nụ cười nhẹ nhưng đôi mắt thoáng qua chút chua xót.

"Nhưng, Hyuk này..." đôi tay anh đan vào nhau, ngón tay vô thức siết chặt. "Chỉ là..." anh ngừng lại, ánh mắt nhìn vào Hyuk, ánh mắt như muốn nói thêm nhiều điều nhưng lại không thể thốt ra.

Hyuk nghiêng đầu, nhìn ra sự khó nói trong anh. Khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, nhưng đôi mắt sắc lạnh như đáy hồ sâu không gợn sóng. "Chỉ là sao?"

Bàn tay hắn khẽ đưa lên vuốt đi lọn tóc xù nhẹ trên mái đầu anh. Anh bắt lấy tay hắn, nắm chặt.

"Anh lo cho em," HanBin đáp, như thể mỗi chữ đều là trọng lượng đè nặng lên tâm can anh.

"Em mới 25 tuổi, tương lai phải gánh vác cả một tập đoàn lớn. Anh biết em tài giỏi, có năng lực, và hoàn toàn xứng đáng với vị trí này, nhưng..." Anh hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh.

"Anh chỉ sợ rằng công việc, áp lực và những khó khăn phía trước sẽ khiến em không có nhiều thời gian lo cho bản thân, hay cho những điều em thực sự mong muốn trong cuộc sống."

Hyuk lặng người. Những lời của HanBin như một mũi dao khắc sâu vào lòng hắn. Hắn thích anh - không, hắn yêu anh. Yêu đến mức cả đời chỉ mong được ở bên cạnh anh, nhưng HanBin nào có hay biết. Cảm xúc cuộn trào trong lòng Hyuk, như sóng dữ đập mạnh vào vách đá, nhưng hắn vẫn ngồi đó, tâm trí đầy phức tạp.

Hắn khẽ cười, một nụ cười như để xoa dịu, nhưng cũng như một bức tường dựng lên để che dấu sự giằng xé trong tim.

"Anh đừng lo. Em biết cách tự chăm sóc bản thân mình." Hyuk đáp, giọng bình thản như thể đó là một sự thật hiển nhiên.

HanBin nhìn hắn, đôi mắt đầy ưu tư. "Anh biết con trai có thể kết hôn muộn hơn một chút, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không lo cho em, Hyuk à. Em là người rất quan trọng với anh. Anh chỉ mong em không quên dành thời gian cho mình."

Hắn không trả lời lời, chỉ cúi đầu nhìn cốc cacao nguội trên bàn. Ánh mắt hắn thoáng dao động, một tia bất lực len lỏi trong đôi mắt sâu thẳm. Hyuk chỉ muốn nói ra rằng, mọi thứ hắn làm, mọi tham vọng hắn nuôi dưỡng, tất cả đều là vì anh - HanBin. Nhưng hắn không thể, bởi giờ chưa phải lúc.

Hắn ôm lấy anh, đặt cằm lên vai anh mà cảm nhận từng hơi ấm của anh truyền sang mình, che dấu đi nụ cười chua chát. "Cảm ơn anh đã lo lắng cho em."

Rời khỏi cái ôm, Hyuk có chút tiếc nuối. Đột nhiên HanBin lên tiếng.

"Hyuk này, em có muốn ăn bánh su kem không? Lò nướng lần trước bị hỏng nên chưa làm được. Giờ sửa được rồi, em muốn không, anh làm cho."

Hyuk nhìn anh, đôi mắt anh lấp lánh lên chút mong chờ. Dù lòng vẫn ngổn ngang cảm xúc, hắn khẽ gật đầu.

"Đợi anh chút nhé." HanBin mỉm cười, quay người vào bếp, để lại Hyuk ngồi một mình với những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Mùi hương ngọt ngào của bánh su kem mới nướng lan tỏa khắp căn phòng, như một bàn tay dịu dàng xoa dịu bầu không khí nặng nề. HanBin đặt đĩa bánh lên bàn, từng chiếc bánh tròn trịa, lớp vỏ vàng óng ánh đẹp mắt, tỏa ra hơi ấm mời gọi. Anh ngồi xuống đối diện Hyuk, đẩy đĩa bánh về phía hắn.

"Em thử đi. Anh làm hơi vội, không biết có ngon không." HanBin cười, nhưng đôi mắt vẫn không dấu được nét lo lắng. Anh đưa tay gỡ chiếc tạp dề, bàn tay có chút run nhẹ.

Hyuk cầm lấy chiếc bánh, ánh mắt chăm chú dừng lại trên gương mặt HanBin thêm một lát trước khi đưa bánh lên miệng. Hương vị ngọt ngào, mềm mại tan trong lưỡi hắn, nhưng không thể làm dịu cơn sóng ngầm đang trào dâng trong lòng.

Hắn đặt chiếc bánh xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. "Chuyện hôm trước..."

Giọng hắn vang lên, trầm thấp nhưng rõ ràng, khiến HanBin thoáng giật mình. Anh ngước lên nhìn hắn, gương mặt thoáng căng thẳng.

"... Khi anh giới thiệu JungHwan... Anh nghĩ sao?" Hyuk cất tiếng, ngừng lại một chút để quan sát biểu cảm của anh.

HanBin lúng túng, bàn tay vô thức siết lấy chiếc khăn trên bàn. "Em... để tâm chuyện đó à?" Anh cười gượng, giọng nói nhỏ đi. " Anh nghĩ... "

"Không có gì đâu. Em chỉ tò mò thôi. Hai người... quen nhau lâu chưa?" Hyuk ngắt lời anh, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Không gian trùng xuống. HanBin im lặng một lúc, đôi mắt anh rời khỏi Hyuk, nhìn xuống chiếc bánh còn dang dở trên tay. "Năm năm rồi."

Hyuk thoáng bất động. Cảm giác đau đớn, trống rỗng, bất lực. Lòng hắn đau nhói như vừa bị một lưỡi dao xuyên qua. Nhưng hắn không biểu lộ, chỉ nhướn mày, giọng bình thản lạ kỳ.

"Lâu vậy sao?"

"Ừ." HanBin gật đầu, ánh mắt anh chùng xuống.

"2 năm."

"Vâng?"

"Là... 2 năm sau khi em đi du học. Em biết đấy, ba mẹ anh gặp tai nạn, khi ấy... anh gần như không còn gì cả." Giọng anh nghẹn lại, cố kìm nén tiếng nấc. "Lúc đó, JungHwan đã ở bên cạnh anh, lắng nghe, chia sẻ với anh mọi điều. Anh nghĩ, nếu không có cậu ấy, anh đã không thể vượt qua được quãng thời gian đó."

Hyuk im lặng. Những lời anh nói như từng nhát dao đâm vào ngực hắn. Hắn nuối tiếc, hối hận và trên tất cả, hắn căm ghét bản thân mình vì đã không thể ở bên anh khi anh cần hắn nhất. Nhưng hắn không nói ra, chỉ khẽ cười chua chát, nụ cười lạnh lẽo như phủ một tầng sương mờ lên gương mặt hắn.

"Ra vậy..." Hyuk lẩm bẩm, tay nắm chặt dưới bàn. "Em xin lỗi... vì khi ấy đã không ở bên anh."

HanBin ngẩng lên, nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt anh thoáng lóe lên một tia cảm xúc khó gọi tên, như tiếc nuối, như đau lòng, nhưng rồi nhanh chóng biến mất.

"Đừng nói thế. Mọi chuyện... qua lâu rồi."

Dù miệng nói thế, nhưng trong đôi mắt anh, Hyuk thấy được nỗi thất vọng cũ kỹ mà anh vẫn cất giấu. Anh đã từng mong đợi hắn đến thế nào? Sự  thật đó như một bàn tay bóp nghẹt lòng hắn.

"Qua rồi..." Hyuk lặp lại, giọng nói nhỏ dần, như chỉ nói cho chính mình nghe. Đúng, qua rồi. Nhưng không phải với hắn. Không bao giờ là qua với hắn.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro