Chương 7
* Lưu ý có H nhaaa, ai không thích vui lòng lướt qua Chương này ạ *
Oh Hanbin nằm đó, toàn thân run rẩy, những cảm giác ngứa ngáy và ham muốn chưa được giải tỏa cứ cuộn trào, thiêu đốt từng thớ thịt. Cậu nhìn Koo Bon Hyuk, người đàn ông đang chờ đợi câu trả lời của cậu, ánh mắt anh vừa mê hoặc vừa đầy thúc giục, khiến Hanbin không thể trốn tránh, không thể quay mặt đi.
Hanbin hít một hơi thật sâu, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mọi sự ngượng ngùng, mọi rào cản đều tan biến trước cơn lốc của dục vọng, cuốn phăng đi chút lý trí còn sót lại. Cậu mở đôi môi sưng mọng, giọng nói lí nhí, gần như không nghe thấy, nhưng lại vô cùng quyến rũ và đầy khao khát, một tiếng van xin chân thành từ sâu thẳm tâm hồn: "Em... em muốn anh... lấp đầy em... Làm ơn..."
Chỉ vài từ đó thôi, nhưng chúng như một tiếng sét đánh thẳng vào Koo Bon Hyuk. Con thú hoang bị kìm nén bấy lâu trong người anh như được giải phóng hoàn toàn, gầm gừ trong lồng ngực. Ánh mắt anh tối sầm lại, rực lửa, không còn chút che giấu nào, chỉ còn lại sự chiếm hữu mãnh liệt. Nụ cười trên môi anh trở nên đầy thỏa mãn và cuồng nhiệt, một nụ cười của kẻ chiến thắng.
Anh không nói thêm lời nào. Bon Hyuk nhanh chóng cúi xuống, hôn lấy đôi môi Hanbin một cách mãnh liệt, một nụ hôn chiếm đoạt và đầy hung hãn, như muốn nuốt chửng cậu, không cho cậu một kẽ hở nào để thở. Trong khi đó, tay anh vẫn không ngừng di chuyển xuống phía dưới, lại một lần nữa dò vào hoa huyệt của Hanbin.
Lần này, anh không còn nhẹ nhàng hay thăm dò nữa. Các ngón tay anh linh hoạt di chuyển bên trong cậu, ra vào một cách cuồng nhiệt và dứt khoát. Chúng khám phá mọi ngóc ngách, chạm vào những điểm nhạy cảm nhất mà trước đó anh chỉ mới chạm hờ, khiến Hanbin run rẩy. Hanbin ưỡn người lên, cơ thể cậu run rẩy không kiểm soát, những tiếng rên rỉ dâm dục không ngừng thoát ra từ cổ họng, bị chặn lại bởi nụ hôn sâu của Bon Hyuk, biến thành những âm thanh nghẹn ngào, đầy dục tình.
Đột nhiên, tay Bon Hyuk chạm vào một điểm đặc biệt bên trong Hanbin. Một cảm giác đau đớn pha lẫn khoái cảm mãnh liệt ập đến, khiến Hanbin hét lên một tiếng nhỏ đầy bất ngờ và bật ra khỏi nụ hôn của Bon Hyuk, cả người giật nảy. Cùng lúc đó, nơi đó của cậu co rút lại một cách mãnh liệt, thít chặt lấy ngón tay anh, như một cái miệng nhỏ đang đói khát.
Bon Hyuk rời môi Hanbin, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át, mờ mịt của cậu, tràn đầy nước mắt nhưng lại đầy ham muốn. Anh biết mình đã tìm thấy điểm nhạy cảm của Hanbin. Anh khẽ nhếch môi đầy quyến rũ, một nụ cười ẩn ý.
"Em sẵn sàng rồi, Hanbin," anh thì thầm, giọng trầm khàn, đầy sự khẳng định. "Anh biết em muốn điều này."
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, vẫn không rời mắt khỏi Hanbin, người đang thở dốc trên giường, cơ thể uốn éo trong sự khao khát. Anh bắt đầu cởi bỏ chiếc quần tây của mình, rồi đến nội y. Khi thứ đó của anh được thoát ra hoàn toàn, Oh Hanbin mở to mắt, nhìn chằm chằm, không thể tin vào mắt mình.
Đó là một thứ gân guốc, to lớn, và đầy sức mạnh, sừng sững vươn lên, hoàn toàn khác xa với những gì Hanbin từng tưởng tượng. Một cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng Hanbin, xen lẫn với sự tò mò và một ham muốn bệnh hoạn. Cậu khẽ rụt người lại một chút, bản năng tự vệ trỗi dậy.
Koo Bon Hyuk nhận thấy sự lo lắng trong mắt Hanbin. Anh liền cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu, rồi vuốt ve gò má ửng hồng, lau đi những giọt nước mắt còn vương. "Đừng sợ, Hanbin," anh dịu dàng thì thầm, giọng anh trấn an một cách lạ thường, như đang dỗ dành một đứa trẻ. "Sẽ không sao đâu. Tôi sẽ không làm em đau quá đâu. Chúng ta sẽ cùng nhau tận hưởng. Tin anh."
Anh biết lời nói đó có thể chưa đủ để xoa dịu hoàn toàn nỗi sợ hãi ban đầu của Hanbin. Nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh. Anh sẽ đưa Hanbin vào thế giới của dục vọng một cách trọn vẹn nhất, để cậu hoàn toàn bị anh nuốt chửng.
Anh nhẹ nhàng nâng chân Hanbin lên, đặt chúng lên vai mình, giữ vững cơ thể cậu. Koo Bon Hyuk hít sâu một hơi, điều chỉnh vị trí, rồi từ từ đưa vật nóng rực của mình chạm vào hoa huyệt Hanbin, cảm nhận sự ẩm ướt và mềm mại ở lối vào.
Hanbin khẽ rùng mình, cơ thể căng cứng. Cảm giác căng tức, lạ lẫm, và có chút đau nhẹ. Bon Hyuk bắt đầu đẩy vào. Chỉ một chút. Hanbin khẽ rên lên, cơ thể cậu co rút lại, như đang cố gắng đẩy anh ra, nhưng đôi chân vẫn bị anh giữ chặt trên vai. Nơi đó của cậu thít chặt, như muốn cắt đứt thứ đang cố gắng xâm nhập, một sự giằng xé giữa đau đớn và khao khát.
Bon Hyuk dừng lại, giữ nguyên vị trí, không vội vàng. Anh nhìn Hanbin, người đang nhăn mặt vì khó chịu, những giọt nước mắt lại bắt đầu lăn ra. "Thả lỏng đi, Hanbin," anh khẽ khàng nói, giọng trấn an, đầy kiên nhẫn. "Hít sâu vào. Cứ để anh dẫn dắt. Em sẽ quen thôi."
Hanbin cố gắng làm theo lời anh. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng cơ thể đang run rẩy, dù mỗi thớ cơ đều đang gồng lên. Dù đau, nhưng một phần trong cậu vẫn khao khát được lấp đầy, muốn thoát khỏi sự khó chịu này.
Khi cảm nhận được Hanbin đã thả lỏng hơn một chút, Koo Bon Hyuk không chần chừ nữa. Anh siết chặt eo Hanbin, đẩy mạnh một phát duy nhất, xuyên thẳng vào bên trong, sâu đến mức lút cán, như một mũi tên lao thẳng vào đích.
"Aaaaaa!"
Oh Hanbin hét lên một tiếng thất thanh, cơ thể cậu giật nảy lên vì đau đớn và cả khoái cảm đột ngột dâng trào, như một luồng điện chạy khắp cơ thể. Nước mắt trào ra từ khóe mi, lăn dài xuống thái dương, làm ướt gối. Cảm giác căng tức đến tột cùng, như thể cơ thể cậu đang bị xé ra, nhưng lại đi kèm với một sự lấp đầy mãnh liệt, một cảm giác thuộc về mà cậu chưa từng biết đến, một sự giao thoa giữa khổ đau và sung sướng.
Bon Hyuk giữ nguyên tư thế, cho Hanbin thời gian để làm quen, để cơ thể cậu thích nghi với sự xâm nhập bất ngờ này. Anh không động đậy, chỉ để cơ thể mình hòa nhập với cậu, cảm nhận từng sự co rút của Hanbin. Anh cúi xuống, hôn lấy từng giọt nước mắt nóng hổi trên mắt Hanbin, nhẹ nhàng liếm đi vị mặn chát của chúng. Một tay anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, tay còn lại thì đặt lên bụng dưới phẳng lì của Hanbin, khẽ miết nhẹ.
Khi rờ bụng Hanbin, anh có thể cảm nhận được thứ đó của mình đang nhú lên, trồi lên trong bụng cậu, một đường nét rõ rệt dưới làn da mỏng manh. Một cảm giác vừa đau nhẹ vừa vô cùng kích thích. Anh ấn nhẹ ngón cái xuống, đúng vào vị trí đó, nơi mà anh biết sẽ đưa Hanbin lên đỉnh điểm.
"A-anh... ưm... Bon Hyuk..."
Hanbin rên rỉ, cơ thể cậu uốn éo theo cái ấn nhẹ của Bon Hyuk, không còn chút kiểm soát. Cảm giác đau đớn ban đầu nhanh chóng bị thay thế bằng một cơn sóng khoái cảm mãnh liệt hơn bao giờ hết, dồn nén xuống phía dưới, khiến cậu không thể kiềm chế. Cậu gồng mình lên, hai chân run rẩy.
Và rồi, Hanbin lại run rẩy kịch liệt, xuất tinh thêm một lần nữa. Toàn thân cậu co giật, thở dốc, nằm dưới thân Bon Hyuk, hoàn toàn tan chảy trong khoái cảm, những giọt mồ hôi ướt đẫm mái tóc.
Koo Bon Hyuk mỉm cười thỏa mãn. Anh biết mình đã hoàn toàn phá vỡ giới hạn của Hanbin. Cậu bé đã hoàn toàn thuộc về anh, cả thể xác lẫn tâm hồn. Và đây, mới chỉ là khởi đầu của sự đê mê, một khởi đầu không thể chối từ.
Cuộc Hoan Lạc Trong Đêm
Oh Hanbin nằm đó, toàn thân run rẩy sau hai lần xuất tinh, nhưng cảm giác trống rỗng lại nhanh chóng bị thay thế bởi một nỗi ngứa ngáy khó tả, một ham muốn dai dẳng lại bắt đầu trỗi dậy từ nơi sâu thẳm nhất. Cậu khẽ động đậy, vô thức cọ xát cơ thể, tìm kiếm sự giải tỏa. Cậu mở mắt, nhìn Bon Hyuk, ánh mắt mờ mịt vì dục vọng, nhưng cũng chứa đựng sự cầu xin mãnh liệt.
Koo Bon Hyuk vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt anh dán chặt vào Hanbin, chờ đợi. Anh thấy sự ngọ nguậy, sự khao khát không thể kìm nén trong đôi mắt cậu. Anh biết Hanbin đã hoàn toàn bị anh điều khiển.
Hanbin khẽ rên rỉ, giọng nói lí nhí đầy quyến rũ, như một lời thì thầm của kẻ say. "Anh... làm ơn... động đi... em muốn..."
Con thú hoang trong người Koo Bon Hyuk như được giải phóng hoàn toàn. Lời cầu xin của Hanbin chính là tín hiệu anh chờ đợi, là bản nhạc khởi đầu cho cuộc hoan lạc. Anh cúi xuống, hôn lấy đôi môi cậu, rồi bắt đầu chuyển động, chậm rãi, đầy chủ ý.
Ban đầu, Bon Hyuk làm chậm rãi, nhẹ nhàng, như một lời chào hỏi, một sự thăm dò, cảm nhận sự ẩm ướt và mềm mại của Hanbin. Từng chút một, anh rút ra rồi lại đẩy vào, cảm nhận sự co bóp chặt chẽ của Hanbin, như một cái kén đang ôm lấy anh. Anh muốn Hanbin quen dần, muốn cậu cảm nhận được từng tấc cơ thể anh đang hòa vào cậu, từng nhịp thở của cả hai hòa quyện.
Nhưng nơi đó của Hanbin như một sinh vật sống, nó không chỉ tiếp nhận mà còn muốn nuốt chửng anh vào sâu hơn. Mỗi khi anh rút ra một chút, nơi đó lại thít chặt, như muốn giữ anh lại, không cho anh rời đi, một sự níu kéo bản năng. Điều đó càng kích thích Bon Hyuk, khiến anh không thể kiềm chế được bản năng của mình, sự dục vọng trong anh bùng lên mạnh mẽ.
Anh bắt đầu nhanh hơn, mạnh hơn. Những cú thúc dứt khoát, liên tục, đưa anh vào sâu hơn, chạm đến tận cùng, va chạm vào từng điểm nhạy cảm của Hanbin. Mỗi khi anh đẩy vào, Bon Hyuk có thể cảm nhận được chỗ xoắn chặt, nóng hổi bên trong Hanbin, nơi đó không ngừng co rút, ôm siết lấy anh, như thể không muốn anh rời đi dù chỉ một khoảnh khắc. Cảm giác đó khiến anh sướng đến dục tiên dục tử, một khoái cảm mà anh chưa từng trải nghiệm trong đời, vượt xa mọi tưởng tượng.
Hanbin chỉ còn biết rên rỉ. Mỗi cú thúc của Bon Hyuk đều khiến cậu nảy bật lên trên giường, cơ thể mềm nhũn không kiểm soát, như một con rối bị điều khiển. Nhưng bàn tay mạnh mẽ của Bon Hyuk lại giữ chặt lấy eo cậu, không cho cậu rời xa dù chỉ một phân, giữ Hanbin hoàn toàn trong vòng kiểm soát của anh. Cậu hoàn toàn bị anh kiểm soát, chìm đắm trong dòng chảy của khoái cảm, không còn biết gì nữa ngoài sự sướng run người.
Không còn chút ngượng ngùng nào nữa. Hanbin bản năng vòng tay ôm lấy bờ vai rộng của Bon Hyuk, móng tay cậu vô thức cào cấu lên da thịt anh, để lại những vệt đỏ hằn sâu. Những vết cào cấu màu đỏ ửng dần xuất hiện trên vai và lưng anh, như một dấu ấn của sự đê mê và giải phóng bản năng của Hanbin. Cậu thúc giục anh, khao khát anh nhiều hơn nữa, những tiếng rên rỉ ngày càng dâm dục và mãnh liệt.
Hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, tiếng da thịt va chạm 'phạch phạch', tiếng rên rỉ và thở dốc lấp đầy căn phòng cách âm. Trong khoảnh khắc này, họ không còn là tổng tài và trợ lý, không còn là những con người với vỏ bọc xã hội. Họ là hai bản năng nguyên thủy, hoàn toàn chìm đắm vào nhau, trong điệu nhảy điên cuồng của dục vọng, không có điểm dừng.
Oh Hanbin nằm đó, hoàn toàn chìm đắm trong điệu nhảy điên cuồng của dục vọng. Những tiếng rên rỉ dâm dục không ngừng thoát ra từ cổ họng cậu, hòa cùng tiếng da thịt va chạm và hơi thở dồn dập của Koo Bon Hyuk. Cậu đã hoàn toàn buông bỏ, chỉ còn biết níu lấy vai anh, những vết cào cấu hằn sâu trên làn da săn chắc, như một con thú nhỏ đang tìm kiếm sự an ủi trong cơn bão.
Koo Bon Hyuk cảm nhận được sự co rút mãnh liệt của Hanbin, sự khao khát muốn nuốt chửng anh vào sâu hơn. Anh biết, Hanbin đã hoàn toàn là của anh. Anh muốn cậu phải sướng đến tận cùng, sướng đến mức mất đi lý trí, quên đi mọi thứ xung quanh. Anh muốn chạm vào điểm nhạy cảm nhất của Hanbin, muốn khai thác mọi khoái cảm ẩn sâu trong cậu, không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Anh bắt đầu thay đổi nhịp điệu, ra vào một cách hỗn loạn, không theo bất kỳ quy tắc nào, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu. Thứ đó của anh to lớn, gân guốc, di chuyển bên trong Hanbin, cọ xát vào mọi ngóc ngách, khiến cậu sướng rơn người, không ngừng rên rỉ và ưỡn cong lưng, như một khúc côn trùng đang quằn quại.
Rồi đột nhiên, anh thúc mạnh vào một điểm đặc biệt bên trong Hanbin.
"A... AH!"
Hanbin hét lên một tiếng thất thanh, toàn thân cậu co giật kịch liệt, như bị điện giật. Cảm giác đau đớn hòa lẫn với khoái cảm tột độ ập đến, khiến cậu như muốn vỡ tung, mọi giác quan đều bùng nổ. Nơi đó của cậu co rút lại một cách dữ dội, thít chặt lấy Bon Hyuk, không buông tha, như muốn nghiền nát anh.
Mắt Koo Bon Hyuk đỏ ngầu, dục vọng đã hoàn toàn chiếm lấy lý trí anh. Anh nhìn Hanbin, nhìn vẻ mặt đê mê, thống khổ của cậu, và chỉ muốn thúc mạnh hơn nữa. Anh liên tục thúc vào điểm đó, không ngừng nghỉ, mạnh mẽ và dứt khoát, không cho Hanbin một giây phút nào để thở. Anh muốn Hanbin phải sướng đến chết, sướng đến mức phải gào thét tên anh, phải van xin anh.
"Hanbin... của tôi... chỉ của tôi thôi..." anh thì thầm, giọng khàn đặc, đầy chiếm hữu, như một lời tuyên bố không thể chối cãi. "Em sẽ mãi mãi là của anh. Không ai có thể chạm vào em ngoài anh."
Một tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng Koo Bon Hyuk vẫn chưa có dấu hiệu muốn xuất. Anh vẫn mạnh mẽ ra vào, mỗi cú thúc đều khiến Hanbin nảy bật trên giường, như một con búp bê vải. Anh hưởng thụ tiếng rên rỉ của cậu, hưởng thụ sự co rút của nơi đó, hưởng thụ cảm giác Hanbin hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay anh, hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
Oh Hanbin thì đã rã rời, cơ thể cậu mệt mỏi đến tột độ, như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt. Dục vọng đã đạt đến đỉnh điểm và kéo dài quá lâu khiến cậu không thể chịu đựng thêm. Nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt, lăn dài trên thái dương, thấm ướt ga giường và gối.
"Anh... làm ơn... dừng lại đi... em xin anh... mau ra đi... em không chịu nổi nữa..."
Hanbin khóc nức nở, giọng nói đứt quãng, đầy van nài, những tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu cố gắng đẩy Bon Hyuk ra, nhưng cơ thể cậu đã hoàn toàn kiệt sức, không còn chút sức lực nào, chỉ có thể vặn vẹo trong vô vọng. Lời cầu xin của cậu chỉ càng khiến dục vọng trong Bon Hyuk thêm bùng cháy, biến thành một ngọn lửa địa ngục.
Koo Bon Hyuk cúi xuống, hôn lên trán Hanbin, dịu dàng vuốt ve gương mặt ướt đẫm nước mắt của cậu. "Ngoan," anh nhẹ giọng an ủi, giọng anh trầm khàn, ấm áp một cách lạ lùng, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự chiếm hữu. "Sắp xong rồi, Hanbin của tôi. Chỉ một chút nữa thôi, em sẽ được giải thoát. Anh sẽ cho em tất cả."
Hanbin liều mạng nhẫn nhịn. Cậu cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ đang muốn bật ra, đến mức gần như không thể thở nổi. Cơ thể cậu đã rã rời, đau đớn, nhưng dục vọng cuồng dại của Bon Hyuk vẫn không ngừng nghỉ, không cho cậu một giây phút nào để nghỉ ngơi. Mỗi cú thúc của anh đều khiến Hanbin nảy lên, nhưng cậu chỉ có thể cào cấu lên vai anh, siết chặt lấy anh để tìm kiếm chút bám víu, chút sự thật trong cơn mơ hồ này.
Bon Hyuk vẫn mạnh mẽ ra vào thêm khoảng ba mươi phút nữa. Anh hưởng thụ từng tiếng thở dốc, từng cái run rẩy của Hanbin, tận hưởng cảm giác nơi đó của cậu thít chặt lấy anh, không ngừng co rút. Anh cảm thấy một sự thỏa mãn tột độ, một sự chiếm hữu hoàn toàn, một cảm giác quyền lực tối thượng.
Và rồi, với một tiếng rên rỉ trầm thấp, đầy sự giải tỏa, Koo Bon Hyuk xuất ra trong người cậu. Một lượng lớn tinh dịch nóng ấm tràn vào bên trong Hanbin, nhiều đến nỗi bụng dưới của cậu phải nhô lên một cách rõ rệt, và một phần tràn ra ngoài, chảy xuống đùi và ga giường, tạo thành một vệt dài của sự hoan lạc.
Ngay sau khi Bon Hyuk xuất, cơ thể Oh Hanbin hoàn toàn buông lỏng. Cậu thở hắt ra một hơi cuối cùng, rồi ngất lịm đi, hoàn toàn kiệt sức trong vòng tay anh, chìm vào giấc ngủ sâu sau cơn bão.
Koo Bon Hyuk gục xuống người Hanbin, vùi mặt vào hõm cổ cậu, hít hà mùi hương cơ thể pha lẫn mùi dục tình, mùi mồ hôi và dịch cơ thể. Anh hôn lấy đôi môi sưng đỏ của Hanbin, rồi vuốt nhẹ gương mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt và mồ hôi của cậu.
Toàn bộ ga trải giường dưới thân họ giờ đây nhầy nhụa một cách hỗn độn. Tinh dịch của Bon Hyuk hòa lẫn với dịch ruột của Hanbin, tạo thành một vệt dài trên tấm ga trắng tinh, nhuốm màu của dục vọng và sự giải phóng. Nhưng Bon Hyuk không bận tâm. Anh chỉ muốn ôm chặt lấy Hanbin, giữ lấy cậu mãi mãi trong vòng tay mình.
Anh khẽ cựa quậy, điều chỉnh tư thế để cả hai thoải mái hơn, nhưng thứ đó của anh vẫn nằm nguyên bên trong Hanbin, vẫn còn căng cứng và đầy đặn, như một dấu hiệu của sự chiếm hữu. Anh siết chặt Hanbin trong vòng tay, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của cậu, cảm nhận hơi thở đều đều của cậu.
Hiện tại cũng đã gần 3 giờ sáng. Buổi tiệc bên ngoài căn phòng đã kết thúc, không một ai hay biết về những gì đã diễn ra trong căn phòng riêng tư này. Bên ngoài, mọi người và đối tác có lẽ cũng đã tàn tiệc, chỉ còn lại một mớ hỗn độn từ bên ngoài đến bên trong căn phòng, nơi hai cơ thể đang say ngủ trong vòng tay nhau, đánh dấu một khởi đầu mới, một sự ràng buộc không thể tách rời.
Trong căn phòng riêng tư và cách âm này, giữa biển đêm mênh mông, Koo Bon Hyuk ôm lấy Oh Hanbin, người đã hoàn toàn thuộc về anh, và ngủ thiếp đi trong vòng tay cậu, như một con thuyền đã tìm thấy bến đỗ bình yên sau cơn bão tố của dục vọng.
//Ê, ý là lần đầu viết H á, viết mà ngại vl🙈
Hình như đó giờ chưa có bộ nào kết SE hết nhờ, chắc phải thử mới được😼//
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro