Bonbin Sarang 4 (H)

• Cảnh báo ở tên chương rồi nhen~~
• Warning(tiếp): có H 🔞, có yếu tố bắt cóc, giam cầm, chiếm hữu, ép buộc, ngược,...

• Mọi người cân nhắc trước khi đọc nè~~~♡♡♡

____________________________________

Căn phòng tối mịt chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ trên tường. Bóng tối gần như chiếm ưu thế trong căn phòng nhỏ càng làm không gian thêm ngột ngạt. Dây trói siết chặt cổ tay, để lại những vệt đỏ hằn sâu trên làn da mịn màng. HanBin cựa quậy, nhưng từng cử động chỉ càng làm tăng thêm cảm giác đau rát.

Hyuk đứng dựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu mọi suy nghĩ. Bộ vest đen tương phản hoàn toàn với bộ dạng thê lương của HanBin, người đang run rẩy ngồi bệt trong góc căn phòng.

"Đừng phí sức." Giọng nói trầm thấp vang lên, đầy quyền lực. "Em biết tôi không bao giờ để em chạy thoát."

HanBin ngước lên, đôi mắt đầy sợ hãi pha chút tuyệt vọng.

"Tại sao... tại sao anh lại làm thế này?" Giọng cậu lạc đi, vừa yếu ớt vừa nghẹn ngào.

Hyuk chậm rãi tiến lại gần, từng bước chân nặng nề như giẫm nát mọi hy vọng nhỏ bé của HanBin. "Vì em thuộc về tôi. Mãi mãi là như vậy."

Hắn cúi người, một chân quỳ xuống, ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ lên cằm HanBin, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên đối diện mình. HanBin nghiêng đầu né tránh, nhưng lực giữ của Hyuk quá mạnh, khiến cậu không thể cử động.

"Anh điên rồi..." HanBin thì thào. Nước mắt rơi xuống, lăn dài trên gò má.

Hyuk bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng đầy châm biếm. "Điên ư? Nếu điên là cách duy nhất để giữ em, thì tôi sẵn lòng."

"Nhìn đi, HanBin. Chỉ có tôi là người thực sự quan tâm đến em, là người yêu em nhất. Những kẻ khác chỉ khiến em đau khổ, họ thậm chí còn chẳng tìm kiếm em kìa."

"Không, anh mới chính là người làm tôi đau khổ!" HanBin hét lên, nhưng âm thanh đó chẳng khác gì tiếng kêu cứu tuyệt vọng giữa khoảng không vô tận.

Đáp lại sự phản kháng ấy là đôi môi Hyuk áp xuống. HanBin giật mình, cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. Hơi thở nóng rực và đầy chiếm hữu của hắn khiến cả người cậu run lên.

"Cứ chống cự đi, HanBin." Hắn thì thầm sát bên tai cậu, giọng khàn đặc nhưng đầy quyến rũ. "Vì tôi sẽ không bao giờ buông tay."

Không khí trong căn phòng trở nên nặng nề hơn. HanBin không biết được nỗi đau này sẽ kéo dài bao lâu, cũng như đoạn tình cảm điên cuồng mà Hyuk dành cho mình sẽ dẫn cả hai đến đâu. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần nào đó trong cậu đang bắt đầu dao động, bắt đầu sợ rằng... cậu có thể thật sự không thể thoát khỏi hắn. Không chỉ thân thể, mà cả trái tim cũng đang dần bị hắn giam cầm.


Thấy cậu ngồi trên nền đất lạnh cóng, người chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi của hắn, liền bế xốc cậu lên mặc cho cậu điên cuồng giãy giụa đẩy hắn ra, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.

Hyuk cũng kéo một cái ghế nhỏ lại gần cậu, ngồi xuống đối diện. Khoảng cách gần đến nỗi HanBin có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, nồng nhiệt nhưng đầy lại đầy áp bức.

"Anh định giam tôi ở đây đến bao giờ?" HanBin bật ra câu hỏi, dù cậu biết câu trả lời chẳng khác nào nhát cứa sâu vào hy vọng mong manh của mình.

"Đến khi nào em chịu thừa nhận rằng, chỉ cần tôi."

Hyuk cười nhạt, bàn tay lạnh lùng vuốt nhẹ mái tóc rối bời của HanBin, ánh mắt như một kẻ săn mồi thưởng thức con mồi đã nằm gọn trong lưới.

HanBin rùng mình, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ. "Tôi không phải món đồ của anh."

Hyuk ngừng tay lại, sự bình thản trên gương mặt biến mất, thay vào đó là một tia nguy hiểm thoáng qua.

"Không phải món đồ?" Hắn nghiêng đầu, nhìn HanBin như thể cậu vừa nói điều gì đó vô lý đến mức buồn cười.

"Em đúng là không phải món đồ. Nhưng tôi sẽ biến em thành điều quý giá nhất mà tôi sở hữu."

"Anh điên rồi." HanBin lại lặp lại câu nói đó, giọng nói run rẩy, vừa giận dữ vừa bất lực.

Nhưng Hyuk không để tâm.

Hắn kéo cậu khỏi chiếc ghế, dây trói siết chặt khiến HanBin đau đớn hét lên. Thế nhưng hắn chỉ giữ chặt hơn, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu, điên cuồng.

"Em có biết, cảm giác chạm vào em, nghe thấy giọng của em và cảm nhận được hơi ấm của em là cách duy nhất để tôi không phát điên không? Nhưng em lại luôn cố gắng rời xa tôi."

"Bởi vì tôi không yêu anh!" HanBin hét lên, nước mắt tiếp chảy dài. Lời nói đó như mũi dao đâm thẳng vào ngực Hyuk, nhưng không khiến hắn lùi bước. Trái lại, hắn chỉ cười, một nụ cười đầy u tối.

"Không sao." Hắn thì thầm, gương mặt áp sát bên tai HanBin, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa dịu dàng đáng sợ. "Tôi có thể dạy em cách yêu tôi. Bằng bất kỳ giá nào."

HanBin sững người. Trong đôi mắt cậu là nỗi sợ hãi sâu thẳm, nhưng ẩn sau đó lại có chút dao động mà chính cậu cũng không nhận ra. Hyuk nhấc bổng cậu lên, bế cậu hướng về chiếc giường lớn ngay giữa căn phòng.

"Đừng sợ." Hyuk nhẹ nhàng đặt cậu xuống, nhưng sự dịu dàng đó không mang lại cảm giác an ủi mà chỉ khiến HanBin thêm phần sợ hãi, cậu biết hắn sắp làm gì.

"Tôi sẽ không làm đau em... ít nhất là không khi em ngoan ngoãn."

HanBin quay mặt đi, ánh mắt cố gắng tìm kiếm bất cứ thứ gì để giữ lại chút bình tĩnh.

Hyuk cúi xuống, làn môi của hắn áp lên cổ cậu mà liếm mút, để lại trên cần cổ trắng ngần những dấu đỏ chói mê người.

HanBin hoảng sợ thật rồi, cố gắng chống cự, quyết liệt đẩy hắn ra. Hyuk bắt lấy tay cậu, áp chế trên đỉnh đầu.

"Em có thể ghét tôi," Hyuk thì thầm, giọng khàn đặc như lửa đang thiêu đốt trong lòng. "Nhưng em không được rời xa tôi. Không. Bao. Giờ."

Hyuk cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên vầng trán đẫm mồ hôi của HanBin. Cảm giác lạnh lẽo từ hắn khiến cậu khẽ rùng mình, nhưng cũng không thể trốn thoát.

"Em sẽ quen thôi," hắn nói khẽ, giọng đầy hứa hẹn nhưng không kém phần áp bức.

Đôi tay to lớn mạnh mẽ luồn vào trong lớp áo sơ mi mỏng đã đẫm mồ hôi, trượt từ đùi non mềm mại lên đến chiếc bụng phẳng lì trắng nõn mà sờ soạn. Mạnh bạo giật phăng chiếc áo khiến hàng cúc rơi ra bắn tung tóe trên giường.

HanBin giật mình hoảng hốt, bị vuốt ve bất ngờ, một mực muốn gỡ bỏ bàn tay gân guốc đang dạo chơi trên trên hai điểm đỏ hồng trên ngực cậu ra, nhưng căn bản không thể. Ngược lại, nhanh chóng đã bị khoái cảm lạ lùng chiếm lấy, khẽ rên rỉ khi hắn tận tình chăm sóc hai đầu ngực quyến rũ.

"Ah..ư..hức... dừng lại..." HanBin mặt đỏ bừng lấy tay che mặt, ngại ngùng quay đi. Nhưng Hyuk đã giữ lấy cằm cậu, buộc cậu đối diện với hắn.

"Đừng trốn tránh cảm xúc của mình, HanBin. Tôi biết, sâu thẳm trong lòng, em không hề ghét tôi như em luôn miệng nói."

"K-không phải vậ... ah...hức..." HanBin thở gấp, hơi thở ngắt quãng. Cậu không biết cảm giác đang xâm chiếm mình làm gì: sự bất lực hay làn sóng mãnh liệt đang lan tỏa từ ánh mắt cháy bỏng của Hyuk.

Hyuk nghiêng người, để lại những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng gấp gáp trên xương quai xanh gợi cảm. Bàn tay của hắn vuốt dọc theo đường nét cơ thể cậu, chậm rãi như khắc ghi mọi thứ vào tâm trí.

"HanBin, em có biết em đẹp đến mức nào không? Đến mức tôi chỉ muốn làm em đến không thể đi nổi, chỉ có thể rên rỉ cầu xin tôi dừng lại,..."

"Gương mặt em, giọng nói của em, hương thơm của em, tất cả như liều thuốc kích tình vậy, làm tôi phát điên! HanBin à, em có biết không?" Hắn thì thầm, phả hơi thở trầm đục đầy nam tính vào cổ cậu.

Hắn ngẩng lên tìm tới môi xinh đang run rẩy, hôn sâu hơn, mạnh mẽ hơn. HanBin cảm giác mọi suy nghĩ lý trí bị cuốn trôi trong cơn bão cảm xúc mãnh liệt mà Hyuk mang lại. Cậu không biết là do sợ hãi hay là vì trái tim cậu đang thật sự yếu đuối trước người đàn ông này.

Hyuk nâng người cậu lên trên, mạnh bạo tách chân cậu ra, một chân vòng qua vong eo săn chắc của mình, một chân đặt lên bờ vai vững trãi. Nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn, hắn hôn lên ấy rồi trượt dần từ bắp chân đến đùi trong mềm mại, khắp nơi đều là dấu vết hoan ái, như muốn cho cậu thấy, hắn muốn cậu như thế nào, mỗi nơi Hyuk lướt qua đều như có ngọn lửa thiêu đốt khiến HanBin mụ mị mà nỉ non không ngừng.

Hyuk bắt đầu cho nam căn của mình vào trong cậu mà đưa đẩy. HanBin sợ hãi, nhắm chặt mặt, cảm nhận sự xâm nhập từ phía dưới truyền lên. Cơn đau ập đến, trực tiếp truyền thẳng đến đại não.

"Hức... d-đau..." cậu run rẩy, cả người lạnh toát, nước mắt cũng chảy dài.

"Đừng sợ, tôi sẽ không để em thiệt." Hắn khẽ nói, bàn tay thô ráp dần di chuyển đến eo nhỏ, nhẹ nhàng xoa véo.

Hơi ấm từ bàn tay Hyuk khiến HanBin dần mất kiểm soát. Cơn đau giờ đã chuyển thành khoái cảm vô hình. Hắn không ngừng ra vào, từ nhẹ nhàng dần trở lên mạnh bạo, khiến HanBin chỉ biết cong người rên rỉ.

Trong cơn hoan ái, cậu thấy mình như một con đi*m vậy, luôn miệng nói ghét hắn, song cơ thể lại hưởng thụ khoái cảm mà hắn mang đến. Nước mắt lại vô thức chảy xuống, cậu cắn chặt môi, không muốn phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, nhưng cả thể như đang phản bội lại chính mình.

"Đừng kìm nén." Hyuk khàn giọng, lại tìm đến môi cậu, mạnh mẽ chiếm lấy. Lưỡi hắn không khoan nhượng, tìm kiếm sự đáp lại từ cậu, khiến HanBin bối rối không thể làm gì ngoại việc để Hyuk tự quấn lấy lưỡi mình mà đưa đẩy.

"Tôi muốn nghe giọng em... tất cả mọi thứ thuộc về em."

Những lời nói như một mệnh lệnh khiến HanBin càng run rẩy. Bên dưới, Hyuk vẫn không ngừng thúc mạnh thật sâu vào trong cậu, thở hắt tưng đoạn bởi sự sung sướng nơi chặt hẹp mà cậu mang đến.

Dưới áp lực từ ánh mắt kiên định và sự chiếm hữu của Hyuk, cậu buộc phải thả lỏng. Mặc cho Hyuk vẫn điên cuồng ra vào, chiếm lấy cậu.

Không gian nhỏ bé ngập tràn hơi thở gấp gáp và đầy mùi sắc dục. Tất cả chỉ là cảm giác, không lý trí, không chối từ. Mọi hành động của Hyuk vừa mãnh liệt, vừa đầy sự khẳng định như thể hắn muốn khắc sâu trong tâm trí HanBin rằng cậu mãi thuộc về hắn.

"H-Hyuk..." HanBin thì thầm, nước mắt lăn dài trên má. Cậu không hiểu cảm giác mình lúc này nữa, vừa đau, vừa thoải mái vì khoái cảm, vừa nghẹn ngào, nhưng không thể kháng cự.

Hyuk ngừng lại, hôn lên những giọt nước mắt ấy như muốn xóa tan mọi nỗi đau. Hắn không nói thêm lời nào, tiếp tục chiếm lấy cậu một cách chậm rãi nhưng đầy kiên định, như muốn khẳng định rằng từ đây về sau, không ai khác có thể chạm vào cậu ngoài hắn.


HanBin nằm đó, cơ thể run rẩy, kiệt sức nằm trong vòng tay của Hyuk. Không gian dường như ngừng lại, chỉ còn tiếng thở dồn dập xen lẫn tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ. Cả hai đều im lặng, như thể ngôn từ đã không còn ý nghĩa.

Hyuk khẽ vuốt tóc cậu, động tác dịu dàng thật khác với những gì vừa diễn ra. Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên chán cậu, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy tính chiếm hữu.

"Tôi đã nói rồi." Hắn thì thầm, giọng nói trầm thấp pha chút mệt mỏi. "Em thuộc về tôi. Và tôi sẽ không để em đi đâu cả."

HanBin không đáp, đôi mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà tối mịt. Những giọt nước mắt đã cạn, nhưng trong lòng cậu vẫn ngổn ngang cảm xúc.

Là thù hận? Là bất lực? Hay là một chút dao động mà cậu không dám thừa nhận?

Hyuk nhìn thấy vẻ trống rỗng trong ánh mắt HanBin, lòng hắn thoáng nhói lên một cảm giác khó chịu. Hắn đã có được điều mình muốn, nhưng tại sao trong lòng vẫn trống trải?

"HanBin, em biết không?" Hyuk lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo chút xa cách.

"Tôi có thể cho em mọi thứ. Tự do, tình yêu, hay cả một thế giới. Nhưng tôi lại chọn giữ em lại, dù biết rằng em sẽ căm ghét tôi vì điều đó."

HanBin nghiêng đầu, ánh mắt cậu đong đầy nỗi uất ức và bất lực. "Anh không hiểu sao? Anh không có quyền làm thế... anh không có quyền trói buộc tôi ở lại."

Hyuk khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chứa đầy sự chua xót. Hắn cúi người, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mắt cậu. "Tôi không cần quyền, tôi cần em."

"Nhưng tôi ghét anh." HanBin thì thầm, giọng nói khàn đi vì mệt.

Hyuk dừng lại, lắng nghe từng âm tiết cậu thốt ra. "Vậy cứ ghét tôi đi," hắn trả lời, ánh mắt không hề dao động.

"Nhưng ghét hay không, điều đó không thay đổi được sự thật rằng em là của tôi. Dù em muốn hay không, em vẫn thuộc về tôi."

Bàn tay hắn trượt xuống cổ tay cậu, tháo đi những sợi dây trói đang để lại những vệt đỏ hằn sâu trên làn da trắng mịn. Khi sợi dây rơi xuống, HanBin thoáng rùng mình, nhưng không nhấc nổi cánh tay đã tê cứng vì buộc quá lâu.

Hắn nhìn cậu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy uy quyền, như muốn khắc ghi hình ảnh cậu vào trong tâm trí mình một lần nữa.

"Em hận tôi, đúng không? Nhưng tôi không quan tâm. Vì tôi đã nói rồi, HanBin à... em thuộc về tôi. Và tôi sẽ không bao giờ để em rời khỏi tôi."

HanBin mím môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Hyuk chỉ im lặng nhìn cậu, không nói bất cứ lời nào. Hắn chỉ đơn giản ngồi đó, như thể muốn cho cậu biết rằng mọi nỗ lực của cậu, mọi sự phản kháng, đều là vô ích.

"Ngủ đi," hắn khẽ nói, giọng nhẹ nhàng đến mức như đang ru ngủ." Cứ nghỉ ngơi. Ngày mai, mọi thứ vẫn vậy thôi. Tôi vẫn sẽ giữ em bên mình, mãi mãi."

HanBin quay mặt vào trong, không nhìn hắn thêm nữa, kìm nén tiếng khóc nức nở.

Hyuk đứng dậy, chỉnh lại quần áo, ánh mắt dừng lại trên cơ thể mỏng manh của HanBin. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc cậu lần cuối trước khi xoay người bước ra ngoài, để lại cậu một mình với bóng tối và sự trống rỗng trong lòng.

Cánh cửa khép lại, tiếng ổ khóa lại vang lên lạnh lẽo. Và trong bóng tối, chỉ còn lại là hơi thở yếu ớt của HanBin, kèm theo sự hiện diện vô hình nhưng đầy ám ảnh của người đàn ông đã giam cầm cậu cả về thể xác lẫn tâm hồn.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro