Chương 15: Sóng Gió Nổi Lên
Sự bình yên mong manh mà Hanbin tìm thấy bên Bon Hyuk không kéo dài được lâu. Thế giới ngầm vốn dĩ không bao giờ cho phép sự tĩnh lặng tồn tại. Mối liên kết sâu sắc giữa họ, thứ đã mang lại cho cả hai sự an ủi và tin tưởng, giờ đây lại trở thành điểm yếu, một mục tiêu cho những kẻ muốn lật đổ Bon Hyuk. Sóng gió nổi lên, đe dọa cuốn phăng mọi thứ mà họ đã cùng nhau xây dựng.
Một buổi chiều u ám, cơn mưa rào bất chợt đổ xuống như trút nước, từng giọt lớn thi nhau đập vào khung cửa kính, tạo nên một âm thanh ồn ào nhưng đầy lo lắng. Bon Hyuk đang làm việc trong phòng, ánh đèn bàn hắt xuống gương mặt trầm tư của anh. Hanbin ngồi cạnh đó, cố gắng tập trung phác thảo một bức tranh phong cảnh từ trí nhớ, nhưng tâm trí cậu lại không ngừng hướng về Bon Hyuk. Cậu cảm nhận được sự căng thẳng tiềm ẩn trong không khí. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, cắt ngang không gian tĩnh lặng, như một điềm báo chẳng lành. Bon Hyuk nhấc máy, giọng anh ta trầm xuống, và ánh mắt anh ta trở nên sắc lạnh, đầy nguy hiểm, như muốn xuyên thủng màn hình điện thoại. Hanbin cảm nhận được sự căng thẳng đang lan tỏa trong phòng, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
"Chuyện gì?" Bon Hyuk hỏi, giọng anh ta khẽ gằn lên, đầy vẻ đe dọa. "Ai dám động vào hàng của tôi?"
Hanbin ngồi im thin thít, nín thở lắng nghe. Cậu nghe loáng thoáng những từ ngữ như "Kho hàng bị tấn công", "Thiệt hại nặng nề", và đặc biệt là cái tên "Người của Lão Đại Kang". Gương mặt Bon Hyuk trở nên tối sầm lại, một tia lửa giận dữ bùng lên trong đôi mắt anh ta, khiến Hanbin rùng mình.
"Lão Đại Kang đã quyết định chơi lớn," Bon Hyuk nói khẽ, giọng anh ta lạnh băng, như một lời thì thầm chết chóc, nhưng lại đầy sự căm hờn. Anh ta cúp điện thoại, ném mạnh xuống bàn, tiếng "rầm" vang vọng khắp phòng. "Hắn ta nghĩ tôi yếu đuối sao? Hắn ta sẽ phải trả giá đắt."
Bon Hyuk đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt anh ta đầy vẻ thù hằn và quyết liệt. Hanbin chưa bao giờ thấy anh ta tức giận đến mức này, sự lạnh lùng thường trực đã nhường chỗ cho một cơn thịnh nộ đáng sợ. Cậu cảm thấy một sự sợ hãi dâng lên trong lòng, không phải sợ Bon Hyuk, mà sợ những gì anh ta sẽ làm, sợ những hiểm nguy sắp ập đến. Cậu lo lắng tột độ, nghĩ về những trận chiến đẫm máu mà cậu đã từng nghe qua.
"Có chuyện gì vậy?" Hanbin hỏi, giọng cậu run rẩy, gần như không thể nghe rõ. "Có phải... là chiến tranh không? Anh... anh có ổn không?"
Bon Hyuk dừng lại, nhìn thẳng vào Hanbin, ánh mắt anh ta vẫn còn vương sự giận dữ, nhưng khi nhìn vào Hanbin, một chút dịu dàng lại len lỏi vào đôi mắt đó, như một tia sáng yếu ớt trong đêm tối. "Chính là vậy. Lão Đại Kang đã vượt quá giới hạn. Hắn ta muốn tất cả, muốn đạp đổ tôi để chiếm lấy vị trí." Anh ta nói, giọng anh ta khàn đi vì tức giận. "Và tôi sẽ không để hắn ta làm điều đó. Tôi sẽ bảo vệ những gì là của tôi. Tất cả những gì tôi có, bao gồm cả cậu."
Anh ta tiến lại gần Hanbin, đặt tay lên vai cậu, siết nhẹ. "Cậu Hanbin, cậu phải ở trong phòng. Tuyệt đối không được ra ngoài. Tôi không muốn cậu dính líu vào chuyện này. Tôi không muốn cậu phải chứng kiến những điều tồi tệ."
Hanbin lắc đầu, nước mắt cậu chực trào. "Nhưng... tôi lo cho anh. Anh sẽ phải một mình đối mặt với tất cả sao? Sẽ nguy hiểm lắm." Cậu nhớ lại hình ảnh Bon Hyuk mệt mỏi, ho ra máu, và sự lo lắng lại dâng lên gấp bội. "Anh đã không được khỏe. Anh không thể một mình chiến đấu được."
Bon Hyuk khẽ cười, một nụ cười chua chát, đầy sự cô độc. "Đây là cuộc chiến của tôi. Tôi phải đối mặt. Tôi sinh ra để làm điều này." Anh ta thở dài, ánh mắt anh ta lại nhìn xa xăm, như đang nhìn vào một tương lai đầy bão tố. "Thế giới này là như vậy. Luôn có những kẻ muốn đạp đổ người khác để leo lên. Nhưng tôi không phải là kẻ dễ bị đạp đổ. Tôi sẽ chiến đấu đến cùng."
Mặc dù Bon Hyuk đã cố gắng bảo vệ Hanbin bằng mọi giá, nhưng thế giới ngầm không bỏ qua bất kỳ kẽ hở nào. Vài ngày sau, khi Bon Hyuk vắng mặt để giải quyết công việc quan trọng bên ngoài, một nhóm người lạ mặt đã đột nhập vào biệt thự. Tiếng súng nổ vang dội, những tiếng la hét thất thanh của vệ sĩ, và sự hỗn loạn bao trùm cả căn nhà, phá tan sự yên bình giả tạo. Hanbin đang ở trong phòng mình, trái tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiếng súng và tiếng la hét khiến cậu gần như ngạt thở vì sợ hãi. Cậu biết rằng đây là những kẻ của Lão Đại Kang, chúng muốn tìm kiếm Bon Hyuk, và có lẽ, chúng cũng sẽ không bỏ qua Hanbin, thứ quý giá mà Bon Hyuk đang cố gắng bảo vệ.
Hanbin trốn dưới gầm giường, cố gắng nín thở, hy vọng chúng sẽ không tìm thấy cậu. Tiếng bước chân ngày càng gần, rồi cánh cửa phòng cậu bị đạp tung ra một cách thô bạo, gỗ vỡ vụn. Hai tên đàn ông to lớn, mặt mày bặm trợn, đầy hình xăm, tay lăm lăm súng, xông vào phòng. Ánh mắt chúng quét khắp phòng, dừng lại ở gầm giường.
"Có người ở đây!" Một tên hét lên, giọng hắn ta đầy sự phấn khích. "Tìm cho ra. Thằng nhóc đó có vẻ là thứ quan trọng với Bon Hyuk. Hắn ta đã giữ nó như báu vật."
Hanbin cảm thấy mình bị kéo mạnh ra khỏi chỗ trốn, cơ thể cậu đau nhói. Một tên túm lấy cổ áo cậu, nhấc bổng cậu lên một cách thô bạo. "Mày là Hanbin, đúng không? Thằng nhóc được Bon Hyuk giữ như con ngươi trong mắt. Có vẻ như mày là điểm yếu của hắn ta." Hắn ta cười khẩy, nụ cười ghê tởm. "Mày sẽ là món quà tuyệt vời để tặng cho Lão Đại Kang, hắn ta chắc chắn sẽ rất thích."
Hanbin hoảng sợ tột độ, cậu vùng vẫy trong vô vọng, nhưng không thể thoát ra khỏi gọng kìm sắt của hắn ta. Nước mắt cậu lưng tròng, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên. Cậu nghĩ đến Bon Hyuk, nghĩ đến những lời anh ta đã nói, những lời hứa sẽ bảo vệ cậu. Có phải mọi thứ đã kết thúc rồi không? Có phải Bon Hyuk đã không thể cứu cậu không?
Đúng lúc đó, một tiếng súng vang lên khô khốc, xé tan không khí căng thẳng. Tên đàn ông đang giữ Hanbin khụy xuống, máu bắn tung tóe lên mặt Hanbin, nóng hổi và tanh tưởi. Hanbin hét lên một tiếng. Bon Hyuk đứng ở cửa phòng, khẩu súng trên tay anh ta vẫn còn bốc khói. Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, đầy vẻ giận dữ và tàn nhẫn tột cùng, như một con thú bị dồn vào đường cùng đang bảo vệ lãnh thổ của mình.
"Buông tay khỏi cậu ấy, ngay lập tức!" Bon Hyuk gầm lên, giọng anh ta vang vọng khắp phòng, đầy sự uy hiếp và đe dọa. "Ai dám động vào Hanbin, tao sẽ cho sống không bằng chết! Tao thề!"
Những tên còn lại hoảng sợ, nhưng chúng vẫn cố gắng chống cự. Một cuộc đấu súng dữ dội nổ ra, tiếng súng liên tục vang lên chát chúa, tiếng la hét và đổ vỡ khắp nơi. Bon Hyuk di chuyển nhanh nhẹn, dứt khoát, ra đòn chính xác. Anh ta không chỉ là một ông trùm, mà còn là một chiến binh lão luyện, một sát thủ máu lạnh. Hanbin đứng sững sờ, chứng kiến cảnh tượng đẫm máu diễn ra trước mắt mình, đôi mắt cậu mở to vì sợ hãi nhưng cũng đầy sự kinh ngạc. Cậu thấy Bon Hyuk không một chút do dự khi hạ gục từng kẻ địch, đôi mắt anh ta đầy sát khí, lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng cậu biết, anh ta làm vậy là để bảo vệ cậu.
Cuối cùng, mọi thứ lắng xuống. Những kẻ đột nhập đã bị vô hiệu hóa, nằm la liệt trên sàn nhà. Bon Hyuk bỏ khẩu súng xuống, tiếng kim loại va chạm với sàn nhà vang lên khô khốc. Anh ta không màng đến vết thương của mình, mà lao đến bên Hanbin. Anh ta nắm lấy vai cậu, kiểm tra khắp người Hanbin, ánh mắt anh ta đầy vẻ lo lắng tột độ, không còn chút vẻ lạnh lùng nào.
"Cậu có sao không? Bị thương ở đâu không? Có đau ở đâu không, Hanbin?" Bon Hyuk hỏi, giọng anh ta run rẩy, đầy sự nhẹ nhõm khi thấy Hanbin vẫn an toàn.
Hanbin lắc đầu, nước mắt giàn giụa, cậu không thể ngừng run rẩy. "Tôi... tôi không sao. Anh... anh đến kịp lúc. Tôi... tôi cứ nghĩ mình sẽ chết mất." Cậu nhìn anh ta, thấy vết máu trên tay anh ta và những vết xước trên mặt. "Anh có bị thương không? Anh có đau không?"
Bon Hyuk khẽ gật đầu, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi anh ta, nhưng ánh mắt anh ta vẫn đầy sự lo lắng. "Không sao. Chỉ là một vết xước. Quan trọng là cậu không sao. Cậu đã dọa tôi sợ chết khiếp." Anh ta ôm chặt Hanbin vào lòng, cái ôm đầy sự nhẹ nhõm và bảo vệ, như thể anh ta đang ôm thứ quý giá nhất của mình. "Tôi đã sợ rằng mình sẽ mất cậu. Sợ rằng tôi không thể bảo vệ cậu. Sợ rằng cậu sẽ rời xa tôi mãi mãi."
Mối liên kết giữa họ, sau thử thách sinh tử này, càng trở nên bền chặt hơn. Hanbin đã chứng kiến mặt tối nhất của Bon Hyuk, sự tàn nhẫn và bạo lực của thế giới anh ta. Nhưng cậu cũng đã chứng kiến Bon Hyuk sẵn sàng chiến đấu, bất chấp mọi hiểm nguy, chỉ để bảo vệ cậu, bảo vệ thứ mà anh ta cho là quý giá nhất. Trong vòng tay anh ta, Hanbin không còn cảm thấy sợ hãi. Cậu biết rằng, dù thế giới này có khắc nghiệt đến mấy, dù có bao nhiêu sóng gió ập đến, cậu cũng sẽ không đơn độc. Cậu đã thực sự trở thành một phần của Bon Hyuk, và anh ta, bằng mọi giá, sẽ bảo vệ cậu. Và Hanbin, cũng sẽ không để Bon Hyuk phải đối mặt với mọi thứ một mình nữa.
//Chắc là do t bị ảo phim hành động vs hào quang nhân vật chính quá=))). Bin ở giữa trận chiến mà ko bị bắn trúng:))))//
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro