CHƯƠNG 1: ÁNH ĐÈN VÀ BÓNG TỐI

"Có những ánh sáng chói lóa khiến người ta lóa mắt, nhưng cũng có những ánh sáng dịu dàng, lặng lẽ sưởi ấm trái tim trong bóng tối. Anh đã quen với ánh đèn sân khấu rực rỡ, nhưng em... em lại là thứ ánh sáng anh chưa từng dám chạm vào."

*22h47 - Phòng tập cũ kỹ của YH Entertainment

   Tiếng thở dốc hòa lẫn với âm thanh nặng nề của những bước chân dồn dập trên sàn gỗ đã cũ. Bảy chàng trai trẻ tuổi, những người mang trong mình giấc mơ chinh phục đỉnh cao Kpop, đang miệt mài tập luyện. Ánh đèn tuýp trắng lạnh lẽo hắt xuống, làm nổi bật những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ áo của họ. Bài nhảy khó nhằn đòi hỏi sự phối hợp nhịp nhàng và sức bền đáng kinh ngạc.
LEW, trưởng nhóm, dừng lại, chống tay lên đầu gối, cố gắng điều hòa nhịp thở hỗn loạn. Khuôn mặt anh đỏ bừng, mái tóc ướt sũng bết lại. "Nghỉ một chút đã. Lần này... cố gắng đồng đều hơn ở đoạn chuyển." Giọng anh khàn đi vì mệt.
   Hanbin gật đầu, đôi mắt kiên định nhìn vào tấm gương lớn trước mặt. Hình ảnh phản chiếu của anh vẫn giữ được sự mạnh mẽ và dứt khoát trong từng động tác. Anh luôn là người dẫn đầu về năng lượng và sự chuẩn xác, một hình mẫu để các thành viên khác noi theo. Nhưng hôm nay, Hyuk đứng ngay bên cạnh anh, lại nhận thấy một sự khác biệt nhỏ. Trong một khoảnh khắc xoay người, khi ánh sáng lướt qua khuôn mặt Hanbin, Hyuk thoáng thấy một cái nhăn rất nhẹ ở khóe mắt anh, một biểu hiện thoáng qua của sự khó chịu hay thậm chí là đau đớn. Nó biến mất nhanh đến nỗi nếu không quan sát kỹ, người ta sẽ dễ dàng bỏ qua.
Hyuk đã quen với việc quan sát Hanbin. Không phải là tò mò, mà là một thói quen hình thành từ lâu, một sự chú ý lặng lẽ mà chính anh cũng không lý giải được. Anh nhận ra những thay đổi nhỏ nhất trong biểu cảm của Hanbin, những dấu hiệu mệt mỏi mà người khác không để ý. Anh biết, đằng sau nụ cười luôn nở trên môi và sự nhiệt huyết không bao giờ cạn, Hanbin đang phải gánh chịu những áp lực vô hình.
Khi quản lý thông báo giờ nghỉ giải lao ngắn, mọi người nhanh chóng tản ra, tìm đến chai nước hoặc chiếc khăn mặt. Hyuk chần chừ một chút rồi tiến đến chỗ Hanbin đang dựa vào tường, nhắm mắt.
 - "Anh ổn chứ, hyung?" Giọng Hyuk khẽ khàng, gần như thì thầm, sợ làm phiền đến sự tĩnh lặng hiếm hoi của người anh.
Hanbin khẽ mở mắt, nụ cười mệt mỏi vẫn cố gắng nở trên môi. "Ừ. Chỉ hơi căng cơ thôi. Lát nữa sẽ ổn." Cái "ừ" vội vã ấy đã trở thành một phản xạ tự nhiên của Hanbin mỗi khi ai đó hỏi thăm.
Nhưng Hyuk không bị đánh lừa. Anh đã nghe câu trả lời này quá nhiều lần. Anh biết Hanbin luôn cố gắng che giấu mọi khó khăn để không làm người khác lo lắng. "Lúc nãy em thấy anh khẽ nhăn mặt khi thực hiện động tác xoay..." Hyuk định nói ra sự nghi ngờ của mình, nhưng rồi lại im lặng. Anh không muốn ép Hanbin nếu anh ấy chưa muốn chia sẻ. Thay vào đó, anh chỉ lặng lẽ đưa cho Hanbin chai nước mát lạnh.

*23h15 - Hành lang dài và tĩnh mịch
Buổi tập kéo dài hơn dự kiến, nuốt chửng cả những giọt năng lượng cuối cùng của các thành viên. Bước chân họ nặng trĩu trên hành lang vắng vẻ khi rời phòng tập. Mọi người mệt mỏi chào nhau rồi nhanh chóng tìm về phòng riêng, nơi chiếc giường êm ái vẫy gọi.
Hanbin cố gắng bước đi bình thường, nhưng Hyuk vẫn nhận ra sự khác biệt nhỏ trong dáng vẻ của anh. Anh đi chậm hơn một chút, vai hơi rũ xuống. Khi tất cả đã về phòng, Hanbin nán lại một mình trong phòng tập trống trải. Ánh đèn neon lạnh lẽo chiếu xuống sàn nhà loang lổ vết chân, tạo ra một không gian tĩnh mịch và cô đơn. Anh ngồi xuống, cẩn thận tháo đôi giày tập đã thấm đẫm mồ hôi, rồi nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối đang âm ỉ đau nhức. Anh không muốn ai biết về cơn đau này. Nó có vẻ nhỏ nhặt, nhưng lại dai dẳng và khó chịu.
Phía sau cánh cửa khép hờ, Hyuk đứng im lặng, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Một vệt sáng yếu ớt hắt ra từ khe cửa, chiếu lên khuôn mặt trầm tư của anh. Anh không rõ điều gì đã níu chân mình ở lại. Có lẽ là cái nhăn mày thoáng qua của Hanbin, có lẽ là sự im lặng bất thường của anh ấy. Hoặc cũng có lẽ, sâu thẳm trong lòng Hyuk đang trỗi dậy một cảm xúc khó gọi tên, một sự lo lắng mơ hồ và một thôi thúc muốn biết Hanbin đang thực sự cảm thấy thế nào. Anh đứng đó rất lâu, không rời mắt khỏi vệt sáng nhỏ bé, nơi bóng hình Hanbin thỉnh thoảng lại khẽ động đậy trong cô đơn.

*00h03 - Ký túc xá yên tĩnh
Hành lang ký túc xá về khuya tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng bước chân của mỗi người. Hyuk giữ một khoảng cách nhất định phía sau Hanbin, lặng lẽ quan sát dáng vẻ có chút nặng nề của người anh. Anh nhận thấy Hanbin khẽ nhăn mặt khi bước lên bậc thang, một dấu hiệu nhỏ nhưng không thể bỏ qua. Khi cả hai vô tình rẽ vào cùng một hành lang dẫn đến phòng của mình, Hyuk bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng bao trùm:
- "Cái chân của anh... đừng có giấu nữa." Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo một sự lo lắng không thể che giấu, một sự quan tâm mà anh vẫn cố gắng phủ nhận trong lòng. Anh cảm thấy tim mình khẽ đập nhanh hơn khi nói ra những lời này.
Hanbin khựng lại giữa hành lang vắng vẻ, hơi nghiêng đầu nhìn Hyuk. Ánh mắt cậu có chút ngạc nhiên khi thấy Hyuk ở ngay phía sau mình trong đêm khuya tĩnh mịch. "Em... vẫn chưa ngủ sao?" Giọng cậu khàn khàn, pha lẫn chút mệt mỏi.
Hyuk không trả lời trực tiếp câu hỏi của Hanbin. Anh im lặng rút ra một hộp thuốc dán giảm nhỏ từ túi áo khoác. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Hanbin, không hề né tránh, một ánh nhìn vừa lo lắng vừa có chút kiên định. "Không phải em đặc biệt quan tâm. Chỉ là... nếu anh cứ giấu diếm tình trạng của mình, đến lúc trở nặng, cả nhóm sẽ bị ảnh hưởng. Lịch trình comeback của chúng ta rất quan trọng." Anh không muốn anh phải chịu đựng một mình. Và em cũng không muốn thấy anh đau. Những suy nghĩ mâu thuẫn giằng xé trong lòng Hyuk.
Hanbin nhìn hộp thuốc dán giảm đau trong tay Hyuk, khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và có chút cảm kích. "Cảm ơn em, Hyuk." Giọng nói cậu dịu dàng như một lời thì thầm trong đêm khuya, chạm đến một góc nào đó sâu thẳm trong trái tim Hyuk, khơi dậy một cảm xúc ấm áp và khó tả.
Hyuk vội vàng quay mặt đi, cố gắng che giấu sự bối rối đang dâng lên trong lòng. Anh cảm thấy hai má mình nóng ran. Anh đưa hộp thuốc cho Hanbin một cách nhanh chóng rồi vội vã đi về phòng, bỏ lại Hanbin đứng một mình giữa hành lang tĩnh lặng. Nhưng trái tim anh vẫn còn vương vấn chút xao động bởi câu "Cảm ơn" dịu dàng ấy, một âm thanh khẽ khàng vang vọng trong đêm tối.

*Ngày hôm sau - Ánh đèn trường quay và những lời nói dối vụng về
Ánh đèn trường quay rực rỡ hắt lên khuôn mặt tươi tắn của bảy chàng trai Tempest. Trên sóng radio, họ vẫn là một nhóm nhạc đầy năng lượng, không ngớt những tràng cười và những câu chuyện dí dỏm. Hanbin vẫn là người dẫn dắt câu chuyện một cách lưu loát, trả lời các câu hỏi của thính giả một cách lễ phép và ấm áp, giọng nói trầm ấm lan tỏa khắp không gian. Anh cố gắng che giấu sự mệt mỏi bằng nụ cười rạng rỡ và những câu nói hài hước. Hyuk vẫn giữ vẻ trầm lặng thường ngày, nhưng đôi khi lại bất ngờ chêm vào một câu hài hước khô khốc, khiến cả trường quay và các thành viên còn lại không khỏi bật cười, phá vỡ bầu không khí có phần gượng gạo.
Không một ai trong số những người đang theo dõi buổi ghi hình trực tiếp biết rằng, phía dưới chiếc bàn dài, có một mảnh giấy nhỏ được gấp vuông vắn, lặng lẽ được nhét vào tay Hanbin ngay trước khi chương trình bắt đầu. Bàn tay Hyuk khẽ chạm vào tay Hanbin trong khoảnh khắc trao mảnh giấy, một cái chạm nhanh nhưng đủ để Hanbin cảm nhận được sự ấm áp và một chút bối rối kỳ lạ.
Trên mặt giấy chỉ vỏn vẹn một dòng chữ nắn nót, cẩn thận và có chút vụng về:
- "Khi nào mỏi chân, khẽ nhấc gót lên một chút. Đừng cố gắng chịu đựng một mình." - K.B.H
Hanbin khẽ liếc nhìn dòng chữ, một nụ cười mỏng manh thoáng qua trên môi cậu. Cậu không ngước lên nhìn Hyuk, người đang ngồi ở phía đối diện, nhưng trái tim cậu lại không thể giữ được nhịp đập bình thường. Một cảm xúc ấm áp, khó diễn tả lan tỏa trong lồng ngực, khiến cậu cảm thấy một sự quan tâm âm thầm nhưng chân thành đang bao bọc lấy mình. Cậu lặng lẽ gấp mảnh giấy lại, cẩn thận cất vào túi áo, rồi lại tập trung vào micro trước mặt, cố gắng giữ cho giọng nói của mình vẫn tự nhiên và tươi tắn như mọi khi. Tuy nhiên, sâu thẳm trong tâm trí, hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt thoáng chút lo lắng của Hyuk cứ ẩn hiện, không chịu tan biến. Một sự quan tâm kỳ lạ... từ một người luôn giữ khoảng cách và ít nói như em. Hanbin thầm nghĩ, một chút tò mò và một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro