Chương 23: Bóng Tối Quá Khứ

Sau sự kiện bị bắt cóc kinh hoàng, nỗi ám ảnh về việc trở thành gánh nặng cho Bon Hyuk đeo bám Hanbin dai dẳng. Những lời nói độc địa của Lee Jinwoo, cái tát đau rát và cơn ác mộng bị bỏ rơi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu. Mặc dù Bon Hyuk đã trấn an và thể hiện tình yêu sâu sắc, Hanbin vẫn quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu không muốn Bon Hyuk phải liều mình vì cậu thêm một lần nào nữa, không muốn anh phải gánh thêm bất cứ mối nguy hiểm nào vì sự yếu đuối của mình.

Bon Hyuk đã giữ lời hứa. Ngay ngày hôm sau, một huấn luyện viên võ thuật chuyên nghiệp đã được đưa đến biệt thự. Đó là một người phụ nữ trung niên, thân hình rắn rỏi, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại rất kiên nhẫn và tận tâm: cô Minseo. Cô ấy từng là đặc nhiệm, có kinh nghiệm dày dặn trong các kỹ năng tự vệ và chiến đấu.

Những buổi tập đầu tiên vô cùng khó khăn. Cơ thể Hanbin vốn gầy yếu, chưa từng quen với việc vận động mạnh. Mỗi động tác đấm, đá, né tránh đều khiến cậu đau ê ẩm, mồ hôi ướt đẫm áo. Có những lúc cậu muốn bỏ cuộc, nhưng rồi hình ảnh Lee Jinwoo, và hơn hết là ánh mắt lo lắng của Bon Hyuk, lại hiện lên, tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Hanbin cắn răng chịu đựng, không than vãn nửa lời, quyết tâm vượt qua mọi giới hạn của bản thân. Cậu học cách kiểm soát hơi thở, cách dùng lực đúng chỗ, và cách biến nỗi sợ hãi thành ý chí chiến đấu.

Minseo nhận ra tiềm năng ở Hanbin rất nhanh. Cậu không có sức mạnh thể chất vượt trội, nhưng lại có sự linh hoạt, tốc độ phản ứng nhanh nhạy và khả năng quan sát tốt. Sau một vài buổi tập, cô đã gặp riêng Bon Hyuk để báo cáo.

"Cậu Hanbin có tố chất tốt, thưa ngài Bon Hyuk," Minseo nói, giọng điệu chuyên nghiệp. "Cậu ấy rất thông minh, tiếp thu nhanh và có ý chí kiên cường. Tôi tin rằng, chỉ cần bồi bổ sức khỏe cho cậu ấy đầy đủ và rèn luyện đúng phương pháp, cậu ấy hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình trong những tình huống cơ bản. Có thể không đạt đến trình độ chiến đấu như một vệ sĩ chuyên nghiệp, nhưng để tự phòng vệ thì hoàn toàn có thể."

Bon Hyuk lắng nghe từng lời của Minseo, ánh mắt anh ta ánh lên vẻ hài lòng nhưng cũng không giấu được sự lo lắng. "Tốt. Vậy thì cứ theo kế hoạch mà rèn luyện cho cậu ấy. Nhưng có một điều," anh ta ngập ngừng, nhìn thẳng vào Minseo, giọng nói trở nên kiên quyết hơn. "Đừng rèn luyện quá sức của cậu ấy. Đừng để Hanbin bị thương. Tôi muốn cậu ấy mạnh mẽ hơn, nhưng tôi không muốn cậu ấy phải chịu đau đớn. Bất cứ khi nào thấy cậu ấy có dấu hiệu mệt mỏi hay đau đớn quá mức, hãy dừng lại ngay lập tức. Sức khỏe và sự an toàn của cậu ấy là quan trọng nhất." Dù muốn Hanbin tự bảo vệ được mình, nhưng Bon Hyuk vẫn không nỡ nhìn cậu chịu bất kỳ tổn thương nào. Anh vẫn xót Hanbin như ngày đầu tiên đưa cậu về biệt thự này.

Minseo gật đầu hiểu ý, cô ấy đã làm việc cho Bon Hyuk đủ lâu để hiểu sự quan trọng của Hanbin đối với anh. "Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ đảm bảo mọi thứ."

Thế là, những bài học của Hanbin tiếp tục với sự điều chỉnh. Cô Minseo bắt đầu dạy cậu những kỹ thuật cận chiến, khóa tay, thoát hiểm, và cách tận dụng trọng lượng cơ thể đối thủ để lật ngược tình thế. Những bài học không chỉ dừng lại ở thể chất, mà còn rèn luyện ý chí và tinh thần cho Hanbin. Cậu học cách đối mặt với nỗi sợ hãi, cách giữ bình tĩnh trong những tình huống nguy hiểm, và cách tin tưởng vào bản năng của mình.

Mỗi khi Hanbin tập luyện, Bon Hyuk đều sẽ đến xem. Anh đứng từ xa, ánh mắt dõi theo từng động tác của cậu, đôi khi nhíu mày khi thấy Hanbin ngã hay bị đau. Anh không nói nhiều, chỉ lặng lẽ quan sát, nhưng sự hiện diện của anh là nguồn động lực lớn nhất cho Hanbin. Có những lúc, khi Hanbin tập luyện quá sức, Bon Hyuk sẽ đích thân pha cho cậu một ly nước tăng lực, hay đưa cho cậu khăn lau mồ hôi, rồi xoa bóp nhẹ nhàng những vùng cơ bị đau. Anh còn cho đầu bếp chuẩn bị những bữa ăn giàu dinh dưỡng, phù hợp với chế độ tập luyện của cậu.

Ngoài những giờ tập luyện, Hanbin cũng bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về thế giới của Bon Hyuk. Cậu không còn sợ hãi hay né tránh khi nghe những cuộc điện thoại đầy căng thẳng của anh, hay khi nhìn thấy anh xử lý những tài liệu mật. Bon Hyuk cũng không giấu giếm cậu nữa. Anh bắt đầu kể cho Hanbin nghe về công việc của mình, về những rắc rối, những đối thủ, và cả những nguyên tắc mà anh tuân theo. Anh muốn Hanbin hiểu rõ hơn về con người anh, về thế giới mà anh đang sống.

Hanbin lắng nghe Bon Hyuk nói về những khía cạnh tối tăm của thế giới ngầm, về những cuộc chiến tranh giành quyền lực, những mất mát và sự phản bội. Cậu nhận ra thế giới của anh không chỉ có sự giàu sang và quyền lực, mà còn đầy rẫy hiểm nguy, áp lực và những quyết định tàn nhẫn. Bon Hyuk không cố gắng tô vẽ nó thành một bức tranh đẹp đẽ, mà phơi bày sự thật trần trụi.

Có lần, Hanbin thấy Bon Hyuk ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh mắt mệt mỏi và cô độc. Cậu nhẹ nhàng bước đến, đặt tay lên vai anh.

"Anh ổn chứ, Bon Hyuk?" Hanbin hỏi, giọng đầy lo lắng.

Bon Hyuk giật mình, rồi khẽ gật đầu. "Anh ổn. Chỉ là... có vài chuyện rắc rối cần giải quyết."

Hanbin ngồi xuống bên cạnh anh. "Em biết công việc của anh rất khó khăn. Anh không cần phải gánh vác mọi thứ một mình đâu. Em không giúp được gì nhiều, nhưng em luôn ở đây, luôn lắng nghe anh. Dù thế giới của anh có đáng sợ thế nào đi chăng nữa, em cũng sẽ ở bên cạnh anh." Cậu nói, ánh mắt kiên định.

Bon Hyuk nhìn Hanbin, ánh mắt anh ta dịu đi. Anh ta nắm lấy tay cậu, siết chặt. "Chỉ cần em ở bên cạnh, đối với anh đã là đủ rồi, Hanbin. Em không phải gánh vác điều gì cả. Em là ánh sáng trong cuộc đời anh. Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó." Anh ta kéo Hanbin lại gần, để cậu tựa đầu vào vai mình. "Cảm ơn em, Hanbin."

Dần dần, Hanbin không còn là một "con tin" yếu đuối hay một "điểm yếu" của Bon Hyuk nữa. Cậu trở thành người duy nhất mà Bon Hyuk có thể chia sẻ, người duy nhất hiểu được những áp lực và gánh nặng mà anh đang mang. Cậu học cách chấp nhận một phần bóng tối trong cuộc đời anh, bởi vì cậu biết, đó là một phần của con người anh, và cũng là một phần đã bảo vệ cậu. Sự thấu hiểu và tin tưởng giữa họ ngày càng sâu sắc.

Trong quá trình học tự vệ, Hanbin cũng tìm thấy một mục đích mới. Cậu không chỉ muốn bảo vệ bản thân, mà còn muốn bảo vệ những người yếu thế khác. Quá khứ bị bắt nạt và bỏ rơi đã dạy cho cậu sự đồng cảm. Cậu bắt đầu nghĩ về việc sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp cấp ba, không chỉ là nghề nghiệp, mà là cách cậu có thể dùng những gì đã học, những trải nghiệm của mình để tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn, dù chỉ là một phần nhỏ.

Một ngày nọ, Hanbin nhìn vào gương, thấy một hình ảnh khác của mình. Cậu không còn ốm yếu, xanh xao như trước. Giờ đây, gương mặt cậu có sức sống hơn, đôi má ửng hồng hơn, và ánh mắt kiên định. Dù chưa "săn chắc", nhưng trông cậu đã khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng hơn rất nhiều. Cậu biết, mình đã thay đổi. Cậu không còn là cái bóng của quá khứ, mà đang tự tạo ra một tương lai cho chính mình, bên cạnh người đàn ông đã thay đổi cuộc đời cậu.

Và rồi, Bon Hyuk quyết định thử xem Hanbin đã tiến bộ đến mức nào.

Đêm đó, Bon Hyuk nói với Hanbin rằng anh có một cuộc họp quan trọng đột xuất ở xa, không thể về nhà được. "Em ở nhà một mình, đừng đi lung tung. Nếu có bất kỳ điều gì bất thường, phải gọi cho anh ngay lập tức, biết chưa?" Anh dặn dò kỹ lưỡng, giả vờ lo lắng.

Hanbin gật đầu, có chút hụt hẫng vì không có anh ở bên, nhưng vẫn cố gắng trấn an anh. "Vâng, anh cứ yên tâm. Em sẽ ở nhà ngoan."

Khoảng nửa đêm, khi biệt thự chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối, Bon Hyuk, với kinh nghiệm của một sát thủ hàng đầu, nhẹ nhàng lẻn vào phòng Hanbin. Anh ta di chuyển không một tiếng động, như một bóng ma trong đêm. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ, đủ để anh thấy Hanbin đang nằm ngủ say sưa trên giường, khuôn mặt thanh tú bình yên trong giấc mộng. Anh ta khẽ nhếch mép cười, nghĩ bụng, "Em ấy ngủ say thế này thì làm sao mà biết được chứ?"

Anh ta cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Hanbin. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ngón tay anh chạm vào da thịt cậu, Hanbin, đang ngủ say sưa ấy vậy, lại đột ngột phản ứng. Cậu nhanh chóng nắm chặt lấy tay anh, động tác dứt khoát và bất ngờ, rồi dùng hai chân kẹp chặt lấy cổ anh trong một đòn khóa. Bon Hyuk hoàn toàn không đề phòng, bị cậu phản công bất ngờ, cảm giác đau và ngạt thở ập đến tức thì.

"Ah! Binie! Binie là anh! Là anh! Thả ra, nhanh lên anh sắp nghẹt thở rồi!" Bon Hyuk la lên, giọng nói khàn đặc vì bị siết chặt. Anh ta thật sự bị bất ngờ và đau đớn, xém chút nữa thì đã chết trong đôi chân của người mình yêu rồi.

Hanbin giật mình bừng tỉnh, đôi mắt còn ngái ngủ mở to. Cậu vội vàng buông tay và thả chân ra. Thấy Bon Hyuk đang ôm cổ, ho sù sụ và thở dốc, cậu vội vàng đỡ anh ngồi dậy.

"Anh Bon Hyuk! Sao lại là anh? Em tưởng là trộm hay lại là kẻ thù của anh chứ! Sao anh lại chơi ngu đến vậy?" Hanbin nói, giọng vừa lo lắng vừa có chút bất lực, đôi mắt còn rưng rưng vì giật mình. Cậu xoa xoa cổ anh, kiểm tra xem anh có sao không.

Bon Hyuk được thả ra, anh ta thở như chưa từng được thở, khuôn mặt còn tái mét. Anh nhìn Hanbin mếu máo, rồi gắt gỏng: "Em... em còn nói anh chơi ngu? Suýt nữa là anh chết vì bị em siết cổ rồi đấy! Mà em biết có người vào từ lúc nào sao? Anh thấy em ngủ say lắm mà. Mà em nghĩ sao nhà mình có trộm được chứ? Vệ sĩ của anh đâu phải đồ bỏ!" anh nói ra hết 1 tràn dài

Hanbin chề môi, vẻ mặt có chút tự hào. "Ai mà biết có phải là trộm hay không chứ, anh nói nay anh không về mà! Em biết có người từ khi anh mở cửa phòng rồi. Em nghe thấy tiếng động nhỏ, mặc dù anh rất nhẹ nhàng nhưng vẫn có tiếng ma sát giữa chân anh và sàn nhà. Sau đó em giả vờ ngủ để xem là ai, ai ngờ lại là anh!"

Bon Hyuk nghe xong thì cười lớn, rồi ôm chặt lấy Hanbin vào lòng, xoa xoa đầu cậu. "Cục cưng của anh giỏi quá! Lừa được cả anh! Anh thật sự không ngờ em lại nhạy bén đến vậy! Đúng là học trò của Minseo có khác." Anh ta cúi xuống, hôn môi Hanbin một cái chụt, đầy yêu thương và tự hào.

Hanbin ngại ngùng, đẩy nhẹ anh ra. "Ai là cục cưng của anh! Lo đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi." Cậu đánh yêu vào ngực anh.

Bon Hyuk cười khúc khích, rồi kéo Hanbin nằm xuống, ôm chặt lấy cậu vào lòng. "Tuân lệnh cục cưng." Anh thì thầm, mãn nguyện. Anh biết, Hanbin của anh đã thực sự trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Rạn nứt đầu tiên đã được hàn gắn, và mối quan hệ của họ càng thêm bền chặt.

//Hôm nay là lễ Quốc Khánh nè💗🇻🇳💗//





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro