Chương 20

Sau một ngày cưới trọng đại và đầy ắp những khoảnh khắc đáng nhớ, Koo Bon Hyuk và Oh Hanbin cuối cùng cũng về đến biệt thự riêng của họ. Căn biệt thự nằm trên ngọn đồi thoai thoải, tách biệt khỏi sự ồn ào của thành phố, mang đến một không gian riêng tư tuyệt đối. Ánh trăng dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ lớn, chiếu rọi căn phòng tân hôn được trang trí lộng lẫy với nến thơm và những cánh hồng rải khắp nơi. Mùi hương ngọt ngào của hoa thoang thoảng trong không khí, hòa quyện với hương gỗ thoảng nhẹ từ đồ nội thất, tạo nên một không gian lãng mạn và đầy mời gọi, như chào đón một khởi đầu mới.

Hanbin, sau một ngày dài mệt mỏi với nghi lễ, tiếp khách, và hàng loạt cảm xúc dâng trào, từ hạnh phúc đến ngại ngùng, cảm thấy toàn thân rã rời nhưng trái tim lại tràn ngập hạnh phúc. Cậu ngồi phịch xuống mép giường, bộ vest cưới vẫn còn nguyên trên người, nặng trĩu. Bon Hyuk bước đến, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt cậu, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng và trìu mến không che giấu, như thể Hanbin là báu vật quý giá nhất của anh. Anh chậm rãi, cẩn thận gỡ từng cúc áo vest cho Hanbin, động tác mềm mại như sợ làm cậu đau, từng cử chỉ đều thể hiện sự nâng niu.

"Em mệt rồi phải không, cục cưng?" Bon Hyuk thì thầm, giọng anh trầm ấm, khàn khàn hơn bình thường một chút, như thể bị kìm nén cảm xúc và sự khao khát.

Hanbin khẽ gật đầu, má cậu khẽ ửng hồng khi cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào cổ. "Dạ... hơi mệt ạ, nhưng... em rất vui." Cậu nói, giọng lí nhí nhưng đầy sự chân thành.

Bon Hyuk mỉm cười, ánh mắt anh đầy yêu chiều. Anh tiếp tục cởi bỏ bộ vest, rồi đến chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi của Hanbin. Từng lớp vải được tháo ra, để lộ làn da trắng nõn nà, mềm mại và vóc dáng mảnh khảnh nhưng đầy đặn, gợi cảm của cậu, như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo. Anh trân trọng hôn lên bờ vai trần của Hanbin, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên xương quai xanh quyến rũ, để lại một dấu ấn nóng bỏng.

Bon Hyuk bế bổng Hanbin lên một cách dễ dàng, như thể cậu chẳng hề có trọng lượng, rồi nhẹ nhàng đặt cậu vào bồn tắm lớn đã được chuẩn bị sẵn với nước ấm và những cánh hoa hồng. Anh đích thân gội đầu cho Hanbin, những ngón tay mềm mại xoa bóp da đầu cậu, rồi vuốt ve dọc sống lưng, xoa bóp từng thớ cơ mệt mỏi. Hanbin nhắm mắt lại, hoàn toàn thả lỏng, tận hưởng từng cái chạm nhẹ nhàng, từng hơi thở ấm nóng của Bon Hyuk phả vào cổ, cảm thấy mọi mệt mỏi từ một ngày dài đều tan biến, chỉ còn lại sự thư thái và hạnh phúc. Mùi sữa tắm hương lavender thoang thoảng hòa quyện với mùi hương tự nhiên của Hanbin, khiến Bon Hyuk hít hà mãi không thôi, như muốn lưu giữ hương thơm ấy mãi mãi.

Sau khi Hanbin đã sạch sẽ và thư giãn, Bon Hyuk bế cậu trở lại giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống tấm ga trải giường mềm mại. Anh vuốt ve mái tóc ướt mềm mại của cậu, hôn lên trán, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi căng mọng. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, thăm dò, nhưng rất nhanh sau đó trở nên sâu hơn, nồng nhiệt hơn, đầy chiếm đoạt, như muốn nuốt chửng lấy cậu, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Hanbin vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy một cách đầy khao khát và dâng hiến, cơ thể khẽ run rẩy. Chiếc lưỡi nóng bỏng của Bon Hyuk luồn lách vào khoang miệng Hanbin, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu, tạo nên một vũ điệu đầy mê hoặc.

Họ chìm đắm vào nhau, không gian chỉ còn tiếng thở dốc nặng nhọc, tiếng rên rỉ khẽ khàng của Hanbin, và những lời thì thầm yêu thương, trấn an của Bon Hyuk. Bon Hyuk yêu chiều Hanbin, anh khám phá từng tấc da thịt của cậu, từ mái tóc mềm mại, làn da mịn màng, đến những đường cong gợi cảm. Anh dùng đôi môi nóng bỏng lướt khắp cơ thể Hanbin, để lại những dấu hôn đỏ ửng trên làn da trắng nõn, mang đến những khoái cảm tột độ.

Hanbin hoàn toàn buông mình, cảm nhận sự lấp đầy từ anh, sự ấm áp và mãnh liệt lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi cái chạm của Bon Hyuk đều khiến Hanbin run rẩy, cậu bấu chặt vào lưng anh, những ngón tay hằn sâu trên tấm lưng rộng lớn, không ngừng gọi tên anh trong vô thức. "Bon Hyuk... Bon Hyuk..." Khi cao trào ập đến, Hanbin ưỡn người, đôi mắt cậu lim dim, cơ thể co giật kịch liệt. Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi môi cậu, và rồi, Hanbin hoàn toàn lịm đi trong vòng tay Bon Hyuk, cơ thể rã rời nhưng khuôn mặt lại hiện lên nụ cười mãn nguyện. Anh vội vàng ôm chặt cậu, hôn lên trán cậu, rồi nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hanbin cho đến khi cậu dần tỉnh lại, thở hổn hển. "Em ổn chứ, cục cưng?" Bon Hyuk hỏi, giọng anh đầy lo lắng, xen lẫn sự dịu dàng. Hanbin chỉ biết gật đầu, khuôn mặt vẫn còn tái mét vì sự choáng váng nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự mãn nguyện và tình yêu.

Màn đêm dần buông xuống, rồi lại rạng đông. Cả hai chìm vào giấc ngủ ngắn, tay vẫn đan chặt lấy nhau, cơ thể quấn quýt không rời, hơi thở đều đặn hòa quyện vào nhau, tạo nên một bức tranh hoàn hảo của hạnh phúc.

Hai ngày tân hôn trở thành một cuộc phiêu lưu đầy đam mê. Bon Hyuk dường như muốn đưa Hanbin đi chu du khắp căn biệt thự rộng lớn, để lại dấu ấn tình yêu của họ ở mọi ngóc ngách, biến căn nhà thành một "bản đồ tình yêu" của riêng họ.

Trong phòng tắm, tiếng nước vỗ về, tiếng thở dốc hòa quyện, và những nụ hôn nóng bỏng dưới vòi sen. Làn hơi nước mờ ảo càng tăng thêm sự huyền ảo cho khung cảnh hai cơ thể quấn quýt, ướt át. Bon Hyuk ghé sát tai Hanbin: "Em có thấy nóng không, Hanbin? Hay là do anh làm em nóng?" Hanbin khẽ gật đầu, vùi mặt vào ngực anh, giọng lí nhí: "Nóng lắm... nhưng em thích."

Trên chiếc ghế sofa bọc da sang trọng ở phòng khách, họ lại chìm vào những nụ hôn, những cái chạm vuốt ve. Hanbin ngả người trên sofa, cơ thể mềm mại uốn lượn theo từng động tác của Bon Hyuk, như một dải lụa mềm mại. Anh vuốt ve mái tóc cậu, hôn lên trán: "Em làm anh phát điên lên mất, Hanbin à. Anh không thể ngừng yêu em." Hanbin khẽ rên rỉ, hai tay vòng qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn, không muốn rời xa một chút nào.

Trên giường, không cần phải nói, đó là nơi tình yêu bùng cháy mãnh liệt nhất. Ga trải giường xộc xệch, gối nằm lăn lóc, và hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, không ngừng tìm kiếm sự hòa hợp, sự kết nối sâu sắc nhất. Bon Hyuk sẽ ghé sát tai Hanbin, thì thầm, giọng nói đầy quyền lực và chiếm hữu: "Gọi tên anh đi, Hanbin. Gọi tên anh! Anh muốn nghe em gọi tên anh." Hanbin trong cơn mê say, bất giác gọi tên anh trong vô thức: "Bon Hyuk... Bon Hyuk..."

Thậm chí, Bon Hyuk còn bế Hanbin đến gần cửa kính lớn nhìn ra khu vườn. Dưới ánh trăng và những vì sao lấp lánh, họ trao nhau những nụ hôn nóng bỏng, những cái chạm đầy tình tứ, mặc kệ thế giới bên ngoài. "Anh muốn cả thế giới biết em là của anh, Hanbin à, chỉ mình anh thôi." Bon Hyuk thì thầm, ánh mắt đầy chiếm hữu và kiên định. Hanbin khẽ ôm chặt lấy anh, tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm và sự an toàn, như được che chở hoàn toàn.

Và có cả những khoảnh khắc ở ban công, nơi gió đêm lùa qua, mang theo hơi thở của núi rừng, và hai người lại hòa vào nhau, cảm nhận sự tự do và tình yêu vô bờ bến, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì.

Trong những giây phút cao trào, Hanbin, cơ thể run rẩy vì khoái cảm tột đỉnh, đôi khi lại khẽ cầu xin Bon Hyuk dừng lại. "Ưm... anh... dừng lại đi... em mệt quá..." Giọng cậu đứt quãng, đầy yếu ớt, những ngón tay bấu chặt vào vai anh, cầu xin một sự giải thoát. Nhưng những lời cầu xin đó chỉ càng khiến Bon Hyuk thêm hưng phấn, anh hôn lên môi cậu, thì thầm: "Không được, Hanbin. Hôm nay là ngày của chúng ta. Anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh, không một chút giấu giếm." Và rồi, anh lại tiếp tục đưa Hanbin đến những đỉnh cao mới của khoái lạc, cho đến khi Hanbin lại một lần nữa lịm đi trong vòng tay anh, cơ thể hoàn toàn rã rời nhưng khuôn mặt lại hiện lên nụ cười mãn nguyện, đầy thỏa mãn. Bon Hyuk nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hôn lên tóc Hanbin, trân trọng như một báu vật vô giá.

Hai ngày tân hôn trôi qua nhanh chóng như một giấc mơ đẹp, nhưng dư vị ngọt ngào và mãnh liệt của nó thì còn đọng mãi. Bon Hyuk và Hanbin đã hoàn toàn hòa quyện vào nhau, không chỉ về thể xác mà còn cả về tâm hồn. Họ đã chính thức trở thành một, và tình yêu của họ đã được khẳng định một cách tuyệt đối trong bản giao hưởng đầy đam mê này.

Tập Đoàn K.B.H: Náo Loạn Vì "Đêm Tân Hôn Dài Kỳ"

Hai ngày sau đêm tân hôn cuồng nhiệt, bầu không khí tại Tập đoàn K.B.H bỗng trở nên vô cùng nhộn nhịp, nhưng không phải vì công việc. Chủ tịch Koo Bon Hyuk và Trợ lý Oh Hanbin – hay bây giờ là Phu nhân Chủ tịch – đã "mất tăm" một cách bí ẩn, khiến cả công ty xôn xao, mọi người đều bàn tán.

Sáng thứ Hai đầu tiên sau đám cưới, văn phòng Chủ tịch vắng tanh. Bàn làm việc của Bon Hyuk sạch bong, và máy tính của Hanbin cũng tắt ngấm. Thư ký Kim, người luôn đến sớm nhất, ngó vào phòng Chủ tịch rồi lại nhìn sang bàn của Hanbin, không khỏi nhíu mày, cảm thấy có điều bất thường.

"Kỳ lạ thật," cô lẩm bẩm. "Chủ tịch và Trợ lý Oh đâu rồi nhỉ? Từ sáng đến giờ không thấy một bóng người."

Chẳng mấy chốc, tin tức về sự "mất tích" của cặp đôi mới cưới lan nhanh như cháy rừng khắp các phòng ban. Ai cũng tò mò, nhưng hơn hết là những lời trêu chọc và đùa cợt bắt đầu rộ lên, không khí làm việc bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn thường ngày.

Tại phòng Tài vụ, cô nhân viên từng "lỡ lời" trong đám cưới đang cười khúc khích, ánh mắt đầy ẩn ý. "Ha! Tôi đã bảo rồi mà! Đêm tân hôn chắc dữ dội lắm nên giờ mới mất tăm mất tích thế này! Chắc là Chủ tịch bị Phu nhân 'vắt kiệt sức' rồi!"

Một đồng nghiệp nam lên tiếng châm chọc: "Chủ tịch của chúng ta nổi tiếng là người cuồng công việc, mà bây giờ lại chịu "bỏ bê" cả công ty thế này thì đúng là chịu thua Phu nhân rồi! Đúng là tình yêu có sức mạnh vĩ đại!"

Thư ký Kim bước vào, nghe thấy những lời bàn tán thì hắng giọng, cố gắng giữ vẻ nghiêm nghị. "Mọi người làm việc đi! Đừng có ngồi đó mà buôn chuyện Chủ tịch và Trợ lý Oh nữa! Hết việc để làm rồi sao?" Dù miệng nói vậy, nhưng khóe môi cô cũng không giấu được nụ cười. Cô biết tỏng chuyện gì đang xảy ra, và trong lòng không khỏi tủm tỉm. Ai bảo Chủ tịch trước đây cứ bày đặt "khó ở," giờ thì xem!

Phòng Marketing, nơi tập trung những người trẻ năng động và nhiều chuyện nhất, lại càng sôi nổi hơn. "Này, mấy người nghĩ Chủ tịch và Phu nhân đang ở đâu?" một cô gái hỏi, mắt lấp lánh sự tò mò.

"Chắc là đang hưởng đêm tân hôn rồi!" một người khác nói vọng lại. "Đêm tân hôn tận... hai ngày không thấy mặt ở công ty thì chắc là bận rộn lắm đây! Bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm luôn đó!"

Một đồng nghiệp khác thì giả bộ nghiêm trọng: "Tôi dám cá là Chủ tịch đang phải 'nâng niu' Phu nhân lắm đó!" Lời nói này khiến cả phòng bật cười phá lên, và những ánh mắt đầy ẩn ý lại đổ dồn về phía cô nhân viên phòng Tài vụ – "nguồn tin" đáng tin cậy của họ.

Hanbin Thức Giấc và Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

Trong khi cả công ty đang rộn ràng với những câu chuyện "động trời" về Chủ tịch và Phu nhân, thì ở biệt thự trên đồi, Hanbin vẫn còn say ngủ trong vòng tay Bon Hyuk. Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng lọt qua khe rèm, khẽ chạm vào khuôn mặt cậu, tạo nên một vầng sáng dịu dàng. Hanbin cựa mình, cảm nhận sự ấm áp và mùi hương nam tính quen thuộc từ cơ thể Bon Hyuk. Cậu từ từ mở mắt, đôi mắt trong veo hơi nheo lại vì ánh sáng, dần dần nhận ra mọi thứ.

Đầu tiên, cậu nhận ra mình đang nằm gọn trong vòng tay vững chắc của Bon Hyuk, đầu gối lên lồng ngực săn chắc của anh. Cơ thể cậu vẫn còn hơi ê ẩm, nhưng không phải là cảm giác mệt mỏi khó chịu, mà là một sự mỏi mệt đầy mãn nguyện, như vừa trải qua một hành trình dài đầy cảm xúc. Cậu khẽ nhúc nhích, cảm nhận hơi thở đều đặn của anh phả vào tóc mình.

Bon Hyuk đã tỉnh từ lúc nào, anh đang dùng ngón tay vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trên trán cậu. Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và sự thỏa mãn, cứ thế ngắm nhìn Hanbin, như thể muốn khắc ghi từng đường nét trên khuôn mặt cậu vào trong tâm trí mình.

"Ngủ ngon không, vợ yêu?" Bon Hyuk thì thầm, giọng anh khàn đặc, đầy vẻ nũng nịu buổi sáng, một giọng nói chỉ dành riêng cho Hanbin.

Hanbin đỏ mặt, khẽ gật đầu. Cậu giấu mặt vào ngực anh, cảm thấy hơi nóng từ má mình lan tỏa. "Em... em ngủ ngon lắm, anh yêu," cậu lí nhí, giọng vẫn còn ngái ngủ, nhưng đầy ngọt ngào.

Bon Hyuk khẽ cười, anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Hanbin. "Thế là anh vui rồi. Em cứ ngủ thêm đi, anh ở đây mà. Không cần phải lo lắng gì hết." Anh siết chặt vòng tay, như muốn ôm trọn Hanbin vào lòng, không để cậu rời xa dù chỉ một khoảnh khắc. Hanbin cảm thấy bình yên và hạnh phúc lạ thường. Cậu biết, đây chính là nơi mình thuộc về, là tổ ấm mà cậu hằng mơ ước, một cuộc sống mới đầy tình yêu và sự che chở.

Nhưng Bon Hyuk không chỉ muốn dừng lại ở đó. Anh hôn lên trán Hanbin, rồi dần dần lướt xuống gò má, chiếc mũi thanh tú, và dừng lại ở đôi môi mềm mại. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu, nụ hôn ban mai ngọt ngào và đầy ve vuốt, như muốn đánh thức mọi giác quan của cậu.

"Nhưng anh thì chưa ngủ đủ đâu," Bon Hyuk thì thầm, giọng anh trở nên trầm khàn hơn, chứa đựng ý vị trêu chọc và dục vọng. Anh khẽ đẩy Hanbin nằm ngửa ra, rồi đặt một nụ hôn sâu, nồng nàn lên xương quai xanh của cậu. Bàn tay anh bắt đầu vuốt ve dọc theo eo Hanbin, mang theo hơi ấm nóng bỏng.

Hanbin khẽ rùng mình, cảm nhận sự thức tỉnh của cơ thể. Cậu nhớ lại hai ngày đêm hoan lạc không ngừng, những khoái cảm tột độ và cả những lần cậu đã "xỉu lên xỉu xuống" trong vòng tay anh. Cậu thực sự đã rất mệt mỏi, cơ thể như rã rời.

"Anh... ưm... Bon Hyuk," Hanbin khẽ rên rỉ, hai tay cố đẩy nhẹ lồng ngực săn chắc của anh. "Xin anh... em mệt lắm rồi..." Giọng cậu đứt quãng, đầy yếu ớt, pha chút nũng nịu và cầu xin. Cậu ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn anh, đôi mắt long lanh đầy vẻ van nài, như một chú mèo nhỏ đang cầu xin sự thương xót.

Bon Hyuk ngừng lại, nhìn Hanbin. Anh có thể thấy sự mỏi mệt trong đôi mắt cậu, nhưng cũng không thể phủ nhận sự khao khát vẫn còn âm ỉ trong đôi mắt mình. Anh khẽ cười, nụ cười ẩn chứa sự cưng chiều vô hạn.

"Vợ yêu của anh chịu đựng giỏi thật đấy," anh thì thầm, hôn nhẹ lên trán Hanbin. "Thôi được rồi. Anh sẽ tha cho em hôm nay. Nhưng phải bù lại vào đêm nay đấy nhé. Em nợ anh đó, cục cưng."

Hanbin thở phào nhẹ nhõm, cậu vùi mặt vào hõm vai Bon Hyuk, khẽ gật đầu. Bon Hyuk nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vỗ về tấm lưng trần. "Giờ thì... chúng ta nên nghĩ xem nên ăn gì nhỉ? Anh thấy em có vẻ đói rồi đấy. Anh sẽ đích thân xuống bếp làm đồ ăn cho em, để em có sức mà 'chiến đấu' với anh tối nay."

Họ nằm bên nhau thêm một lúc, tận hưởng sự bình yên và ấm áp của buổi sáng đầu tiên trong cuộc sống hôn nhân. Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, và tiếng cười khẽ của Hanbin khi Bon Hyuk trêu chọc về việc anh phải "đầu hàng" lần đầu tiên trong đời.

Cánh cửa phòng ngủ bỗng khẽ mở, và một gương mặt quen thuộc ló vào. Đó là Bà Koo. Bà nhìn thấy cảnh Bon Hyuk và Hanbin đang nằm ôm nhau trên giường, ánh mắt đầy yêu thương. Bà nở nụ cười rạng rỡ, nhưng cũng không quên kèm theo một câu trêu chọc.

"Hai đứa tính ngủ đến trưa luôn hả? Mẹ tưởng Chủ tịch Koo Bon Hyuk của chúng ta là người cuồng công việc lắm cơ mà?" Bà Koo nói, giọng điệu đầy vẻ tinh nghịch.

Hanbin giật mình, mặt cậu đỏ bừng khi thấy mẹ chồng tương lai xuất hiện bất ngờ. Cậu vội vàng kéo chăn lên che kín người, ngại ngùng muốn độn thổ. Bon Hyuk thì bật cười thành tiếng, anh quay sang nhìn mẹ mình.

"Mẹ à, mẹ làm gì ở đây giờ này vậy?" Bon Hyuk hỏi, giọng anh có chút oán trách vì bị phá đám.

Bà Koo bước vào phòng, tay cầm một khay đồ ăn sáng thơm phức. "Mẹ đến thăm con dâu của mẹ chứ gì nữa. Thấy hai đứa ngủ say quá, mẹ lo lắng không biết có chuyện gì. À mà, nghe nói hai đứa "bận rộn" đến nỗi công ty đang náo loạn hết cả lên đó. Mọi người còn đồn ầm lên là con dâu mẹ làm con trai mẹ "mệt" đến mức không dậy nổi luôn cơ." Bà Koo nháy mắt đầy ẩn ý, khiến Hanbin càng thêm đỏ mặt.

"Mẹ!" Bon Hyuk lên tiếng, giọng anh đầy bất lực nhưng cũng đầy sự nuông chiều. Anh nhìn Hanbin đang vùi mặt vào ngực mình, khẽ vỗ về lưng cậu.

Bà Koo đặt khay đồ ăn xuống bàn, rồi ngồi xuống mép giường, vuốt ve tóc Hanbin. "Thôi được rồi, hai đứa dậy ăn sáng đi. Mẹ đích thân làm đó. Con dâu mẹ phải ăn thật ngon vào để có sức khỏe. Đừng có để con trai mẹ nó 'bắt nạt' quá sức nhé!"

Hanbin khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Bà Koo với ánh mắt biết ơn. "Dạ... con cảm ơn mẹ ạ."

Bon Hyuk cười khúc khích, anh ôm chặt lấy Hanbin. "Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc Hanbin thật tốt. Còn chuyện 'bắt nạt' thì... để xem ai bắt nạt ai đây!" Anh liếc nhìn Hanbin đầy vẻ trêu chọc, khiến cậu lại khẽ nhéo vào tay anh.

Bữa sáng đầu tiên sau đêm tân hôn diễn ra trong không khí ấm cúng và đầy tiếng cười. Bà Koo ở lại một lúc, trò chuyện với hai đứa con, rồi bà rời đi, để lại không gian riêng tư cho Bon Hyuk và Hanbin. Họ ăn sáng ngay trên giường, Bon Hyuk đút cho Hanbin từng thìa, không cho cậu phải động tay. "Vợ yêu của anh phải được chăm sóc đặc biệt," anh nói, khiến Hanbin mỉm cười ngại ngùng. Sau đó, họ lại chìm vào những nụ hôn và những màn ân ái không ngừng, như để bù đắp cho hai ngày vắng mặt ở công ty.


//Có bộ mới nhoooo, nhưng t/giả phải off từ đây đến hè roài, ngày 4/6/2026 sẽ lên chap giới thiệu nhá. Vẫn là 1 bộ Bonbin nhưng lần này là AOB nha, bộ này thì 1 tuần 1 chap nếu tuần này t/giả rảnh sẽ lên 2 hoặc 3 chap. Tên bộ mới sẽ là "Điểm Tựa Của Ông Trùm" nhennnn. Một phần do hết ý tưởng viết gì luôn ời🥺.
Mãi iu🫶🫰💗😽//


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro