Chương 16: Tổ Ấm, Bến Đỗ Bình Yên (END)
Căn hộ mới không quá lớn, nhưng tràn ngập ánh sáng tự nhiên và hơi thở của sự trẻ trung, hiện đại. Đây là không gian đầu tiên thực sự thuộc về Hyuk và Hanbin, được họ tự tay lựa chọn, trang trí và lấp đầy bằng những món đồ mang dấu ấn của cả hai. Những bức tranh Hanbin vẽ được treo trên tường, hòa cùng với những bản thiết kế kiến trúc của Hyuk đặt gọn gàng trên bàn làm việc. Tiếng cười nói không còn là "diễn" hay bất ngờ, mà là âm thanh quen thuộc, dễ chịu, vang vọng khắp căn hộ.
Cuộc sống của họ đã ổn định. Việc pháp lý liên quan đến "hôn nhân" giả đã hoàn tất. Giấy đăng ký kết hôn vô hiệu năm xưa giờ chỉ còn là một kỷ niệm kỳ lạ về một khởi đầu không giống ai. Họ không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì ngoài tình yêu và sự lựa chọn tự nguyện dành cho nhau.
Hanbin đã vào đại học, theo học chuyên ngành Mỹ thuật, đúng với đam mê của cậu. Hyuk luôn là người đồng hành, đưa đón Hanbin đi học những buổi đầu, cùng cậu chọn mua giáo trình, và kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện ở trường, dù là vui hay buồn. Anh tự hào nhìn Hanbin trưởng thành hơn mỗi ngày, cậu không còn là thiếu niên ngây thơ ngày nào, mà là một chàng trai trẻ năng động, có mục tiêu, và quan trọng nhất, luôn tràn đầy yêu thương khi ở bên anh.
Sự trưởng thành của Hanbin thể hiện rõ trong cách cậu chủ động chia sẻ cuộc sống với Hyuk, cùng anh đưa ra quyết định trong gia đình nhỏ của họ, và trở thành chỗ dựa tinh thần cho Hyuk những lúc anh gặp áp lực trong công việc. Hanbin không còn chỉ là người được bảo vệ, cậu đã là một đối tác bình đẳng trong mối quan hệ này.
Hyuk vẫn tiếp tục công việc kiến trúc sư, và sự nghiệp của anh ngày càng vững chắc. Anh tìm thấy nguồn cảm hứng và sự bình yên trong cuộc sống bên cạnh Hanbin. Áp lực từ xã hội hay những ánh mắt phán xét không hoàn toàn biến mất, nhưng họ đã học cách lướt qua chúng. Tình yêu và sự ủng hộ của nhau là lá chắn mạnh mẽ nhất. Họ tìm thấy những không gian và những mối quan hệ nơi họ được chấp nhận và yêu thương chân thành – bạn bè thân thiết, đồng nghiệp hiểu chuyện, và quan trọng nhất là gia đình.
Mối quan hệ với gia đình hai bên đã hàn gắn. Quá khứ về "hôn nhân giả" vẫn là một câu chuyện mà có lẽ sẽ không bao giờ quên, nhưng nó không còn là vết thương. Ông bà nội Hyuk và bà nội Hanbin, sau thời gian suy ngẫm và quan sát, đã hoàn toàn chấp nhận tình yêu của hai đứa cháu. Họ nhìn thấy sự chân thành, sự quan tâm mà Hyuk và Hanbin dành cho nhau, và cuối cùng, họ hiểu rằng hạnh phúc thật sự mới là điều quan trọng nhất. Những bữa cơm gia đình không còn gượng gạo, thay vào đó là sự ấm áp và tiếng cười. Ông bà xem Hanbin như cháu dâu (dù không còn là danh phận pháp lý) và yêu thương cậu thật lòng.
Bố mẹ Hyuk và bố mẹ Hanbin cũng đã hiểu và chấp nhận. Họ có thể không hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện, nhưng họ nhìn thấy con mình hạnh phúc và trưởng thành, và đó là đủ.
Cuộc sống hàng ngày của Hyuk và Hanbin tràn ngập sự sẻ chia và yêu thương. Buổi sáng cùng nhau chuẩn bị bữa sáng, cùng ra khỏi nhà (Hyuk đi làm, Hanbin đi học). Buổi tối quây quần bên nhau, cùng nấu những món ăn yêu thích, cùng xem một bộ phim, cùng nói chuyện về một ngày đã qua. Những cái chạm tay, cái ôm từ phía sau khi một người đang nấu ăn, nụ hôn ngọt ngào trước lúc đi ngủ – tất cả đều là minh chứng cho tình yêu sâu đậm của họ.
Sự thân mật giữa họ là sự kết hợp hoàn hảo giữa tình yêu lãng mạn và sự gắn bó gia đình. Hyuk là người yêu, là bạn đời, nhưng đôi khi anh vẫn có chút bản năng "anh lớn" muốn chăm sóc, bảo vệ Hanbin. Hanbin là người yêu, là bạn đời, nhưng đôi khi cậu vẫn có nét đáng yêu, ngây thơ khiến Hyuk mỉm cười, và cậu luôn nhìn Hyuk với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và tin tưởng.
Họ không còn sống trong vỏ bọc hay lời nói dối. Họ sống thật với chính mình và với tình yêu của mình. Những thử thách từ quá khứ đã tôi luyện họ, làm cho tình yêu của họ trở nên mạnh mẽ và kiên định hơn. Mỗi khó khăn vượt qua cùng nhau chỉ khiến họ càng thêm trân trọng người kia.
Trong căn hộ mới, Hyuk và Hanbin đang cùng nhau xây đắp một tương lai vững chắc. Họ nói về những kế hoạch dài hơi – về việc Hanbin tốt nghiệp, về những mục tiêu trong sự nghiệp của Hyuk, về việc có thể mua một căn nhà lớn hơn, về những chuyến đi du lịch mà họ mơ ước. Mỗi kế hoạch, mỗi ước mơ đều có hình bóng của người kia ở trong đó.
Một buổi tối, sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Hyuk và Hanbin ngồi cạnh nhau trên sô pha, cùng xem lại album ảnh cũ. Những bức ảnh từ thời thơ ấu, thời còn "không ưa nhau", những bức ảnh chụp lén trong những ngày đầu sống chung, những bức ảnh chụp vội trong chuyến đi quê đầy kỷ niệm, và những bức ảnh về cuộc sống hiện tại của họ trong căn hộ mới.
Họ nhìn những bức ảnh ngày xưa, những gương mặt non nớt, những ánh mắt đầy mâu thuẫn. Rồi nhìn những bức ảnh hiện tại, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn yêu thương khi ở bên nhau.
"Anh này," Hanbin nói khẽ, chỉ vào bức ảnh họ chụp chung trong buổi họp mặt gia đình ở quê.
- "Lúc đó trông mình gượng gạo thật đấy nhỉ?"
Hyuk mỉm cười, vòng tay qua vai Hanbin kéo cậu lại gần.
- "Ừ. Nhưng cũng từ lúc đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi thật sự."
Hanbin dựa đầu vào vai anh.
- "Em chưa bao giờ nghĩ, cái lời nói dối ngu ngốc của em ngày xưa lại... lại dẫn chúng ta đến đây."
Hyuk hôn nhẹ lên tóc Hanbin.
- "Đó là cách bắt đầu không như ý, nhưng đó là hành trình của chúng ta. Và anh không hối hận một giây nào về việc nó đã đưa anh đến với em."
Hanbin ngẩng đầu lên, nhìn Hyuk, đôi mắt long lanh.
- "Em cũng vậy. Em yêu anh, Hyuk."
- "Anh yêu em, Hanbin."
Hyuk và Hanbin ngồi đó, trong tổ ấm mới của họ, cùng nhau xem lại hành trình đã qua và nhìn về tương lai phía trước. Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, chiếu sáng khuôn mặt hạnh phúc của họ. Ngoài kia, thế giới vẫn tiếp diễn, có thể vẫn còn những khó khăn, nhưng trong không gian nhỏ bé này, họ đã tìm thấy bình yên, tình yêu và bến đỗ cuối cùng. Bộ truyện kết thúc với hình ảnh hai người họ, cùng nhau, vững bước trên con đường hạnh phúc mà chính họ đã tự xây đắp, bỏ lại sau lưng mọi giả tạo và chỉ giữ lại chân tình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro