CHƯƠNG 4: RANH GIỚI MONG MANH

"Giữa tình bạn và tình yêu đôi khi chỉ là một ranh giới mong manh, một ánh mắt nhìn nhau lâu hơn một chút, một cái chạm tay giữ lại vài giây, một nhịp tim lỡ nhịp trong khoảnh khắc bất ngờ. Và đôi khi, chính những điều nhỏ nhặt ấy lại hé lộ một bí mật mà cả hai đều cố gắng chôn giấu."
Những khoảnh khắc tưởng chừng như thoáng qua ấy lại âm thầm gieo vào lòng Hanbin và Hyuk những hạt mầm của một thứ tình cảm khác, một thứ tình cảm vượt lên trên tình bạn đơn thuần mà cả hai vẫn cố gắng phủ nhận.

*Những Buổi Chụp Hình Và Sự Ghen Tuông Kín Đáo Gặm Nhấm Trái Tim
Lịch trình bận rộn của Tempest đưa họ đến một buổi chụp hình tạp chí với concept lãng mạn và quyến rũ, khai thác vẻ đẹp trưởng thành và sức hút giới tính của các thành viên. Các chàng trai được yêu cầu tạo dáng gần gũi, thậm chí có những tương tác thân mật với các nữ người mẫu xinh đẹp và chuyên nghiệp. Hanbin, với vẻ ngoài điển trai cuốn hút và nụ cười tỏa nắng, nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý, nhận được nhiều lời khen ngợi và có nhiều cảnh quay đòi hỏi sự tiếp xúc cơ thể gần gũi với một nữ người mẫu có vẻ đẹp sắc sảo và quyến rũ.
Hyuk đứng ở một góc khuất của trường quay, lặng lẽ quan sát mọi diễn biến. Cậu cố gắng giữ cho vẻ mặt mình thật bình thường, tập trung vào phần chụp hình cá nhân của mình khi đến lượt, nhưng đôi mắt trẻ thơ ấy dường như có một lực hút vô hình, thỉnh thoảng vẫn vô thức hướng về phía Hanbin và nữ người mẫu kia. Cậu nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Hanbin khi trò chuyện với cô gái, ánh mắt anh trao đổi đầy chuyên nghiệp nhưng cũng không kém phần cuốn hút, và một cảm giác khó chịu, một sự ghen tuông âm ỉ như một con sâu đang gặm nhấm trái tim non trẻ của cậu. Cậu không hiểu rõ tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Lý trí mách bảo rằng Hanbin chỉ đang làm tròn trách nhiệm công việc, và bản thân cậu cũng vậy. Nhưng hình ảnh Hanbin cười nói vui vẻ, thậm chí có những cử chỉ thân mật với người khác, lại khiến một vùng ngực trái của cậu thắt lại, một cảm giác trống rỗng và khó chịu len lỏi.
Trong một cảnh quay đặc biệt, Hanbin và nữ người mẫu được yêu cầu nắm tay nhau thật chặt và nhìn sâu vào mắt nhau, tạo dựng một khoảnh khắc lãng mạn đầy cuốn hút cho ống kính. Hyuk siết chặt bàn tay đang nắm chặt đạo cụ, cố gắng không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự khó chịu đang trào dâng trong lòng. Cậu cảm thấy một dòng điện lạ chạy dọc sống lưng khi nhìn thấy ánh mắt Hanbin dịu dàng và ấm áp nhìn người con gái kia. Một câu hỏi không mời mà đến chợt lóe lên trong đầu cậu: "ánh mắt ấy, liệu Hanbin có bao giờ nhìn cậu như vậy không?", " Ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng và một chút gì đó... say đắm".
Sau khi buổi chụp hình kết thúc, khi cả nhóm đang mệt mỏi thu dọn đồ đạc, Hyuk vô tình nghe thấy một nhân viên trong đoàn nói đùa với những người khác về sự đẹp đôi và ăn ý của Hanbin và nữ người mẫu, thậm chí còn bóng gió về một "phản ứng hóa học" đặc biệt giữa họ. Một cơn sóng lạ, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, xẹt qua lồng ngực Hyuk, khiến cậu cảm thấy khó thở. Cậu vội vã quay lưng đi, cố gắng che giấu sự xáo trộn và nỗi chua xót đang dâng trào trong lòng, trốn tránh ánh mắt của mọi người.

*Những Cuộc Trò Chuyện Khuya Vô Tình Và Sự Thấu Hiểu Ngầm Âm ỉ
Trở về ký túc xá muộn sau một ngày làm việc dài và mệt mỏi, Hanbin và Hyuk vô tình chạm mặt nhau ở phòng khách chung. Các thành viên khác đã trở về phòng riêng để nghỉ ngơi, trả lại cho không gian một sự tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của cả hai.
- "Anh vẫn còn thức sao?" Hanbin khẽ hỏi, giọng có chút mệt mỏi, anh ngồi xuống chiếc ghế dài, xoa nhẹ thái dương như cố gắng xua tan đi cơn nhức đầu âm ỉ.
Hyuk khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện, giữ một khoảng cách nhất định. "Em không ngủ được," cậu nói, ánh mắt có chút do dự, không dám nhìn thẳng vào Hanbin. "Hôm nay... buổi chụp hình có vẻ vui." Giọng cậu cố gắng giữ vẻ bình thường, nhưng ẩn sâu trong đó là một chút thăm dò, một sự dò xét không rõ ràng.
Hanbin khẽ cười, một nụ cười nhạt nhòa vì mệt mỏi. "Cũng bình thường thôi mà. Chỉ là công việc, phải diễn theo yêu cầu của concept." Anh không hề nhận ra sự khác lạ trong giọng điệu và ánh mắt của Hyuk.
Một khoảng im lặng nặng nề kéo dài giữa cả hai, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Cuối cùng, Hyuk lên tiếng, giọng trầm hơn, mang theo một chút nghẹn ngào:
- "Anh có... cảm thấy gì đặc biệt với người mẫu đó không?" Câu hỏi bất ngờ và trực diện khiến Hanbin khựng lại. Anh ngạc nhiên ngước lên nhìn Hyuk, cố gắng giải mã ý định thực sự đằng sau câu hỏi kỳ lạ này.
- "Em đang hỏi gì vậy, Hyuk?" Hanbin nhíu mày, không hiểu ý của người em.
Hyuk nhìn thẳng vào mắt Hanbin, một ánh nhìn nghiêm túc và có chút phức tạp, như đang cố gắng tìm kiếm một câu trả lời nào đó sâu thẳm trong đôi mắt anh. "Chỉ là... em thấy hai người... rất hợp nhau." Cậu cố gắng che giấu sự ghen tuông và nỗi bất an đang trào dâng bằng một câu nói có vẻ khách quan và hờ hững.
Hanbin nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Hyuk, cố gắng giải mã những cảm xúc ẩn chứa đằng sau vẻ ngoài bình tĩnh của cậu. Anh nhận ra một chút gì đó khác lạ, một sự căng thẳng và buồn bã mà anh chưa từng thấy ở em.
- "Hyuk... em sao vậy? Có chuyện gì không ổn sao?" Hanbin khẽ hỏi, giọng đầy lo lắng.
Hyuk vội vàng lắc đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, một nụ cười không chạm đến đáy mắt. "Không có gì đâu, hyung. Em chỉ hơi mệt thôi. Chắc tại hôm nay làm việc nhiều quá." Cậu đứng dậy vội vã, lảng tránh ánh mắt của Hanbin, nhanh chóng đi về phòng riêng, bỏ lại Hanbin với những suy nghĩ ngổn ngang và một cảm giác bất an khó tả. Tại sao Hyuk lại hỏi những câu hỏi kỳ lạ như vậy? Có chuyện gì đang thực sự xảy ra với em?

*Những Giấc Mơ Bất An Gợi Mở Sự Thật Chôn Giấu Trong Tim
Đêm đó, cả Hanbin và Hyuk đều chìm vào những giấc mơ không yên bình, những giấc mơ phản ánh sự xáo trộn và những cảm xúc thầm kín trong lòng họ. Hanbin mơ thấy mình lạc lõng giữa một đám đông xa lạ, anh cố gắng nắm lấy một bàn tay quen thuộc nhưng không thể, một cảm giác cô đơn và mất mát bao trùm lấy anh. Hyuk lại mơ thấy Hanbin mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn một người khác, còn cậu chỉ có thể đứng nhìn từ xa, một cảm giác hụt hẫng và cô đơn xâm chiếm trái tim non trẻ.
Sáng hôm sau, cả hai thức dậy với một cảm giác nặng nề và khó chịu đè nén trong lòng. Họ cố gắng cư xử bình thường trước mặt các thành viên khác, nhưng giữa họ dường như tồn tại một khoảng cách vô hình, một sự ngại ngùng và gượng gạo khó diễn tả thành lời.
Trong buổi tập vũ đạo căng thẳng, khi Hanbin vô tình vấp ngã và suýt chút nữa bị thương, Hyuk là người đầu tiên phản ứng, lao đến đỡ anh một cách nhanh nhẹn. Bàn tay ấm áp của Hyuk chạm vào tay Hanbin, một cái chạm nhẹ nhàng nhưng lại khiến cả hai khựng lại như có một dòng điện chạy qua. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ánh mắt họ vô tình chạm nhau, một sự bối rối và một cảm xúc khó gọi tên thoáng qua trong đáy mắt cả hai. Hanbin cảm nhận được sự ấm áp và lo lắng chân thành từ bàn tay Hyuk, và một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng anh, khơi dậy một cảm giác kỳ lạ mà anh chưa từng trải qua trước đây. Anh vội vàng rụt tay lại, cảm thấy tim mình khẽ đập nhanh hơn bình thường, một nhịp tim lỡ nhịp trong khoảnh khắc bất ngờ.
Cả hai vội vàng quay đi, cố gắng che giấu sự xao động và những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng. Nhưng trong không khí tĩnh lặng của phòng tập, giữa những động tác vũ đạo mạnh mẽ, một sự thật dường như đang dần hé lộ, một ranh giới mong manh giữa tình bạn thân thiết và một thứ tình cảm khác, sâu sắc và mãnh liệt hơn, đang dần bị xóa nhòa bởi những ánh mắt vô tình, những cái chạm khẽ khàng và những nhịp tim lỡ nhịp trong khoảnh khắc bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro