CHƯƠNG 3: GIỮA NHỮNG NGÓN TAY

"Thế giới bên ngoài có thể ồn ào và náo nhiệt, nhưng đôi khi, chỉ một cái nắm tay lặng lẽ, một cái chạm nhẹ nhàng cũng đủ sức mạnh để nói lên ngàn lời yêu thương và sự sẻ chia chân thành, vượt qua mọi rào cản và định kiến, kết nối hai trái tim bằng một sợi dây vô hình."

*Những Ngày Bận Rộn và Sự Quan Tâm Âm Thầm
Lịch trình quảng bá cho album mới của Tempest diễn ra vô cùng dày đặc. Những buổi ghi hình, phỏng vấn, biểu diễn nối tiếp nhau, vắt kiệt sức lực của cả bảy thành viên. Mệt mỏi hằn rõ trên khuôn mặt từng người. Hanbin vẫn cố gắng giữ nụ cười tươi tắn trước ống kính và người hâm mộ, nhưng sau ánh đèn sân khấu rực rỡ, cơn đau âm ỉ ở đầu gối lại trở nên khó chịu hơn bao giờ hết. Anh lặng lẽ uống thuốc giảm đau, xoa bóp nhẹ nhàng vùng khớp đang nhức nhối, cố gắng không để ai nhận ra sự khó khăn của mình.
Hyuk, với sự quan sát tinh tế của mình, vẫn âm thầm dõi theo Hanbin. Anh nhận ra những dấu hiệu nhỏ nhặt mà người khác dễ dàng bỏ qua: cái nhăn mày kín đáo khi Hanbin di chuyển, những lần anh khẽ vịn vào thành ghế sau mỗi buổi biểu diễn, và cả sự im lặng có phần bất thường của người anh trong những lúc nghỉ ngơi. Hyuk lo lắng, một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lòng, nhưng anh vẫn chưa tìm được cách thích hợp để mở lời.
Một tối muộn, sau một buổi ghi hình kéo dài và mệt nhoài, cả nhóm trở về ký túc xá trong sự im lặng. Hanbin về phòng, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối đang sưng tấy. Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng. Là Hyuk, trên tay cầm một tuýp thuốc xoa bóp và một chiếc khăn ấm đã được làm ẩm.
- "Em... thấy anh không khỏe," Hyuk khẽ nói, giọng dịu dàng hơn mọi ngày, pha lẫn chút lo lắng không thể che giấu. "Để em giúp anh một chút." Anh bước vào phòng, khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh Hanbin.
Hanbin ngạc nhiên nhìn Hyuk. Anh chưa bao giờ thấy em chủ động và dịu dàng như vậy. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng anh. Anh khẽ gật đầu, không nói gì, để mặc Hyuk nhẹ nhàng nâng chân anh lên.
Hyuk cẩn thận thoa thuốc xoa bóp lên vùng đầu gối sưng tấy của Hanbin, những ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, cố gắng làm dịu đi cơn đau. Hơi ấm từ chiếc khăn ẩm lan tỏa, mang lại cảm giác dễ chịu.
- "Đau nhiều không anh?" Hyuk khẽ hỏi, mắt nhìn xuống chân Hanbin, ánh mắt đầy sự quan tâm.
- "Một chút," Hanbin đáp, giọng khàn đi vì mệt mỏi. Anh nhìn xuống mái tóc đen nhánh của Hyuk, cảm nhận được sự chân thành trong từng cử chỉ của em.
- "Sao anh không nói với ai? Với em cũng được mà," Hyuk ngước lên nhìn Hanbin, ánh mắt trách móc nhẹ nhàng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự lo lắng thật lòng.
Hanbin khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm đen. "Anh không muốn mọi người lo lắng. Chúng ta đang trong giai đoạn quảng bá quan trọng, một sự cố nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến cả nhóm."
- "Sức khỏe của anh quan trọng hơn bất cứ điều gì," Hyuk cắt ngang, giọng kiên quyết, không cho phép Hanbin phản bác. "Nếu anh ngã xuống, cả nhóm sẽ còn khó khăn hơn. Anh là anh cả, là trụ cột của Tempest."
Lời nói của Hyuk chạm đến một nơi sâu thẳm trong trái tim Hanbin. Anh cảm nhận được không chỉ sự lo lắng mà còn cả trách nhiệm và sự quan tâm mà Hyuk dành cho anh và cả nhóm.
- "Cảm ơn em, Hyuk," Hanbin khẽ nói, một nụ cười ấm áp và chân thành nở trên môi. Anh cảm thấy một gánh nặng trong lòng dường như vơi đi một chút.
Hyuk im lặng tiếp tục xoa bóp, nhưng trong lòng anh, một cảm xúc ấm áp và khó tả đang lan tỏa. Anh cảm thấy gần gũi với Hanbin hơn bao giờ hết.

*Những Cái Chạm Vô Tình và Sự Thay Đổi Tinh Tế
Trong những ngày quảng bá bận rộn, những cái chạm vô tình giữa Hanbin và Hyuk dường như trở nên thường xuyên hơn. Một cái vỗ nhẹ lên vai động viên sau một buổi biểu diễn thành công, một cái nắm tay siết nhẹ trong khoảnh khắc lo lắng trước khi lên sân khấu, một ánh mắt lo lắng trao nhau khi một trong hai người có vẻ mệt mỏi. Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy, ban đầu có vẻ vô tình, dần dần đánh dấu một sự thay đổi tinh tế trong mối quan hệ của họ, một sự kết nối lặng lẽ đang hình thành.
Một lần, trong hậu trường một chương trình âm nhạc lớn, Hanbin cảm thấy một cơn choáng váng ập đến. Anh khẽ vịn tay vào bức tường lạnh lẽo để giữ thăng bằng. Hyuk, đứng gần đó, nhanh chóng nhận ra sự bất thường và đỡ lấy anh.
- "Anh không sao chứ, hyung?" Hyuk lo lắng hỏi, giọng khẩn trương. Anh vòng tay qua eo Hanbin, giữ chặt lấy người anh.
Hanbin tựa vào người Hyuk, cảm nhận được sự vững chắc và hơi ấm từ cơ thể em. "Anh ổn. Chỉ hơi chóng mặt một chút thôi. Chắc là do thiếu ngủ."
Hyuk dìu Hanbin ngồi xuống chiếc ghế gần đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt tái nhợt của anh. Anh lo lắng nhìn Hanbin, một cảm xúc xót xa dâng lên trong lòng. Anh muốn làm điều gì đó để giúp Hanbin cảm thấy tốt hơn.
Một nhân viên tiến đến hỏi han, Hyuk trấn an mọi người rằng Hanbin chỉ cần nghỉ ngơi một chút. Anh ngồi xuống bên cạnh Hanbin, im lặng quan sát anh. Một lúc sau, anh khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hanbin, siết nhẹ. Bàn tay anh ấm áp và vững chãi, mang lại cho Hanbin một cảm giác an tâm kỳ lạ. Hanbin khẽ siết nhẹ tay Hyuk đáp lại, một sự biết ơn thầm lặng được trao đi trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy.

*Bữa Tối Muộn và Những Lời Thú Nhận Khó Thốt Thành Lời
Sau lịch trình cuối cùng trong ngày, cả nhóm trở về ký túc xá trong sự mệt mỏi. Hanbin không còn sức lực để trò chuyện, chỉ muốn nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi. Nhưng khi anh vừa định bước vào phòng, Hyuk khẽ gọi anh lại.
- "Hyung... anh đói không? Em có chút đồ ăn." Giọng Hyuk có chút ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt Hanbin.
Hanbin ngạc nhiên quay lại. Anh thấy Hyuk đang đứng ở cửa bếp, trên tay cầm một hộp mì gói đã được nấu chín. Hương thơm quen thuộc lan tỏa, khơi dậy một chút cảm giác thèm ăn trong anh.
- "Em... nấu cho anh sao?" Hanbin khẽ hỏi, giọng có chút ngạc nhiên.
Hyuk khẽ gật đầu, vẫn tránh ánh mắt của Hanbin. "Chỉ là... em thấy anh ăn rất ít trong những ngày này. Ăn chút gì đó rồi uống thuốc sẽ tốt hơn." Anh đưa hộp mì cho Hanbin.
Hanbin nhận lấy hộp mì nóng hổi, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa trong lòng bàn tay. Anh nhìn Hyuk, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Cảm ơn em, Hyuk. Thật sự rất cảm ơn." Sự quan tâm âm thầm của Hyuk khiến anh cảm động.
Cả hai ngồi xuống bàn ăn, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng húp mì khe khẽ. Thỉnh thoảng, ánh mắt họ vô tình chạm nhau, mang theo những cảm xúc khó diễn tả, những rung động nhẹ nhàng đang dần nảy mầm trong trái tim mỗi người. Đêm đó, Hanbin ngủ ngon hơn. Anh cảm thấy một sự ấm áp và an tâm kỳ lạ bao quanh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro