Bonbin Sarang 2

Nhà kho nhỏ hẹp ở cuối dãy nhà học chính cũ, nơi những chiếc bàn ghế hỏng xếp chồng lên nhau cùng một số đồ đạc dạy học được xếp la liệt ở một góc tạo lên một không gian chặt hẹp, chỉ vừa đủ ánh sáng để len qua khe cửa cũ kỹ, trở thành nơi trốn khỏi xô bồ của cả hai. Những lần trốn học, hay đơn giản là muốn rời xa những ồn ã, Hyuk và HanBin lại ngồi đây, tìm chút yên tĩnh cho riêng mình.

Hyuk nằm xuống, gối đầu lên đùi HanBin, ánh mắt khẽ nhắm lại, đôi môi cong lên nhẹ nhàng. HanBin nhìn xuống khuôn mắt ấy, trái tim cậu co thắt lại từng nhịp. Mỗi đường nét trên khuôn mặt Hyuk - đôi lông mày, sống mũi cao, làn da trắng sáng - đều khắc sâu vào tâm khảm cậu. Cậu không dám thở mạnh, như sợ rằng sẽ phá vỡ khoảnh khắc yên bình này.

HanBin mỉm cười, ngón tay cẩn trọng lướt qua mái tóc của Hyuk.

"Lại buồn ngủ hả?" Cậu hỏi, giọng nhỏ nhẹ nhưng không giấu được niềm vui lặng lẽ.

"Ừ," Hyuk đáp, không mở mắt, chỉ đưa tay chạm lấy bàn tay HanBin đang đặt trên tóc mình. "Tay cậu đẹp thật đấy."

Tim HanBin khẽ thắt lại. Cậu quay đi chỗ khác, mặt nóng bừng.

"Nói linh tinh gì thế." Cậu bẽn lẽn nói, nhưng không rút tay về.

Hyuk nắm lấy ngón tay, mân mê làn da, cảm nhận từng khớp xương mảnh khảnh, thon dài. So tay mình với bàn tay ấy, rõ ràng tay anh lớn hơn rất nhiều, lại thêm những đường gân guốc, thô chai khi so với bàn tay mềm mại kia, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy nó thật đẹp.

"Tay đẹp thế này... chắc chắn sẽ giữ được nhiều điều tốt đẹp," Hyuk nói, hơi thở của anh ấm áp gần kề. "Sẽ chẳng để ai cướp đi được."

HanBin chỉ biết im lặng, cúi đầu nhìn Hyuk, ánh mắt thoáng hiện lên nét ngập ngừng. Những lời đó đã thắp lên trong cậu niềm hy vọng mong manh, nhưng cũng gieo xuống một nỗi sợ mơ hồ.

Cậu không dám nói ra rằng, điều tốt đẹp nhất cậu muốn giữ gìn... chính là Hyuk.

Nhưng khoảnh khắc đó đã qua từ lâu...

Tiếng vỗ tay vang lên dồn dập, kéo HanBin trở về thực tại. Ánh mắt dán chặt vào Hyuk - người giờ đã là chú rể của một ai đó khác. Những cánh hoa hồng rơi rụng quanh anh khi người ta tung lên, tiếng nhạc hân hoan vang khắp không gian. Hyuk trong bộ lễ phục trắng, đang đứng bên cạnh người bạn đời của mình, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.

Họ trao nhau những ánh mắt hạnh phúc, nụ cười thẹn thùng của người kia khi họ nói những lời thề thốt. Khi Hyuk cầm lấy tay người kia - bằng chính đôi tay từng khiến HanBin ngượng ngùng loạn nhịp - và nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn cưới lên đó. Cái giây phút đó, trái tim HanBin như vỡ tan. Đôi mắt cậu cay xè, và khi Hyuk cúi xuống hôn lên mu bàn tay kia, nhẹ nhàng nói. "Bàn tay của em... rất đẹp, em biết không?" như một lời thì thầm đã từng nói, cậu không thể nào kiềm lòng được nữa.

Nhớ lại quá khứ, từng lời từng chữ như còn mới đây.

HanBin nuốt nỗi đau vào lòng, ánh mắt nhòe đi trong tầng nước mắt. Cậu siết chặt tay mình, những ngón tay từng được Hyuk chạm vào giờ đang run rẩy. Bàn tay ấy từng là tất cả. Những lời khen, sự dịu dàng, cả hơi ấm quen thuộc... giờ chỉ còn lại trong ký ức.

Hyuk quay lại lướt qua ánh mắt HanBin một thoáng, nhưng sự vô tư, vui vẻ và xen lẫn với niềm hạnh phúc trong đôi mắt ấy khiến cậu biết, mọi thứ thực sự đã khép lại. Cậu mỉm cười, nụ cười run rẩy và đau đớn, tựa như gió lạnh xuyên qua tim. Cậu sẽ không bao giờ quên những ngày tháng ấy, nhưng Hyuk giờ đã thuộc về một người khác - và cậu chỉ còn là ký ức nhạt nhòa trong câu chuyện của họ.

HanBin đứng dậy, từng bước rời xa lễ đài, rời xa giấc mộng không bao giờ trở thành hiện thực. Những tiếng cười, những lời chúc phúc văng vẳng bên tai, nhưng cậu không nghe rõ nữa. Hình ảnh Hyuk hôn lên tay người kia vẫn khắc sâu trong tâm trí - nỗi đau chẳng thể xóa nhòa.

Hyuk từng là cả thế giới của cậu. Nhưng bây giờ, cậu chỉ là một người xa lạ đứng ngoài ranh giới của hạnh phúc ấy.

Và điều đau đớn nhất không phải là mất đi Hyuk, mà là nhận ra rằng... Hyuk chưa bao giờ thực sự thuộc về cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro