Ngoại Truyện: Bình Yên Dưới Mái Nhà Chung và Tiếng Cười Trẻ Thơ

Nhiều năm sau, cuộc sống của Oh Hanbin và Koo Bon Hyuk vẫn trôi qua trong sự bình yên và hạnh phúc viên mãn, như một bức tranh hoàn hảo được vẽ nên từ những mảnh ghép định mệnh. Hanbin, giờ đây đã là một luật sư nổi tiếng với tấm lòng nhân ái, danh tiếng của cậu ngày càng vang xa trong giới pháp luật. Cậu luôn bận rộn với các vụ án, đặc biệt là những trường hợp bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ và trẻ em, những mảnh đời yếu thế mà cậu từng thấu hiểu sâu sắc. Văn phòng luật của Hanbin ngày càng phát triển, trở thành một trong những địa chỉ tin cậy nhất cho những ai đang tìm kiếm công lý, mang đến hy vọng cho biết bao người.

Trong khi đó, Bon Hyuk vẫn là chủ tịch tập đoàn, điều hành công việc kinh doanh một cách xuất sắc, đưa công ty lên tầm cao mới, trở thành một đế chế vững mạnh trên thương trường. Vị trí của anh trong giới ngầm, nghề "tay phải" mà anh đã dày công xây dựng, cũng vẫn được giữ vững đến mức không ai dám lay chuyển hay nghĩ đến việc gây rối. Tuy nhiên, anh hiếm khi phải nhúng tay vào những việc phức tạp, bởi uy tín và thế lực của anh đã đủ để dẹp tan mọi mầm mống gây rối, giữ cho thế giới của Hanbin luôn bình yên, không một chút vẩn đục. Anh đã thực sự trở thành "huyền thoại sống" trong giới, một người đáng sợ với kẻ thù nhưng lại ẩn chứa một sự dịu dàng vô bờ bến, một ánh mắt đầy yêu thương chỉ dành riêng cho Hanbin và gia đình nhỏ của họ.

Một buổi chiều cuối tuần, khi ánh nắng vàng ươm cuối ngày chảy tràn qua khung cửa kính lớn của biệt thự, vẽ nên những vệt sáng ấm áp trên sàn gỗ bóng loáng. Hanbin trở về nhà sau một ngày làm việc dài, đầu óc vẫn còn vương vấn những điều luật và phân tích vụ án chưa ngã ngũ. Vừa bước chân qua ngưỡng cửa, một mùi hương thơm lừng của món cà ri hầm quen thuộc đã xộc vào mũi, đánh thức mọi giác quan và khiến cậu mỉm cười thanh thoát. Bước vào bếp, cậu thấy Bon Hyuk đang đứng đó, chiếc tạp dề màu xanh ngọc ôm lấy thân hình cao lớn, vạm vỡ của anh, trông có chút... không liên quan lắm với hình ảnh tổng tài quyền lực thường ngày. Anh đang tỉ mỉ cắt rau củ, động tác dù có vẻ hơi lóng ngóng nhưng lại vô cùng tập trung, ánh mắt nghiêm túc như đang xử lý một hợp đồng bạc tỷ.

"Anh lại vào bếp à?" Hanbin bật cười khúc khích, giọng nói mang theo chút mệt mỏi nhưng đầy vẻ hạnh phúc. Cậu đặt cặp tài liệu xuống ghế sofa rồi nhẹ nhàng tiến lại gần anh, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, vùi mặt vào tấm lưng vững chãi.

Bon Hyuk khẽ giật mình vì bất ngờ, nhưng ngay lập tức, khóe môi anh từ từ cong lên một nụ cười ấm áp, tan chảy mọi sự lạnh lùng thường thấy. Anh xoay người lại, ôm trọn Hanbin vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, như một thói quen ngọt ngào sau mỗi ngày làm việc. "Hôm nay em về muộn hơn mọi khi. Anh muốn em được ăn món nóng sốt sau ngày dài mệt mỏi, không cần phải chờ đợi gì cả." Anh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Hanbin. "Công việc có bận lắm không, luật sư Oh của anh?"

Hanbin dụi đầu vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm và mùi hương nam tính quen thuộc từ cơ thể anh. "Bận lắm, nhưng vui lắm anh ạ. Hôm nay em vừa thắng một vụ án khó, giúp một bà cụ đòi lại được căn nhà bị chiếm đoạt. Cảm giác nhìn thấy bà ấy khóc vì hạnh phúc thật sự tuyệt vời." Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào.

"Anh biết em sẽ làm được mà," Bon Hyuk nhẹ nhàng xoa nhẹ lưng cậu, ánh mắt anh đầy tin tưởng. "Em là luật sư giỏi nhất, có trái tim nhân ái nhất trong lòng anh. Anh tin tưởng tuyệt đối vào khả năng của em."

* Mái Ấm Ngập Tràn Tiếng Cười Trẻ Thơ

Sau bữa tối ấm cúng, khi Hanbin và Bon Hyuk đang thảnh thơi ngồi xem một bộ phim tài liệu trên sofa, bỗng có tiếng chân trẻ con lạch bạch chạy xuống từ tầng trên, phá tan sự yên tĩnh ngọt ngào. Hai đứa bé, một bé trai khoảng hai tuổi và một bé gái khoảng một tuổi, với đôi mắt to tròn, đen láy, lấp lánh sự tinh nghịch và khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, xuất hiện ở cuối cầu thang, mang theo một làn gió tươi mới. Chúng là Lee Jihoon và Lee Jihyun, hai thiên thần nhỏ mà Hanbin và Bon Hyuk đã nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi cách đây không lâu. Hai anh em mồ côi này đã mang lại một làn gió mới, một niềm vui vô bờ bến và những tiếng cười giòn tan cho mái ấm của họ, khiến ngôi nhà vốn rộng lớn trở nên ấm cúng và đầy sức sống hơn bao giờ hết.

Jihoon, cậu bé hai tuổi, vừa thấy Hanbin là lập tức bỏ dở món đồ chơi đang cầm, không một chút do dự hay e ngại, lao thẳng đến ôm chặt lấy chân Hanbin, đôi mắt đen láy ngước nhìn cậu đầy vẻ tin cậy và một sự gắn bó lạ kỳ. "Ba nhỏ! Ba nhỏ về!" Tiếng bi bô gọi "ba nhỏ" từ miệng Jihoon khiến trái tim Hanbin tan chảy. Jihyun, bé gái một tuổi, cũng lẫm chẫm bò tới, cố gắng níu lấy ống quần Hanbin, đôi môi chúm chím và đôi mắt long lanh ngước nhìn cậu như muốn được ôm ấp.

Bon Hyuk khẽ nhíu mày, giả vờ ghen tị ra mặt, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc. "Này, hai đứa! Ba lớn ở đây mà không ai thèm để ý à? Chỉ biết ba nhỏ thôi sao?"

Jihoon quay sang nhìn Bon Hyuk một cái, rồi lại quay phắt về phía Hanbin, ôm chặt hơn nữa, lắc đầu lia lịa. "Con chỉ muốn ba nhỏ!" Thằng bé nói một cách kiên quyết, khiến Bon Hyuk chỉ biết phì cười, một nụ cười mà chỉ khi ở bên gia đình anh mới có.

Hanbin bật cười khúc khúc, cậu nhẹ nhàng bế Jihoon lên rồi bế luôn Jihyun vào lòng. Hai đứa trẻ cứ bám dính lấy cậu như sam, không rời nửa bước, như thể Hanbin là cả thế giới của chúng, là trung tâm của mọi sự chú ý. Bon Hyuk thở dài một tiếng, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười ấm áp, đầy cưng chiều. Anh đứng dậy, lại gần, nhẹ nhàng xoa đầu cả hai đứa trẻ, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên tóc Hanbin, như một lời khẳng định về tình yêu và sự hạnh phúc trọn vẹn của gia đình nhỏ này.

"Xem ra, ba nhỏ là nhất rồi," Bon Hyuk nói trêu, nhưng ánh mắt anh tràn đầy sự bao dung và cưng chiều, pha chút cam chịu. "Anh đã nghĩ sẽ có người bầu bạn với anh chứ, giờ thì anh lại thành người thừa rồi."

Hanbin tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay Bon Hyuk và tiếng cười trong trẻo, hồn nhiên của hai đứa nhỏ đang rúc vào lòng. "Anh đừng có mà than vãn. Anh biết mà, em có từ trường hấp dẫn với tụi nhỏ mà, ai cũng muốn gần em cả." Cậu nháy mắt tinh nghịch, khiến Bon Hyuk không nhịn được mà bật cười lớn, một nụ cười sảng khoái hiếm thấy ở người đàn ông lạnh lùng ấy.

Bon Hyuk nhớ lại ngày họ đến trại trẻ mồ côi, cái ngày định mệnh đã đưa họ đến với Jihoon và Jihyun. Anh và Hanbin đã đến thăm nhiều lần, tìm kiếm một đứa trẻ mà họ cảm thấy có sự kết nối sâu sắc. Nhưng có một lần đặc biệt hơn cả, một lần đã thay đổi tất cả. Khi vừa bước vào khu vui chơi của trẻ nhỏ, bé trai Jihoon, khi đó mới hơn một tuổi, đang chơi đùa cùng các bạn, chợt ngẩng đầu lên và nhìn thấy Hanbin. Cậu bé lập tức bỏ dở trò chơi đang dang dở, không một chút do dự hay e ngại, chạy thẳng đến ôm chặt lấy chân Hanbin, đôi mắt đen láy ngước nhìn cậu đầy vẻ tin cậy và một sự gắn bó lạ kỳ, như thể đã tìm thấy người thân sau bao ngày xa cách. Còn bé gái Jihyun, khi đó chỉ mới vài tháng tuổi, đang nằm trong nôi và khóc thút thít vì đói hoặc vì một lý do trẻ con nào đó, nhưng ngay khi ánh mắt bé chạm vào Hanbin, tiếng khóc của bé lập tức ngưng bặt. Bé nhìn Hanbin chằm chằm, rồi khẽ mỉm cười, một nụ cười ngây thơ nhưng lại như chứa đựng cả sự thấu hiểu, như thể đã tìm thấy điều gì đó thân thuộc và an toàn tuyệt đối mà bé hằng mong mỏi. Đó chính là khoảnh khắc cả Bon Hyuk và Hanbin đều cảm nhận được một cách rõ ràng, đây chính là định mệnh, hai đứa trẻ này sinh ra là để thuộc về gia đình họ, để lấp đầy những khoảng trống và mang đến niềm vui vô hạn.

Họ cùng nhau hoàn thành bữa tối, Jihoon và Jihyun líu lo kể những câu chuyện ở nhà trẻ, hay những trò chơi mà chúng đã nghĩ ra. Hanbin kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng lại kể cho Bon Hyuk nghe về những câu chuyện ở văn phòng, về những vụ án cậu đang theo đuổi. Bon Hyuk lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại đưa ra những lời khuyên sắc bén, đôi khi là những phân tích tâm lý đối thủ mà chỉ một người có kinh nghiệm "tay phải" như anh mới có được.

"Anh này," Hanbin bỗng nhiên hỏi, ánh mắt đầy suy tư nhưng cũng tràn đầy sự tin tưởng. "Anh có bao giờ cảm thấy hối hận vì đã 'mua' em không?"

Bon Hyuk ngừng tay, đặt dao nĩa xuống, nhìn thẳng vào mắt Hanbin. Ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng và kiên định, không một chút dao động. "Hối hận? Tuyệt đối không. Đó là quyết định đúng đắn nhất, sáng suốt nhất trong đời anh. Nếu không có đêm hôm đó, nếu không có em, anh sẽ vẫn là một kẻ sống trong bóng tối, không có mục đích, không có ánh sáng dẫn lối. Em là món quà quý giá nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho anh, là điều tuyệt vời nhất đã đến với anh. Em đã dạy anh biết yêu thương, biết sống vì một người khác, biết trân trọng những giá trị mà trước đây anh chưa từng nghĩ tới." Anh siết chặt tay Hanbin. "Anh chỉ hối hận... vì đã không gặp em sớm hơn. Để em phải chịu nhiều tổn thương như vậy, để em phải trải qua quãng thời gian cô độc đó một mình."

Hanbin cảm động, đôi mắt rưng rưng. Cậu tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp và bình yên lan tỏa. "Em cũng vậy. Nếu không có anh, em sẽ không thể là Hanbin của ngày hôm nay, sẽ không có Jihoon và Jihyun. Anh là tất cả của em."

Họ cứ thế ngồi bên nhau, không cần nói thêm lời nào hoa mỹ, chỉ cần cảm nhận sự ấm áp từ người kia và tiếng cười trong trẻo, hồn nhiên của hai đứa trẻ đang chơi đùa xung quanh. Cuộc đời họ, từ những khởi đầu nghiệt ngã, những vết thương sâu sắc, đã được hàn gắn và thêu dệt nên một tấm thảm hạnh phúc rực rỡ đến không ngờ. Bon Hyuk, người đàn ông từng là đại ca xã hội đen đầy đáng sợ, giờ đây là một người chồng mẫu mực và một người cha ấm áp, một chỗ dựa vững chắc cho Hanbin và các con. Còn Hanbin, cậu bé bị bỏ rơi, đã trở thành một luật sư tài năng và một người bạn đời được yêu thương vô điều kiện, một "ba nhỏ" được các con quấn quýt không rời.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, những vì sao lấp lánh trên bầu trời đen, như những viên kim cương được rắc lên tấm màn nhung huyền ảo. Trong căn biệt thự ấm cúng, một tình yêu vĩnh cửu vẫn đang bùng cháy, lặng lẽ nhưng mãnh liệt, chiếu sáng cho hành trình của hai trái tim đã tìm thấy nhau và giờ đây là cả một gia đình nhỏ ngập tràn tiếng cười, hạnh phúc và bình yên. Họ biết rằng, dù cuộc sống có mang đến bất cứ điều gì, dù thử thách có lớn đến đâu, họ cũng sẽ luôn có nhau, cùng nhau đối mặt và cùng nhau vượt qua, mãi mãi về sau.

- Hoàn -

11/8/2025 ~ 11/9/2025

// Con Novel toon nó không duyệt mấy chap H rồi🥰, toàn H nhẹ không đó tr, nên là tui chỉ up bên Wattpad được thoi

nó vầy nè tr🫰 //











Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro