19. Yêu một người, anh sẽ tự nguyện bị người đó thao túng

Nam chính hứa với nữ chính, nửa năm sau sẽ ly hôn.

Nhưng chưa kết hôn được bao lâu, bác sĩ gia đình báo lại rằng nữ chính mang thai rồi.

Nam chính trì hoãn việc ly hôn lại.

Bởi vì hắn cho rằng việc đó đối với thanh danh của cô và cả hai bên gia tộc đều chẳng có lợi lộc gì.

Nữ chính bị giam lỏng trong nhà, tước sạch mọi phương thức liên hệ với thế giới bên ngoài.

Thai không ổn định, sức khoẻ của cô cũng không tốt, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt.

Nam chính hỏi trợ lý của mình, hắn có thể giết chết người đàn ông kia không?

Trợ lý nói, nếu anh ta chết, phu nhân cũng sẽ chết theo.

Nên không ai có thể làm gì tên khốn đó cả.

Đứa trẻ trong bụng cô càng lớn lên, nỗi u uất của cô càng nặng nề.

Trong một lần cãi nhau, cô trượt chân từ cầu thang tầng 1 xuống, máu thấm ướt cả chiếc váy đang mặc trên người.

Đứa trẻ chỉ còn một tháng nữa sẽ ra đời, nhưng lại không thể giữ được.

Nam chính giấu cô, nói sức khoẻ của đứa bé yếu, phải chăm sóc riêng.

Giấu rất lâu, lâu đến nỗi một ngày nữ chính  nói với hắn, "có phải anh đem con tôi vứt đi rồi không?"

Nam chính đành tìm một đứa trẻ mồ côi khác bù lại cho cô.

Nhưng chỉ được một tuần, nam chính không còn nhìn thấy đứa bé nữa.

Quản gia bảo rằng phu nhân đã trả nó về viện mồ côi rồi.

Màn lừa gạt vụng về của hắn bị bại lộ. 

Cô trở thành một người không có ý chí sống, cũng không muốn giao tiếp với thế giới này.

Cô không tìm đến cái chết, nhưng cũng không muốn sống nữa.

Bác sĩ nói đây là dấu hiệu của trầm cảm sau sinh.

Cơn trầm cảm thầm lặng đó kéo dài suốt 7 năm.

Năm thứ 8, đối tác tặng cho nam chính một con mèo giống Khao Mani lông trắng. Hắn đem về nhà tặng lại cho cô.

Nữ chính trò chuyện với con mèo, chăm sóc nó, dạy dỗ nó.

Cô cũng dần tương tác với người khác nhiều hơn.

Những lúc tỉnh táo nhất, cô nói với hắn: "Em biết đó là một kẻ không ra gì... Nhưng lúc cô đơn nhất, là anh ta bầu bạn với em, bảo vệ em."

Có thể trong mắt người khác gã là kẻ xấu, nhưng trong mắt cô lại chỉ thấy toàn là tình yêu.

Nam chính không thể hiểu được loại cảm xúc ký sinh đó của nữ chính, nhưng sẽ không ở trước mặt cô mà phản bác, tránh kích động đến cảm xúc của cô.

Nữ chính lại nói tiếp: "Anh đừng tìm người ta nữa, cũng đừng gây khó dễ cho anh ấy... cứ để mọi chuyện trôi đi thôi."

Nam chính nghẹn lời.

Bởi vì ở sau lưng cô, hắn đã lén lút xử lý tên khốn đó rồi.

Nam chính nghĩ lại tất cả những đau khổ mà nữ chính phải chịu đựng suốt nhiều năm qua, hắn không có cách nào tha thứ được. 

Cô không biết gì cả, ngày qua ngày trở nên sinh động hơn, như thể 7 năm trước đó đều chỉ là ác mộng, một đêm thức dậy mọi chuyện đều đã trôi qua rồi. 

Hắn tưởng chỉ cần bỏ lại sau lưng quá khứ, nữ chính có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình, làm điều cô thích, đến nơi cô muốn.

Nhưng năm thứ chín của cuộc liên hôn vô nghĩa đó, nữ chính rời đi.

Cô ôm theo con mèo, châm lửa lên giường, chôn sạch toàn bộ những dấu vết cuối cùng của bản thân mình trong biển lửa. 

Đó là sự phản kháng cuối cùng của cô giành cho cuộc đời này.

Giành cho nam chính.

Bộ phim có một cái kết rất buồn.


.


"Nam chính sau đó thế nào?"

Oh Hanbin mơ màng hỏi, bởi vì gò má hơi đau, nên anh đổi sang tư thế tì trán vào vai hắn, mắt vẫn nhắm nghiền. 

Tóc của Oh Hanbin cọ vào cổ Koo Bonhyuk, có mùi hoa cỏ nhàn nhạt, mềm mại sạch sẽ.

Koo Bonhyuk nói.

"Hắn chết rồi." Hai năm sau khi Kim Minhee qua đời, mùa đông năm 41 tuổi, hắn cũng chết rồi.

Kết cục của Kim Minhee là minh chứng rõ ràng nhất cho thứ gọi là ngộ nhận. Tất cả những chăm sóc và vun vén của Koo Bonhyuk đều không là gì trong mắt cô.

Có lẽ sự kiện đó ghi dấu ấn quá sâu đậm trong lòng hắn, cho nên Koo Bonhyuk không nỡ nhìn Oh Hanbin đi vào vết xe đổ của vợ mình, rồi tự hủy hoại bản thân.

Kiếp trước gã khốn đó không xứng đáng với tình yêu của Kim Minhee.

Cũng giống như Oh Hanbin đã phí hoài hai mươi năm thanh xuân của mình cho Koo Bonhyuk vậy.

"Nam chính không yêu nữ chính phải không?" âm giọng ngái ngủ của Oh Hanbin lại vọng lên.

Bàn tay đang vỗ nhẹ trên lưng anh khựng lại, nhưng chỉ một lúc sau đã nghe Koo Bonhyuk thở dài, thấp giọng hỏi anh.

"Vì sao em lại nghĩ như vậy?"

Oh Hanbin dụi trán lên vai hắn, hơi thở anh rất nóng, qua một lớp vải vẫn thấy vùng da bị môi anh chạm vào như đốt lửa.

"... nữ chính không cần tất cả những thứ đó, cô cần tình yêu, không còn tình yêu nữa, nên cô ta mới rời đi."

Koo Bonhyuk khép mắt, dường như chìm vào những hồi ức đã cũ đang không ngừng cuộn lên, hắn ngâm nga một bài hát không rõ nghĩa trong miệng, lúc còn sống Kim Minhee hay hát bài này, cho đứa trẻ kết tinh tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng chưa kịp chào đời của cô.

Thật lâu sau, khi Oh Hanbin bắt đầu lấy lại được cảm giác muốn ngủ vùi của mình, anh đột nhiên nghe thấy giọng nói nặng nề của Koo Bonhyuk vang lên.

"Hắn ta sao có thể không yêu vợ của mình được..."

Oh Hanbin nhích người, đôi tay quàng vào eo Koo Bonhyuk càng thêm chặt, anh ghé mặt vào hõm cổ nóng ấm của hắn, quyến luyến rúc sâu vào, nhỏ giọng đáp.

"Nam chính xử lý tất cả mọi việc quá lý trí... tình yêu không có mắt, nó phải mù quáng..."

"Giống như cô gái đó vậy, nếu anh yêu một người, anh sẽ tự nguyện bị người đó thao túng... biết rõ là sai lầm mà vẫn muốn dấn thân vào..."

"Đó mới là yêu."


---o0o---


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro