Chương 25
Trời đã khuya Hyuk mới trở về nhà, nét mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt hắn chẳng thể che giấu. Một tay hắn nới lỏng cà vạt, tay còn lại xoa nhẹ thái dương, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, như thể muốn gột sạch đi mọi mệt mỏi của ngày dài. Nhưng khi bước vào phòng khách, đôi mắt hắn bất giác khựng lại.
Một dáng người nhỏ nhắn ngồi trên ghế sofa, quay lưng lại với hắn, dáng vẻ có chút co ro. Nghe thấy tiếng bước chân, anh giật mình đầu.
"Hyuk!"
HanBin đứng dậy, bối rối nhìn Hyuk, ánh mắt anh đỏ hoe như vừa khóc rất lâu, đôi gò má ửng hồng còn vương vệt nước mắt chưa khô. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hàng mi dài của HanBin khẽ run lên, khiến nước mắt đọng lại nơi khóe mi trở nên lấp lánh, càng làm anh trở nên vừa mong manh, lại kiều diễm đến nhói lòng.
Không chút do dự, Hyuk lao đến, nâng khuôn mặt anh trong lòng bàn tay, ngón tay vuốt nhẹ qua gò má nơi vệt nước mắt đã khô lại.
"HanBin à, anh sao thế? Ai làm gì anh?" Hyuk sốt sắng hỏi anh, giọng đầy căng thẳng.
"Hyuk à..." HanBin khẽ gọi tên hắn, giọng nói run rẩy như muốn bấu víu vào chút hơi ấm quen thuộc.
Tim Hyuk như bị bóp nghẹt, những ánh mắt xót xa của hắn rải rác rơi trên mặt anh. Hắn vuốt cằm anh, xoay nhẹ, ngắm nhìn khuôn mặt đang phớt hồng vì xúc động.
HanBin bị hành động vừa rồi của Hyuk làm cho lúng túng, nhưng cũng không né tránh.
Anh còn chưa kịp đáp lời, dì Han đã từ trong bước ra, thoáng bất ngờ khi thấy hắn. "Cậu chủ?"
Bà vội cúi chào, sau đó kính cẩn giải thích. "Cậu HanBin tới tìm nhưng lúc nãy cậu chủ chưa về, tôi đã kêu cậu ấy ngồi chờ."
Hyuk khẽ gật đầu, không đáp.
Ánh mắt hắn lại rơi xuống khuôn mặt HanBin, một tầng nước mong manh phủ trên đồng tử to tròn, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng động lòng thương cảm.
Hắn không muốn dì Han nhìn thấy bộ dạng này của HanBin, cũng biết anh sắp không nhịn được mà nức nở tiếp.
"Dì Han."
Dì Han hiểu ý, liền cúi đầu rồi lặng lẽ rời khỏi. Hyuk không nói gì thêm, chỉ nắm lấy tay HanBin, kéo anh lên phòng. Hắn bước phía trước, ngón tay đan chặt, hắn cảm nhận rõ từng cái run rẩy trong lòng bàn tay anh, những tiếng nấc khẽ khàng nhưng vẫn đủ để lọt vào tai hắn. Đau đến phát bực, hắn siết chặt tay anh hơn, kéo nhanh hơn một chút.
Vào đến phòng, hắn đưa anh vào trước, rồi cẩn thận đóng cửa lại. Ngay khi hắn vừa quay người, HanBin bất ngờ nhào đến, đôi tay run run ôm lấy mặt hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Hyuk cứng người vì cuộc chạm môi bất ngờ.
Anh... vừa rồi... là hôn hắn sao?
Cảm giác mềm mại, ấm áp từ môi HanBin khiến trái tim hắn tê dại, nồng nhiệt, vội vã, anh rời khỏi môi hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn từ lúc nào đã nắm lấy bàn tay hắn mà đan chặt, nức nở.
"Hyuk ơi... "
Hyuk siết chặt quai hàm, cố gắng giữ lại chút lí trí. Niềm vui trong hắn dâng lên mạnh mẽ, nhưng ngay sau đó liền bị nhấn chìm bởi nỗi buồn nặng trĩu.
Ánh mắt hắn tối lại khi nhận ra biểu cảm tức tưởi trên mặt anh, đôi mắt long lanh tựa như đang kiềm nén nước mắt trực trào.
Hyuk không hiểu, anh chỉ vừa mới có thể vui vẻ, cười nói hắn hôm nay được vài ngày từ đêm hôm đó. Hắn biết anh đương nhiên vẫn còn rất buồn, nhưng vì cớ gì lại khiến anh khóc đến mức này... lẽ nào... lại là JungHwan?
Tên khốn, hắn thầm rủa tên khốn, hay bất cứ ai, bất cứ điều gì khiến anh của hắn khóc đến mức này.
Nhưng trước khi Hyuk phản ứng lại, HanBin lại tìm đến môi hắn. Không vội vã như trước, anh giữ môi mình lâu hơn một chút, hơi thở phả lên môi Hyuk.
"Lần này thôi... xin em... "
Tông giọng khẩn thiết ấy, mang theo một chút nỉ non ấy khiến trái tim Hyuk như thắt lại.
Sắc hồng vương trên làn da nhàn nhạt. HanBin vẫn nắm chặt tay hắn, khẽ cắn môi kìm nén tiếng nức nở. Hàng mi run rẩy và đôi mắt kia chất chứa thật nhiều hờn tủi và tuyệt vọng. Nhưng lạ thay, giữa nỗi đau khắc khoải ấy, khuôn mặt anh ủy mị, đôi môi hơi hé mở, sắc đỏ khởi lên vì cắn chặt, lại như một lời mời gọi vô hình-mê hoặc, cuốn lấy hắn.
Hyuk, một thoáng đau lòng nhìn anh. HanBin giờ đây là đang cần hắn sao?
Hắn tự hỏi lòng mình, đã không biết bao lần hắn mơ ước, mong mỏi rằng sẽ có một ngày anh nói lời cần hắn, muốn hắn như vậy.
Dù Hyuk biết anh đến đây là vì gì, với lí do gì, mang sự uất ức, buồn tủi đến lạ cùng những giọt nước mắt rơi lã chã là vì ai...
Hyuk biết rõ.
Hắn phải làm sao đây? Bởi giờ đây hắn cũng đang đau lắm. Vì biết anh đang đau khổ vì một người khác, nhưng lại tìm hắn để khát cầu.
Nhưng HanBin đã ngỏ lời mà, anh đã cất lời rồi, và Hyuk... không muốn khước từ anh một chút nào...
Hyuk cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn gắt gao kéo HanBin vào lòng, siết chặt đến mức có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của cả hai. Một tay giữ chặt lấy eo anh, tay kia luồn ra sau gáy, ấn sâu hơn nữa vào nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa chiếm hữu. Đôi môi hắn áp chặt lên môi anh, không chút chần chừ mà càn quét, lưỡi mạnh mẽ luồn sâu vào khoang miệng HanBin, cuốn lấy lưỡi anh, quấn quýt không rời.
HanBin bị hắn hôn đến choáng váng, toàn thân mềm nhũn, lồng ngực phập phồng, từng nhịp thở gấp.
Đột nhiên, Hyuk đẩy mạnh anh áp vào tường, khiến HanBin hơi loạng choạng ngã ra phía sau. Nhưng bàn tay đặt sau đầu anh của Hyuk kịp thời đỡ lấy, không để anh va chạm với mặt phẳng lạnh lẽo.
"HanBin...". Hắn khẽ rít lên giữa nụ hôn, gọi tên anh bằng giọng khàn đặc.
Luyến tiếc rời môi anh, Hyuk nghiêng đầu, nắm lấy cằm anh, xoay nhẹ để lộ đường nét sắc sảo nơi xương hàm. Lưỡi hắn chậm rãi liếm qua từng đường nét ấy, rồi trượt xuống cần cổ trắng nõn. Hắn thích thú để lại vài dấu đỏ nhàn nhạt trên da anh, hơi nóng phả vào từng thớ thịt khiến HanBin run rẩy, tê rần.
"Ưm... Hyuk...". Anh khẽ nảy mình, tiếng rên rỉ bật khỏi miệng một cách vô thức.
Hắn lại tìm về môi anh, tiếp tục nhấm nháp, đầu lưỡi ranh mãnh len lỏi, đảo đưa dòng chất lỏng nóng bỏng trong miệng anh. Nước bọt dây dưa nơi khóe môi, tiếng hôn vang vọng trong không gian, ái muội đến mức khiến người khác phải đỏ mặt.
Hyuk không ngừng tham lam. Hắn trượt tay vào trong lớp áo anh, vuốt dọc tấm lưng trần mịn màng, bàn tay thô ráp mơn trớn từng đường cong trên da thịt. Tay còn lại siết chặt eo anh, rồi bất giác nhẹ nhàng xoa véo. Ngón tay lành lạnh vuốt nhẹ gáy anh, khiến HanBin hơi nhột không nhịn được mà run lên khe khẽ. Anh vội kéo bàn tay gân guốc của hắn khỏi eo mình, nhưng vô ích.
Hyuk lưu luyến rời môi anh, hơi thở trầm đục, nam tính nóng rực phả lên gò má đỏ ửng của HanBin. Đôi môi hắn trượt xuống xương quai xanh sắc sảo, nhẹ nhàng cắn mút để lại những dấu đỏ mê người.
Hắn dừng lại một chút, mân mê những dấu vết hoen đỏ như đang cảm nhận vị ngọt ngào của một ly rượu vang vừa nhấp môi, mỉm cười hài lòng.
Bàn tay hắn lướt xuống, vén áo HanBin lên, để lộ làn da trắng muốt dưới ánh đèn mờ nhạt. HanBin níu lấy cổ Hyuk, chân run rẩy, không còn chút sức lực. Anh mơ màng đến mức ngay cả khi cảm nhận được sự ướt át trên ngực mình, cũng phải mất vài giây mới nhận ra Hyuk đang liếm mút nụ hoa đỏ hồng ấy.
Lưỡi hắn lướt qua, một vòng, hai vòng, rồi nhẹ nhàng mút vào, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể HanBin. Đầu nhũ non mềm dưới sự khiêu khích liền cương lên, trở nên nhạy cảm đến mức chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến HanBin run rẩy. Dường như không muốn bỏ sót bất cứ nơi nào, Hyuk cúi xuống, dùng tay chà nhẹ nụ hoa còn lại, rồi bất chợt khẽ véo. HanBin giật mình, thở hổn hển, cảm giác tê dại xen lẫn khoái cảm khiến cậu không nhịn được mà vô thức ngửa cổ, ngân khẽ một tiếng.
"A!..." HanBin níu lấy tóc Hyuk, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Cảm giác lạ lẫm nhưng dễ chịu vô cùng. Tim HanBin đập mạnh, hơi thở đứt quãng. Anh cảm nhận rõ từng nơi Hyuk lướt qua, mang theo cả nhiệt độ nóng bỏng khiến người ta rạo rực. Nước mắt mơ hồ đọng nơi khóe mi, không rõ là do xúc động hay do khoái cảm.
HanBin bất giác xoa nhẹ mái tóc của Hyuk, ngón tay mơn trớn từ tai hắn xuống xương hàm góc cạnh.
Hắn dừng lại, hơi thở dồn dập, đôi mắt sâu thẳm nhuốm đầy dục vọng, đê mê ngước nhìn anh.
HanBin khẽ thều thào. "Hyuk à... tỉnh thôi nào..."
.
.
.
.
Hyuk bừng tỉnh, bật dậy như lò xo, hơi thở chợt nghẹn lại trong cổ họng. Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, men theo đường cằm rỏ xuống tấm chăn mỏng.
Hắn thở hắt một hơi.
Chết tiệt.
Hạ tầm mắt, xem kìa, một túp lều đường hoàng dựng thẳng giữa lớp vải quần, chẳng chút khách sáo báo hiệu ham muốn còn chưa kịp nguôi ngoai.
Chậc, hắn thở dài, một tay chống ra sau, một tay đưa lên che nửa gương mặt, bả vai rộng ngả ra sau.
Trong một khoảnh khắc, hắn cứ ngỡ HanBin đã...
Ha, hắn khẽ mím môi, một ý cười nhạt nhẽo dâng lên, pha chút diễu cợt, không được rồi.
Kế hoạch.
Phải đẩy nhanh kế hoạch thôi!
Hyuk cẩn thận rà soát từng dòng trong bản kế hoạch tổ chức lễ mừng thọ. Hắn đọc kỹ từng chi tiết, cẩn trọng đến mức không bỏ qua dù chỉ là một con số nhỏ.
Sau khi xem xét, Hyuk gấp tập tài liệu lại, đẩy nó về phía người thư ký. "Cứ thế mà triển khai."
Hắn ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm xuống. "Còn vấn đề gì nữa không?"
Người thư ký đứng đối diện thoáng do dự, rồi cẩn thận lên tiếng. "Còn một chuyện... Kang JungHwan lại vừa vay thêm một khoản tiền. Nhưng vấn đề là..." Anh ta dừng lại giây lát, quan sát sắc mặt của hắn rồi tiếp tục. "Nếu cứ tiếp tục, e là—"
Hyuk nheo mắt, ngón tay vô thức gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn. Hắn im lặng vài giây như đang cân nhắc, rồi thấp giọng ra lệnh.
"Số tiền hắn vay trừ thẳng vào tài khoản tín dụng của tôi. Trước mắt vẫn xử lý như cũ. Nếu có gì bất thường, báo ngay."
Thư ký gật đầu, nhanh chóng ghi nhớ lại mọi thứ rồi lui ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa khép lại, Hyuk đưa tay tháo kính, ngả đầu ra sau, ngón tay xoa nhẹ sống mũi. Vai hắn dạo này càng lúc càng nhức hơn, có lẽ phải đến khám trước lịch rồi.
Phải rồi, giấc mơ hôm bữa, nó thực sự đã thành công trong việc thôi thúc hắn đẩy nhanh kế hoạch.
Hyuk thở dài. Kang JungMin... hắn không vốn dĩ không muốn trù ẻo cô ta đâu. Nhưng biết sao được, khi mấu chốt thành công của kế hoạch lại dựa vào sức khỏe của cô ta. Nhưng nhìn chung, tình hình có vẻ đang xấu đi, và điều đó hoàn toàn thuận lợi với Hyuk.
Hắn tốt nhất không nên nóng vội, mọi thứ rồi sẽ theo đúng quỹ đạo mà hắn muốn.
Hyuk thở ra một hơi thật chậm, lấy lại tinh thần rồi quay trở lại với công việc. Lúc này không phải thời điểm để mềm lòng.
Cộc... Cộc... Cộc...
Tiếng giày cao gót nện xuống nền đá hoa cương. Không gian sảnh chính vốn đang nhộn nhịp bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường. Không ai hẹn ai, mọi ánh nhìn đều bất giác hướng về phía đó.
Người phụ nữ khoác lên mình một chiếc váy dài đen tuyền. Lớp vải cao cấp ôm nhẹ lấy dáng người, áo khoác lụa mỏng màu kem vắt hờ trên tay, từng chuyển động đều mang một nét tao nhã đầy chủ đích.
Bước chân dừng lại trước quầy lễ tân. Một tay khẽ nâng gọng kính, ánh mắt sắc bén thoáng lướt qua.
Nhân viên lễ tân vừa ngẩng đầu, lập tức khựng lại.
Đôi mắt mở lớn, giọng nói bật ra theo bản năng, mang theo chút kinh ngạc lẫn dè dặt.
"K-Koo phu nhân?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro