Chương 11: Mối Liên Kết Sâu Sắc
Những cây bút chì và tập giấy vẽ mà Bon Hyuk tặng đã trở thành một lối thoát diệu kỳ cho Hanbin. Mỗi nét vẽ, mỗi mảng màu là một phần cảm xúc của cậu được giải tỏa, một cách để cậu thể hiện những gì không thể nói thành lời, những nỗi lòng đã chất chứa bấy lâu. Bon Hyuk thường xuyên ghé qua phòng Hanbin vào buổi tối, không báo trước, chỉ lặng lẽ bước vào và đứng đó, nhìn cậu vẽ. Anh ta hiếm khi đưa ra nhận xét bằng lời, nhưng ánh mắt anh ta luôn dõi theo từng đường nét, từng sắc thái màu sắc, như đang cố gắng thấu hiểu thế giới nội tâm phong phú của Hanbin qua những bức tranh tĩnh lặng.
Một tối nọ, ánh đèn phòng Hanbin dịu nhẹ, chỉ đủ để cậu nhìn rõ những chi tiết trên giấy. Cậu đang miệt mài phác họa khu vườn kính của biệt thự, nơi có những loài hoa quý hiếm. Cậu đã đặc biệt chú ý và cố gắng vẽ lại thật tỉ mỉ hình ảnh cây lan hồ điệp mà Bon Hyuk từng chạm vào, với những cánh hoa tím nhạt mềm mại như nhung. Khi Bon Hyuk bước vào, anh ta dừng lại ngay phía sau Hanbin, im lặng quan sát, bóng anh ta đổ dài trên nền nhà.
"Cậu vẽ đẹp hơn tôi nghĩ," Bon Hyuk nói khẽ, phá vỡ sự im lặng bao trùm. Giọng anh ta có một chút gì đó ngạc nhiên, pha lẫn sự tán thưởng chân thành. "Đó là lan hồ điệp mà tôi thích nhất. Cậu để ý từng chi tiết nhỏ."
Hanbin khẽ giật mình, đặt bút xuống. "Dạ... tôi chỉ... thấy nó đẹp thôi ạ. Nó... nó có vẻ đẹp rất riêng." Cậu nói, cảm thấy một chút ngượng ngùng khi được khen.
Bon Hyuk tiến lại gần hơn, nhìn kỹ bức vẽ, ngón tay anh ta khẽ chạm vào tờ giấy. "Không chỉ là đẹp. Nó có hồn. Cậu đã truyền cảm xúc của mình vào nó." Anh ta đưa tay chạm nhẹ vào bức vẽ, đúng vào vị trí cánh hoa tím nhạt. "Cậu nhớ lúc tôi chạm vào nó không? Lúc đó cậu có vẻ rất ngạc nhiên."
Hanbin gật đầu, ánh mắt cậu thoáng hiện lên nỗi buồn. "Dạ có ạ. Tôi... tôi thấy anh nhìn nó rất khác. Giống như... anh đang nhìn một người thân vậy."
Bon Hyuk thở dài, một tiếng thở dài nặng trĩu, như trút bỏ một gánh nặng vô hình. "Nó giống như một phần của mẹ tôi, một kỷ vật quý giá." Anh ta nói, giọng anh ta lại trở nên u buồn, chất chứa nỗi niềm mà Hanbin giờ đã hiểu được một phần. "Bà ấy yêu hoa. Bà ấy đã từng nói với tôi, 'Bon Hyuk à, hoa dù đẹp đến mấy, dù rực rỡ đến đâu, cũng cần được chăm sóc đúng cách. Nếu không, nó sẽ tàn lụi. Giống như con người vậy. Nếu không được yêu thương và bảo vệ, họ sẽ chết đi.'" Anh ta quay sang nhìn thẳng vào Hanbin, ánh mắt sâu thẳm, gần như có thể xuyên thấu tâm hồn cậu. "Cậu cũng giống như những bông hoa này, Hanbin. Cần được bảo vệ. Cần được chăm sóc. Cần được tôi bảo vệ."
Lời nói của Bon Hyuk khiến Hanbin cảm thấy một sự ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lồng ngực, một cảm giác được che chở mà cậu đã đánh mất từ lâu. Anh ta không còn chỉ là một ông chủ lạnh lùng, một kẻ giam giữ, mà là một người đàn ông mang trong mình những nỗi đau, những mất mát, và đang tìm cách kết nối, tìm cách bảo vệ một điều gì đó mà anh ta cho là quý giá.
Một lần khác, Hanbin đang đọc một cuốn sách về triết học trong thư viện. Đây là một cuốn sách khá khó hiểu, với những khái niệm trừu tượng về ý nghĩa cuộc sống, về số phận. Cậu đang vật lộn với những dòng chữ, cố gắng lý giải chúng. Bon Hyuk bước vào, thấy cậu đang cau mày suy nghĩ, tay cầm cuốn sách.
"Có gì khó khăn sao?" Bon Hyuk hỏi, ngồi xuống chiếc ghế da đối diện, khoanh tay trước ngực.
Hanbin ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu đầy trăn trở. "Dạ... cuốn sách này... nói về ý nghĩa cuộc sống. Tôi không hiểu, nếu cuộc sống đã được định sẵn, nếu mọi thứ đều là số phận, thì chúng ta cố gắng làm gì? Mọi nỗ lực đều vô nghĩa sao?" Hanbin hỏi, giọng cậu mang chút tuyệt vọng.
Bon Hyuk mỉm cười khẽ, một nụ cười hiếm hoi, chỉ thoáng qua trên gương mặt lạnh lùng. "Một câu hỏi khó. Nhưng câu trả lời lại rất đơn giản. Dù có được định sẵn hay không, chúng ta vẫn phải sống. Và sống sao cho có ý nghĩa, đó là lựa chọn của mỗi người. Việc cậu chọn cố gắng, chọn tìm kiếm hy vọng, đó chính là ý nghĩa của cuộc đời cậu." Anh ta nhìn thẳng vào Hanbin, ánh mắt sắc bén nhưng lại đầy sự chân thành. "Cậu có nghĩ mình vô dụng không, Hanbin? Cậu có nghĩ mình không có giá trị gì không?"
Hanbin cúi đầu, cảm thấy xấu hổ khi phải thừa nhận. "Dạ... tôi... đôi khi tôi cảm thấy vậy. Tôi không biết mình có ích gì ở đây, bị nhốt trong căn nhà này."
"Cậu có ích," Bon Hyuk nói một cách dứt khoát, giọng anh ta đầy uy quyền nhưng lại rất kiên định. "Cậu ở đây, bên cạnh tôi, là có ích. Cậu mang lại sự bình yên cho tôi, sự tĩnh lặng mà tôi hiếm khi có được trong thế giới này." Anh ta vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Hanbin, khẽ siết nhẹ, một cử chỉ đơn giản nhưng lại chứa đựng rất nhiều cảm xúc. "Cậu không đơn độc đâu, Hanbin. Tôi sẽ không để cậu đơn độc. Cậu là của tôi, và tôi sẽ không để ai chạm vào cậu."
Cái chạm tay đó, lời nói đó, như một dòng điện ấm áp chạy qua Hanbin, khiến cậu rùng mình. Cậu cảm thấy một sự gắn kết mạnh mẽ, một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy họ, không phải là gông cùm, mà là một sự kết nối sâu sắc. Bon Hyuk không chỉ đơn thuần giam giữ cậu, anh ta còn muốn cậu ở bên cạnh anh ta, như một người bạn, một người thân, một phần không thể thiếu trong cuộc sống cô độc của anh ta. Sự tin tưởng của Hanbin dành cho Bon Hyuk ngày càng lớn dần, dù cậu vẫn còn bối rối trước những cảm xúc phức tạp này.
Những cuộc trò chuyện của họ trở nên sâu sắc hơn, vượt ra ngoài khuôn khổ chủ tớ. Bon Hyuk bắt đầu kể cho Hanbin nghe về những khó khăn khi điều hành công việc, về những mối đe dọa không ngừng rình rập, về những gánh nặng mà anh ta phải đối mặt hàng ngày. Anh ta không còn giữ vẻ lạnh lùng hoàn toàn nữa, mà có đôi lúc, Hanbin thấy anh ta trầm tư, thậm chí là mệt mỏi, lộ rõ sự kiệt sức trên gương mặt. Bon Hyuk cũng hỏi Hanbin nhiều hơn về cuộc sống trước đây của cậu, về những ước mơ của cậu, về những điều nhỏ nhặt mà Hanbin từng yêu thích. Hanbin, một cách tự nhiên và không hề đề phòng, cũng bắt đầu cởi mở hơn, kể về gia đình mình, về ngôi trường cũ, về những người bạn cậu đã bỏ lại, về những ước mơ giản dị của một cuộc sống bình thường.
Một đêm nọ, Hanbin không ngủ được. Cậu ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng vằng vặc chiếu sáng khu vườn, một vẻ đẹp tĩnh lặng đến nao lòng. Cửa phòng cậu đột nhiên mở ra, một cách nhẹ nhàng. Bon Hyuk bước vào, trên tay cầm một ly sữa nóng, khói bốc nghi ngút.
"Chưa ngủ sao?" Bon Hyuk hỏi, giọng anh ta dịu dàng, đầy sự quan tâm. "Tôi thấy đèn phòng cậu còn sáng. Có vẻ cậu có rất nhiều suy nghĩ."
Hanbin lắc đầu, kéo chăn lên cao hơn một chút. "Dạ. Tôi... tôi không ngủ được. Tôi cứ nghĩ mãi về mọi thứ."
Bon Hyuk đặt ly sữa xuống bàn cạnh giường Hanbin, rồi ngồi xuống mép giường, ánh mắt anh ta dò xét. "Có chuyện gì sao? Kể cho tôi nghe. Tôi muốn biết cậu đang nghĩ gì."
Hanbin ngập ngừng một lúc, rồi cậu hít một hơi thật sâu, quyết định hỏi một điều mà cậu đã thắc mắc bấy lâu, một câu hỏi đã ám ảnh cậu từ những ngày đầu. "Bon Hyuk... tại sao... tại sao anh lại bắt tôi về đây? Anh muốn gì ở tôi? Tại sao lại là tôi?"
Bon Hyuk nhìn thẳng vào mắt Hanbin, đôi mắt đen láy của anh ta sâu thẳm, chứa đựng những cảm xúc đan xen mà Hanbin không thể nào đọc được hết. Anh ta im lặng một lúc lâu, không gian như ngừng lại. "Cậu hỏi thật lòng sao, Hanbin? Cậu muốn một câu trả lời thật lòng?"
Hanbin gật đầu mạnh mẽ. "Dạ. Tôi muốn biết."
Bon Hyuk thở dài, một tiếng thở dài nặng nề, như trút bỏ một bí mật đã chôn giấu từ rất lâu. "Lúc đầu... tôi chỉ muốn một người ở bên cạnh. Một người không phán xét. Một người tôi có thể tin tưởng. Thế giới của tôi... rất cô độc, Hanbin. Không ai thật lòng cả. Ai cũng chỉ muốn lợi dụng." Anh ta vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào má Hanbin, ngón tay anh ta khẽ vuốt ve làn da mềm mại của cậu. "Cậu rất giống mẹ tôi. Đôi mắt cậu... rất trong sáng. Tôi không muốn thế giới này làm vấy bẩn cậu. Tôi không muốn cậu phải chịu đựng những thứ mà tôi đã chịu đựng."
Lời thú nhận bất ngờ này khiến Hanbin sững sờ. Anh ta không chỉ muốn một người làm việc, một món đồ, mà là một người ở bên cạnh, một người để tin tưởng, một người để bảo vệ. Và anh ta nhìn thấy hình bóng mẹ mình trong cậu, một sự thuần khiết mà anh ta khao khát được bảo vệ.
"Tôi... tôi không hiểu... Anh bảo vệ tôi... nhưng lại giam giữ tôi?" Hanbin nói khẽ, sự bối rối vẫn hiện rõ trong mắt cậu.
Bon Hyuk khẽ lắc đầu, nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh ta, đầy chua chát. "Có lẽ cậu không cần phải hiểu hết, Hanbin. Chỉ cần biết... cậu là một phần của tôi bây giờ. Và tôi sẽ không để ai cướp cậu đi. Không ai cả. Kể cả chính bản thân cậu." Anh ta nói, giọng anh ta trở nên kiên quyết và đầy tính sở hữu, nhưng không còn đáng sợ như trước, mà mang một sự gắn kết không thể chối từ. "Cậu là thứ duy nhất mà tôi còn sót lại từ sự thuần khiết, từ những điều tốt đẹp. Tôi sẽ bảo vệ cậu. Bằng mọi giá. Bằng mọi cách."
Mối liên kết giữa Hanbin và Bon Hyuk, từ giây phút đó, trở nên sâu sắc và phức tạp hơn bao giờ hết. Đó không chỉ là sự tin tưởng, mà còn là một sự phụ thuộc lẫn nhau, một sự gắn kết không thể tách rời giữa kẻ giam giữ và người bị giam giữ, giữa hai tâm hồn cô đơn tìm thấy sự an ủi ở nhau trong một thế giới đầy rẫy hiểm nguy và dối trá. Hanbin không còn là tù nhân đơn thuần, cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Bon Hyuk, một phần mà có lẽ anh ta chưa từng nghĩ mình sẽ có được, và ngược lại. Cậu biết mình đã không còn đường quay lại, và có lẽ, cậu cũng không còn muốn quay lại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro