Chương 9: Những Tiết Lộ Bất Ngờ

Sau đêm mưa hôm đó, nơi Bon Hyuk đã bất ngờ chia sẻ một phần nỗi lòng mình và dành cho Hanbin sự an ủi hiếm hoi, mối quan hệ giữa Hanbin và Bon Hyuk đã có một bước chuyển mình không thể phủ nhận. Dù vẫn bị giam cầm, dù cánh cửa phòng vẫn khóa chặt và những ánh mắt giám sát vẫn ở đó, nhưng Hanbin không còn cảm thấy tuyệt vọng tột cùng như trước. Những khoảnh khắc "lạ lùng" của Bon Hyuk, những hành động tưởng chừng như vô tình nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm, đã gieo vào lòng Hanbin một hạt mầm tò mò, một tia hy vọng mong manh về những điều mà cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu bắt đầu quan sát Bon Hyuk kỹ hơn, không còn chỉ là nỗi sợ hãi đơn thuần mà là một sự khao khát được hiểu, được tìm ra câu trả lời cho những mâu thuẫn kỳ lạ trong con người anh ta.

Một buổi sáng, ánh nắng dịu nhẹ của tháng Sáu len lỏi qua ô cửa sổ, chiếu rọi vào phòng khách lớn. Hanbin đang dọn dẹp khu vực này, nơi có một cây đàn piano lớn, màu đen bóng loáng, phủ khăn lụa trắng muốt. Cậu khẽ vuốt ve phím đàn, cảm nhận sự lạnh lẽo của ngà voi, nhớ lại những lúc mình đã từng mơ ước được học đàn, được chơi những bản nhạc tuyệt vời. Bỗng, Bon Hyuk bất ngờ bước vào, trên tay cầm một tập tài liệu dày cộm. Anh ta nhìn cây đàn, rồi ánh mắt anh ta dừng lại ở Hanbin, người đang đứng cạnh nó.

"Cậu biết chơi nhạc cụ sao?" Bon Hyuk đột ngột hỏi, giọng anh ta trầm ấm hơn mọi khi, không còn vẻ lạnh lẽo và xa cách thường thấy. Có một chút gì đó khác lạ, một sự mềm mại hiếm hoi trong tông giọng của anh.

Hanbin hơi giật mình, vội vàng rụt tay lại, ngẩng đầu lên. "Dạ không ạ. Tôi... tôi chỉ chạm vào thôi. Tôi chưa bao giờ được học, thưa cậu chủ." Cậu lắp bắp, vẫn còn cảnh giác, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Bon Hyuk im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh ta dường như lướt qua khoảng không, như thể đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó trong ký ức. Rồi anh ta đặt tập tài liệu xuống chiếc bàn trà, vén tấm khăn lụa khỏi cây đàn, để lộ những phím đàn trắng đen bóng bẩy. Anh ta ngồi xuống ghế, khẽ đặt tay lên phím đàn, những ngón tay thon dài, mạnh mẽ nhưng lại rất linh hoạt. Hanbin đứng im lặng quan sát, trái tim đập nhanh hơn một nhịp. Bon Hyuk bắt đầu chơi.

Những nốt nhạc đầu tiên vang lên trầm bổng, du dương, êm ái như dòng suối. Rồi dần dần, bản nhạc trở nên mạnh mẽ, dồn dập, đầy kịch tính, như một cơn bão tố đang gầm thét, trước khi lại trở về với sự nhẹ nhàng, u hoài, như tiếng khóc thầm của gió đêm. Đó là một bản nhạc buồn, đầy cảm xúc, như đang kể một câu chuyện dài, một câu chuyện chất chứa nỗi đau và sự mất mát. Hanbin đứng sững sờ. Cậu chưa bao giờ nghĩ một người lạnh lùng, tàn nhẫn và đầy quyền lực như Bon Hyuk lại có thể chơi đàn cảm xúc đến vậy, với một sự tinh tế và tâm hồn ẩn chứa sâu sắc. Bản nhạc như chạm đến những góc khuất trong tâm hồn cậu, gãi đúng chỗ ngứa của những nỗi buồn Hanbin đang che giấu.

Khi bản nhạc kết thúc, Bon Hyuk vẫn ngồi đó, tay anh ta đặt nhẹ trên phím đàn, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, dường như đang chìm đắm trong một dòng ký ức nào đó, một thế giới riêng mà Hanbin không thể chạm tới.

"Đây là bài hát mẹ tôi thích nhất," Bon Hyuk nói khẽ, giọng anh ta có một sự mềm mại hiếm hoi, một nỗi buồn sâu thẳm mà Hanbin chưa từng nghe thấy từ anh ta. "Bà ấy... đã dạy tôi chơi. Bà ấy là một nghệ sĩ piano vĩ đại."

Hanbin ngạc nhiên nhìn anh ta. Bon Hyuk chưa bao giờ nhắc đến gia đình mình, chưa bao giờ hé lộ bất kỳ điều gì về quá khứ của anh ta. "Mẹ anh... bà ấy...?" Hanbin lắp bắp, không dám hỏi thẳng.

Bon Hyuk thở dài, một tiếng thở dài nặng nề, như trút bỏ một gánh nặng vô hình. "Bà ấy mất sớm. Khi tôi còn rất nhỏ. Bị ám sát. Cùng với ba tôi." Anh ta nói, giọng điệu trở nên lạnh lẽo trở lại, như một lớp băng mỏng vừa được phủ lên, nhưng Hanbin cảm nhận được một nỗi đau sâu thẳm, một vết sẹo không thể lành ẩn giấu bên trong. "Đó là lý do tại sao tôi phải trở thành người như bây giờ. Mạnh mẽ. Tàn nhẫn. Để không ai có thể làm hại những người tôi quan tâm nữa. Để không một ai có thể lấy đi những gì thuộc về tôi."

Lời nói đó của Bon Hyuk như một cú sốc lớn đối với Hanbin. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng Bon Hyuk lại có một quá khứ bi thảm đến vậy, một quá khứ đầy máu và nước mắt. Sự lạnh lùng, tàn nhẫn của anh ta, có lẽ, là một lớp vỏ bọc kiên cố để bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương mới, và bảo vệ những người mà anh ta quan tâm khỏi số phận tương tự. "Tôi... tôi xin lỗi... tôi không biết..." Hanbin nói khẽ, cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ.

Bon Hyuk không nói gì thêm về chuyện đó. Anh ta đứng dậy, phủ khăn lại cho cây đàn piano, như phủ đi một phần ký ức đau buồn. "Cậu đi làm việc đi. Tôi có cuộc họp quan trọng."

Sự tiết lộ bất ngờ đó đã mở ra một cánh cửa mới trong tâm trí Hanbin. Cậu bắt đầu nhìn Bon Hyuk không chỉ là một ông trùm đáng sợ, một kẻ giam giữ mình, mà còn là một người đàn ông bị tổn thương, bị quá khứ ám ảnh, một con người phức tạp và đầy những nỗi đau riêng. Sự phức tạp trong con người anh ta dần hiện rõ, khiến Hanbin không còn cảm thấy anh ta chỉ là một kẻ độc ác thuần túy.

Một ngày khác, Hanbin được giao nhiệm vụ dọn dẹp phòng làm việc của Bon Hyuk khi anh ta vắng mặt. Cậu cẩn thận lau chùi từng món đồ, từng ngóc ngách. Vô tình, Hanbin tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, được chạm khắc tinh xảo, nằm ẩn sâu trong ngăn kéo bàn làm việc. Sự tò mò thôi thúc Hanbin mạnh mẽ. Cậu do dự một lúc, rồi bàn tay run rẩy mở nó ra. Bên trong là một vài bức ảnh đã ố màu theo thời gian. Một bức ảnh chụp một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt phúc hậu đang mỉm cười dịu dàng bên một cậu bé khoảng 5-6 tuổi, rất giống Bon Hyuk khi còn nhỏ, với đôi mắt to tròn, ngây thơ. Một bức ảnh khác là một gia đình nhỏ, ba người: ba Bon Hyuk, mẹ anh và chính anh khi còn là một cậu bé. Ánh mắt Bon Hyuk trong bức ảnh đó rất khác, ngây thơ và hồn nhiên, không chút dấu vết của sự lạnh lùng, tàn nhẫn bây giờ. Một nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt anh ta, một nụ cười mà Hanbin chưa bao giờ thấy.

Cùng với những bức ảnh, có một cuốn nhật ký cũ, bìa da đã sờn. Hanbin do dự một lúc lâu, sự lương tâm mách bảo cậu không nên đọc, nhưng sự tò mò về con người Bon Hyuk lại quá lớn. Cuối cùng, cậu quyết định mở ra. Đó là nhật ký của mẹ Bon Hyuk. Từng trang giấy đã ngả vàng, viết về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày, về những bản nhạc bà yêu thích, về tình yêu của bà dành cho con trai và chồng. Hanbin đọc một đoạn: "Hôm nay Bon Hyuk con trai tôi đã chơi được cả một bản nhạc hoàn chỉnh. Thằng bé thật sự có tài năng, tôi tự hào về con lắm. Tôi ước nó có thể sống một cuộc đời bình yên, không phải đối mặt với những hiểm nguy trong thế giới của cha nó. Tôi chỉ muốn nó hạnh phúc."

Hanbin cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cậu bé Bon Hyuk trong nhật ký là một đứa trẻ đáng yêu, tài năng, và được yêu thương sâu sắc, một đứa trẻ có thể có một tương lai tươi sáng. Nhưng số phận đã không cho anh ta một cuộc sống bình yên. Thế giới đen tối đã nuốt chửng sự ngây thơ đó, biến anh ta thành một ông trùm lạnh lùng, tàn nhẫn như bây giờ, một người không còn biết đến nụ cười.

Bỗng nhiên, Hanbin nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếng cửa mở. Cậu giật mình, hoảng hốt. Cậu vội vàng đóng hộp lại một cách lúng túng, đặt về chỗ cũ, rồi giả vờ như đang lau dọn. Cậu còn chưa kịp bình tĩnh thì cánh cửa phòng làm việc mở ra. Bon Hyuk đứng đó, ánh mắt anh ta quét qua Hanbin, rồi dừng lại ở chiếc hộp gỗ trong ngăn kéo, nơi Hanbin vừa chạm vào.

"Cậu đã xem à?" Bon Hyuk hỏi, giọng anh ta không tức giận, nhưng lại đầy sự nặng nề, một nỗi đau âm ỉ mà Hanbin có thể cảm nhận được.

Hanbin cúi đầu, tim đập thình thịch, cảm thấy mình như một kẻ xâm phạm. "Dạ... tôi... tôi xin lỗi. Tôi không cố ý... Tôi chỉ... vô tình thôi ạ."

Bon Hyuk bước lại gần, anh ta đóng ngăn kéo lại một cách dứt khoát, tiếng "cạch" khô khốc vang lên như một lời kết thúc. "Những thứ đó không liên quan đến cậu." Anh ta nói, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn, như một bức tường lại được dựng lên giữa họ, kiên cố và không thể xuyên thủng. "Quá khứ của tôi không phải là thứ mà cậu nên tò mò. Cậu hiểu chứ? Có những bí mật... tốt nhất là không nên chạm vào."

Hanbin chỉ gật đầu, không dám nói thêm lời nào. Dù bị mắng, bị cảnh cáo, nhưng Hanbin không còn cảm thấy sợ hãi tột độ như trước. Thay vào đó, là một sự thấu hiểu mơ hồ, một sự đồng cảm sâu sắc dành cho người đàn ông này. Cậu hiểu rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, Bon Hyuk cũng là một người mang trong mình những vết sẹo không thể lành, những nỗi đau từ quá khứ bi thảm. Và có lẽ, cách anh ta kiểm soát mọi thứ, kiểm soát cả Hanbin, cũng là một cách để anh ta tự bảo vệ mình và bảo vệ những gì anh ta không muốn mất đi lần nữa, sau khi đã mất đi tất cả.

Mối quan hệ của họ, từ đây, không chỉ là của chủ và tớ, mà còn là một sợi dây vô hình của sự thấu hiểu, của những bí mật được chia sẻ, dù chỉ là một phía. Hanbin, một người bị giam cầm, lại đang dần trở thành một phần trong thế giới bí mật của Bon Hyuk, một phần mà có lẽ anh ta chưa từng nghĩ tới, một người có thể nhìn thấy những tổn thương sâu kín nhất của anh ta.











Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro