Shot 1: Lây bệnh

Đừng để cái tên đánh lừa, nó rất đáng yêu, rất ngọt ngào T_T và nó ngắn thôi, vì nó là oneshot mà hehe

----------------------------------------

Tổng cộng Han Bin lây cho Koo Bon Hyuk 6 thứ bệnh.

1. "Tiểu học"

Năm thứ năm tiểu học, Han Bin bị thủy đậu.

Lúc ấy cậu xin nghỉ ở nhà chịu đựng nỗi khổ ngứa mà không được gãi, cũng không ngờ rằng chính căn bệnh thủy đậu này đã khiến cậu và Koo Bon Hyuk dây dưa cả một đời.

Ngày thứ hai xin nghỉ ở nhà, bạn cùng lớp Koo Bon Hyuk đến thăm cậu.

Vì cậu không mấy khi tiếp xúc với Koo Bon Hyuk nên với sự kiện cậu ta tự dưng đến thăm này Han Bin cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Koo Bon Hyuk mặt như chất đầy thù hận nói: "Cô chủ nhiệm bảo tớ đến."

"Ờ." Han Bin lặng lẽ trừng mắt.

Vì vậy hai người bọn họ cứ như thế mắt to trừng mắt bé nhìn nhau nửa ngày, Han Bin cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao người ta cũng đến nhà thăm mình, cứ bơ cậu ta thế cũng không được, vì vậy cậu hỏi: "Cậu ăn táo không?"

Koo Bon Hyuk nhíu mày nói: "Cậu biết gọt táo không?"

"........Không."

Koo Bon Hyuk nghe xong bất đắc dĩ thở dài, tay cầm lấy quả táo đặt trên bàn, "Thôi được rồi, để tớ gọt cho, dao gọt hoa quả ở đâu?"

".....Trong bếp", Han Bin không hiểu vì sao chuyện lại tiến triển thành thế này, rõ ràng là cậu hỏi cậu ta có ăn táo không, sao lại biến thành cậu ta gọt táo cho cậu ăn?

Một lúc lâu sau Koo Bon Hyuk mới ra khỏi bếp, cậu ta cầm trong tay quả táo được gọt một cách vô cùng kỳ quái đưa cho cậu, sau đó đeo cặp sách lên lưng đi về nhà.

Han Bin cầm quả táo ngây người vẫy vẫy tay chào.

Sau khi Koo Bon Hyuk về rồi Han Bin mới cẩn thận xem quả táo được gọt vô cùng khó hiểu kia, cậu nghĩ, ngày mai chắc cậu ta không đến nữa đâu nhỉ?

Ừm.... Nhưng mà cậu ta cũng lợi hại thật đấy, còn biết gọt táo.

Kết quả ngày thứ hai Koo Bon Hyuk lại đến.

Nhưng lần này khác ở chỗ là trên cánh tay, cổ, toàn bộ phần da lộ ra ngoài của cậu ta đều có những nốt thủy đậu hồng hồng giống của Han Bin.

"Cậu lây bệnh cho tớ rồi, bệnh thủy đậu." Sắc mặt Koo Bon Hyuk trông càng căm thù hơn hôm qua: "Cậu phải chịu trách nhiệm."

"Hả, sao lại phải chịu trách nhiệm?" Han Bin nhất thời bối rối, suy nghĩ một lúc trong nháy mắt mặt đã như sắp khóc tới nơi: "Tiền tiêu vặt mỗi ngày của tớ chỉ có 1000 won thôi, không thể chia cho cậu đâu..."

(1000 won = 20000 VND nha)

"Ai muốn tiền tiêu vặt của cậu chứ." Koo Bon Hyuk trợn mắt.

Han Bin bị biểu cảm khinh thường kia dọa sợ, một lúc lâu sau mới dè dặt lắp bắp hỏi: "Thế...thế cậu muốn tớ chịu trách nhiệm thế nào?"

Koo Bon Hyuk nhìn cậu bằng biểu cảm nghiêm túc như lãnh đạo đảng chính trị phát biểu trong hội nghị, nghĩ một lát rồi nói: "Sau này chơi với tớ đi."

Han Bin sửng sốt, nửa ngày không phản ứng lại.

Koo Bon Hyuk nhìn biểu cảm của cậu nhíu mày hỏi, "Không được sao?"

"Được được được... Cậu, cậu đừng lườm tớ nữa..."

Vì vậy, cậu bé luôn sợ hãi Han Bin và cậu bé hay trợn mắt Koo Bon Hyuk bắt đầu những tháng ngày chơi đùa cùng nhau.

Căn bệnh đầu tiên Han Bin lây cho Koo Bon Hyuk là bệnh thủy đậu.

Han Bin không biết, Koo Bon Hyuk căn bản không biết gọt táo, hôm ấy đưa táo cho cậu, cậu ta lập tức đi luôn là vì không muốn cậu nhìn thấy cậu ta vì gọt táo mà không cẩn thận bị đứt tay.

Han Bin cũng không biết rằng, cô chủ nhiệm cũng không hề sai Koo Bon Hyuk đến nhà thăm cậu.

2. Cấp 2

Năm cấp 2, vì Han Bin thường xuyên dậy muộn, dậy lại phải mặc quần áo rửa mặt đánh răng rồi phi một đường từ nhà đến trường. Hậu quả của việc không kịp ăn sáng chính là buổi sáng trên đường chạy đến trường cậu còn phải ghé vào siêu thị mua đồ ăn vặt lót dạ.

Thẳng đến ngày ấy Koo Bon Hyuk không chịu được nữa, cậu ta đi đến bên cạnh gõ gõ bàn của cậu, "Cậu ăn mấy thứ này không tốt cho sức khỏe đâu, nói với tớ cậu ăn cái gì, trên đường đi học mua bữa sáng tiện mua luôn cho cậu một phần."

Han Bin thực sự cảm động muốn rơi nước mắt, chớp mắt vội vàng đáp lại: "Cái gì cũng được, tớ không kén ăn."

"Nói cậu thích ăn cái gì", Koo Bon Hyuk không vừa lòng với cái đáp án ăn gì cũng được kia: "Đường từ nhà tớ đến trường có rất nhiều quán ăn, không chừng tiện đường đấy."

"Vậy thì..." Han Bin đã quen Koo Bon Hyuk được vài năm cũng không có gì phải ngại nữa, nghĩ một lát rồi nói: "Cái quán tên là cái gì mà Fuchi ấy, bánh mì nướng với bánh quẩy sữa đậu nành, bánh xếp hành lá, bibimbap đều ngon hết!"

"Ừm". Koo Bon Hyuk nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được, vừa hay tiện đường."

Vì thế Han Bin bắt đầu cuộc sống hạnh phúc có bữa sáng ăn.

Mùa hè đến, học sinh nam nữ trong trường đều đổi sang đồng phục ngắn tay, Han Bin ngồi trong phòng học, miệng cắn bánh xếp Koo Bon Hyuk vừa mua cho cậu, cậu nhấc tay phải lên xắn ống tay áo vốn đã ngắn bên tay trái lên vài vòng, lại tiếp tục nhấc tay trái thành thạo xắn ống tay phải lên vài vòng.

Ông nội cậu là quân nhân, lúc mặc quân trang đều có thói quen xắn tay áo lên, thói quen ấy sau này di truyền lại cho bố, bây giờ thì di truyền đến đời Han Bin.

Đương nhiên Han Bin luôn cảm thấy thói quen trong quân đội này cực "men" nên không có ý định sửa đổi.

Lúc cậu đang xắn tay áo, Koo Bon Hyuk ngồi cách cậu vài bàn lúc nào cũng cúi đầu nhìn màn hình điện thoại bỗng dưng ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cậu.

Ngày thứ hai nhận được bữa sáng của Koo Bon Hyuk, Han Bin ngẩng đầu lên nhìn lướt qua đột nhiên phát hiện có chỗ nào đấy không đúng lắm, cậu cẩn thận nhìn lại lần nữa, tầm mắt dừng lại trên khuỷu tay lộ ra ngoài của Koo Bon Hyuk - cậu ta cũng xắn tay áo lên.

"Ế?" Tự dưng phát hiện ra có người có cùng thói quen với mình, Han Bin cực kỳ kích động, "Cậu cũng có thói quen xắn áo tay ngắn lên mấy vòng à?"

"Ừm...." Koo Bon Hyuk trả lời qua loa một câu, cúi đầu lơ đãng nhìn xuống ống tay áo.

"Lây cậu đấy." Dứt lời, cậu ta đưa bữa sáng cho Han Bin rồi đi về chỗ ngồi.

Bữa sáng hôm nay là bánh quẩy sữa đậu nành, Han Bin mở hộp thức ăn ra, mùi thơm của sữa đậu nành lan tỏa hòa vào trong nhiệt độ nóng bức, thứ hương vị khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Sau khi ăn xong, cậu lấy khăn giấy lau miệng, ngón tay ấn bừa vào một tin trên SNS - "Người ta nói hai người yêu nhau càng ngày càng trở nên giống nhau.

Sao đột nhiên lại.........

Han Bin cúi đầu nhìn tay áo.

.........Sao tự nhiên lại nghĩ đến Koo Bon Hyuk.

Cậu vùi đầu xuống bàn, giấu khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ bừng lên kia vào khuỷu tay.

Căn bệnh thứ hai Han Bin truyền cho Koo Bon Hyuk là xắn tay áo.

Han Bin không biết rằng nhà Koo Bon Hyuk với quán Fuchi một chút cũng không tiện đường, thậm chí còn rất xa, vì giúp cậu mua đồ ăn sáng sớm một chút, mỗi ngày Koo Bon Hyuk phải dậy sớm đến nửa tiếng rồi lại phải đạp xe thật xa đi mua.

Han Bin cũng không biết, hôm qua sau khi Koo Bon Hyuk nhìn thấy cái SNS kia mới bắt chước cậu xắn tay áo lên - cuối cùng muốn ám chỉ điều gì ngay bản thân Koo Bon Hyuk cũng chưa xác định được.

3. Trung học

Vừa mới vào đông trường học đã tổ chức một kỳ thi rất quan trọng.

"Mẹ..." Trước ngày thi một ngày, Han Bin cầm giấy thông báo trên tay, mặt sắp nhăn thành quả óc chó*.

Phòng thi của cậu là phòng thí nghiệm lầu 1.

Phòng thí nghiệm trong trường nổi tiếng lạnh, mùa hè học ở đây thì không sao nhưng đến mùa đông nhiệt độ trong phòng phải thấp hơn bên ngoài vài độ. Theo lí thuyết mà nói thì khí hậu ở đây là khí hậu hàn đới, còn trong phòng thí nghiệm chính là loại khí hậu băng nguyên.

Lên trung học Han Bin ở lại trong ký túc xá, nửa tháng về nhà một lần. Vì bây giờ là đầu đông, thời tiết cũng chưa lạnh đến mức khiến người ta phát điên nên lúc trước cậu cũng không mang theo nhiều quần áo, không ngờ phòng thi lần này lại là phòng thí nghiệm, thật xui xẻo.

Nhà cách trường cũng không xa lắm nhưng cậu cảm thấy bắt người nhà mang quần áo đến vì lạnh thật quái đản, cậu nghĩ một chút vẫn quyết định nhẫn nại chịu đựng, chỉ là không ngờ buổi tối về ký túc xá nhìn thấy Koo Bon Hyuk đang chờ ở trong.

Koo Bon Hyuk cầm theo một cái áo bông thật dày đưa cho cậu, mặt vẫn lạnh tanh từ đầu đến cuối nói: "Tớ nhớ hình như cậu thi trong phòng thí nghiệm, chỗ ấy lạnh."

Han Bin thụ sủng nhược kinh ngây người hai giây mới hồi phục tinh thần: "Thế còn cậu thì sao?"

"Tớ thi trong phòng học, có thiết bị sưởi." Cậu ta nói xong thì nhét áo vào trong lòng Han Bin rồi quay đầu đi mất. Han Bin ôm cái áo đứng đó một lúc lâu mới vùi mặt vào trong chiếc áo bông ấm áp cười khẽ.

Koo Bon Hyuk cậu ta a, thật sự là...

Nghĩ kỹ lại Han Bin cũng không nói rõ được Koo Bon Hyuk là người thế nào. Cậu ta kiệm lời, quen một thân một mình, thoạt nhìn cảm thấy cậu ta không để ý bất cứ thứ gì, nhưng trước nay cậu ta lo lắng vì cậu cũng không phải lần một lần hai. Hai người quen nhau từ nhỏ, nhưng đến tận bây giờ cũng không phải loại quan hệ mỗi ngày cùng nhau đi học cùng nhau đá bóng chơi bóng rổ, chỉ là thỉnh thoảng gặp nhau sẽ chào hỏi, không can thiệp vào chuyện của đối phương. Nhưng mỗi lần Han Bin gặp chuyện, Koo Bon Hyuk tuyệt đối sẽ là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cậu, nghe cậu giãi bày giúp cậu giải quyết vấn đề, giống như luôn hết mực bảo vệ cậu.

Koo Bon Hyuk người này a, đối với cậu mà nói, có vẻ cũng không phải là người quá quan trọng nhưng trên thực tế so với bất cứ ai khác cậu càng không thể mất đi cậu ta.

Bạn cùng phòng lấy nước nóng về đạp văng cửa, vừa quay đầu đã thấy Han Bin đang ôm áo bông ngây người, cậu ta hỏi một câu: "Ôi sao mặt cậu đỏ thế? Không phải sốt đấy chứ?"

Khoác áo bông vào, trong suốt kỳ thi Han Bin không bị lạnh chút nào, nhưng kỳ diệu thế nào mà vẫn bị cảm.

Sau khi kỳ thi kết thúc cậu đến phòng ký túc của Koo Bon Hyuk trả lại áo bông, Koo Bon Hyuk nhíu mày nhìn cậu sụt sịt mũi liên tục, cậu ta vừa đưa khăn giấy cho cậu vừa hỏi: "Sao có áo bông rồi còn bị cảm?"

"Tớ, tớ cũng không biết...... a.... Hắt xì!" Han Bin lại hắt xì một cái.

"Đúng là.....ngốc chết đi được......" Koo Bon Hyuk chán ghét trợn mắt đưa cho cậu một tập khăn giấy nữa.

Han Bin lau cái mũi đang sụt sịt mới phát hiện có chỗ không đúng: "Sao giọng mũi của cậu nặng thế?"

"Tớ không có..." Koo Bon Hyuk đang định phản bác lại hắt xì một cái thật mạnh.

Han Bin nhíu mày: "Sao cậu cũng bị cảm rồi? Không phải cậu thi trong phòng học có hệ thống sưởi sao?"

Koo Bon Hyuk không tự nhiên quay mặt đi: "....Lây cậu đấy."

"Cái gì cơ, sao tự nhiên lại đổ lên đầu tớ..."

Căn bệnh thứ ba Han Bin lây cho Koo Bon Hyuk là cảm mạo.

Han Bin không biết, Koo Bon Hyuk cũng thi trong một phòng thí nghiệm khác ở lầu một, thậm chí còn là căn phòng cách vách với cậu, hai ngày này vì không muốn để cậu phát hiện, sau giờ thi cậu đều phải chờ mọi người đi hết mới dám ra ngoài.

Han Bin cũng không biết rằng, Koo Bon Hyuk cũng không mang theo áo bông, cái áo bông kia là cậu mượn của người khác rồi đưa nó cho Han Bin. Cho nên Koo Bon Hyuk bị cảm là chuyện đương nhiên.

4. Đại học

Ngày thứ ba chiến tranh lạnh với Koo Bon Hyuk, Han Bin ngồi chơi game một mình trong ký túc xá, di động trên giường đã đổ chuông đến lần thứ tư, cậu hung hăng trợn mắt nhìn nó lần thứ hai mươi bốn.

Koo Bon Hyuk cậu mẹ nó ra ngoài nhớ mang theo điện thoại thì sẽ chết à?!

Di động vừa đổ chuông ba lần cậu không tiếp, gọi nhiều như vậy chắc là đối phương có việc gấp, Han Bin suy nghĩ nửa ngày cuối cùng vẫn thở dài ấn nút nghe: "Alo?"

"Hyuk a.." Giọng nói ngọt ngào của một em gái vang lên, Han Bin nghe thấy liền nhíu mày.

"Bốn giờ chiều em đợi anh ở quán cà phê Alley nhé, nhớ đừng đến muộn đó."

"Anh không phải..." Han Bin sắp xếp từ ngữ lại một chút: "Anh là bạn cùng phòng của cậu ta, cậu ta ra ngoài không mang điện thoại, đợi cậu ta về em nhắn lại...."

Em gái đầu bên kia vội vàng cắt ngang lời cậu: "Ôi em gọi nhiều tốn tiền lắm, anh giúp em chuyển lời cho anh ấy đi, em cám ơn nha."

Sau đó em gái kia quyết đoán cúp máy.

Han Bin dùng sức lườm cái điện thoại, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, ông đây mẹ nó không muốn nói chuyện với cậu ta a, chúng ta đang chiến tranh lạnh được không!

Còn nữa... tên nhóc Koo Bon Hyuk này có bạn gái từ bao giờ thế? Thế mà không thèm nói cho cậu?!

Mà cậu quản nhiều thế làm gì, người ta có bạn gái liên quan gì cậu, thật là phiền chết đi được...

Han Bin chán nản tiếp tục chơi game.

Hết lần này tới lần khác game over, đúng lúc này Koo Bon Hyuk trở lại.

Cậu ta hình như tâm trạng tốt lắm, miệng cứ tủm tỉm cười mãi.

Han Bin không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục chơi game.

Thua một ván rồi lại một ván, cứ do dự như vậy nửa ngày mới nhìn vào máy tính mở miệng: "Ê này..."

"Ừm?"

"Vừa nãy quên nói với cậu, di động cậu để quên ở nhà vừa đổ chuông mấy lần liên tiếp, bạn gái cậu nói bốn giờ chiều chờ cậu ở quán cà phê Alley, bảo cậu đừng đến muộn."

Một hơi nói hết, Han Bin không thèm nhìn cậu ta mà vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, lại không hiểu sao có chút hồi hộp đợi cậu ta trả lời.

Không ngờ Koo Bon Hyuk không mặn không nhạt nói một câu "Ờ" rồi đi rửa mặt.

Tay cầm chuột của Han Bin ngừng lại, không hiểu sao cậu lại thấy bực mình.

.........Thế mà không phủ nhận. Chẳng lẽ, có bạn gái thật?

Tiếng nước róc rách truyền ra từ phòng tắm, Han Bin nhìn lén cậu ta qua khe cửa, nhìn thấy cậu ta vừa rửa mặt vừa cười, chắc là tâm tình tốt lắm, cả người dường như đang bắn ra bong bóng hường phấn 'đang yêu~ing', cậu nhất thời càng thấy bực mình, bực đến mức không muốn chung một phòng với cậu ta nữa, cậu cầm theo quần áo mở cửa ra ngoài.

Bốn rưỡi chiều, Han Bin đá bóng xong đầm đìa mồ hôi trở lại ký túc xá, mở cửa ra vẫn thấy Koo Bon Hyuk ở trong ký túc xá.

"Sao cậu vẫn còn ở ký túc xá?" Han Bin vốn không định để ý cậu ta nhưng lại nhịn không được. "Bạn gái cậu nói bốn giờ đợi cậu ở quán cà phê Alley mà cậu quên rồi à?"

"Ôi, chết rồi", Koo Bon Hyuk nhìn đồng hồ vỗ đầu làm bộ như cực kỳ chán nản: "Nhất định là cậu lây cho tớ bệnh mau quên đấy."

"Này sao tự nhiên lại đổ cho tớ..." Han Bin lườm cậu ta.

Koo Bon Hyuk lại lập tức đứng lên đi đến cạnh Han Bin, cực kỳ thoải mái vỗ vai cậu: "Dù sao cũng muộn rồi, kệ cô ấy đi, cậu chưa ăn cơm nhỉ? Đi thôi chúng ta đi ăn."

Cậu ta nói xong thì kéo Han Bin đi cùng.

Khi Han Bin bị cậu ta lôi đi rồi mới nhớ ra, mẹ nó chúng ta không phải đang chiến tranh lạnh à? Bây giờ còn tay nắm tay như tình nhân đi ăn cơm là cái thể loại gì đây?

Nghĩ một lát lại thấy ý nghĩ vừa rồi vô cùng quái dị, nghĩ nửa ngày cậu mới nhìn Koo Bon Hyuk rặn ra một câu: "Sao cậu có thể đối xử với bạn gái như thế được?!"

Koo Bon Hyuk vờ như không nghe thấy cậu nói gì, ôm vai cậu tiếp tục bước: "Đói bụng chưa? Cậu muốn ăn gì? Tớ nghĩ rồi, chuyện hai ngày trước là tớ không đúng, mời cậu ăn cơm đền tội nhé?"

"......Cậu vừa nói cái gì?"

"Tớ nói mời cậu ăn cơm."

"Không phải, câu trước cơ."

"Tớ nói tớ sai rồi."

"Lặp lại lần nữa."

"...Tớ sai rồi."

"Mời tớ ăn một tuần tớ sẽ tha cho cậu."

"Được được được, một tuần thì một tuần..."

"Thế có ít quá không... Cậu cười cái rắm ấy mà cười..."

.........

Căn bệnh thứ tư Han Bin lây cho Koo Bon Hyuk, là bệnh mau quên.

Han Bin không biết, Koo Bon Hyuk căn bản không có bạn gái.

Han Bin cũng không biết rằng, Koo Bon Hyuk cố ý để di động lại ký túc xá, cuộc gọi kia là Koo Bon Hyuk nhờ một người bạn gọi giúp, cậu ta chỉ muốn mượn cơ hội đó làm lành với Han Bin mà thôi.

5. Sau này

Hai giờ sáng, ánh sao lấp lánh như những viên kim cương phủ kín bầu trời.

Trên đường vắng tanh không một bóng người qua lại, đèn hai bên đường tỏa ra vầng sáng cô đơn hiu quạnh. Han Bin không chút do dự ngồi trên cầu, tựa lưng vào thanh chắn bảo hộ, mơ màng nhìn vầng trăng trong trẻo đã biến thành hai cái từ lúc nào.

Đầu tóc cậu rối xù, áo sơ mi trắng nhăn nhúm. Cột đèn bên bờ sông chiếu xuống mặt nước, ánh sáng rực rỡ lại phản chiếu lên người cậu.

Rượu khiến đầu cậu đau như búa bổ, dạ dày cuộn trào từng cơn, cậu hơi híp mắt, vươn tay lên nắm lấy ánh trăng.

Koo Bon Hyuk bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc nhìn thấy tên trên màn hình điệu thoại hắn lập tức bật dậy vừa nghe máy vừa bắt đầu mặc quần áo.

Đầu kia vang lên giọng nói không ngoài dự đoán, cậu vẫn như cũ mang theo hơi rượu quát lớn một tiếng: "Xách mông đến đón ông đây, nhanh lên."

Sau đó điện thoại bị cúp ngay lập tức.

Koo Bon Hyuk vẫn không hề tức giận, hắn nhanh chóng quơ lấy chìa khóa xe đi xuống lầu, khởi động xe rồi mới gọi lại: "Cậu ở đâu?"

"Tớ ở....." Han Bin ở đầu bên kia điện thoại mơ màng hừ hừ hai tiếng, rồi cơn say ùa đến, cậu đột nhiên cao giọng hát: "Tôi nhặt được một đồng tiền trên đường..."

"...Cậu ở đâu?" Koo Bon Hyuk lại hỏi một lần nữa.

"Trên ngọn núi bên biển có một ngọn lửa màu xanh..."

"......Cậu ở đâu?" Koo Bon Hyuk vẫn kiên nhẫn liên tục hỏi.

"Mùa xuân ở đâu a mùa xuân ở nơi nào..."

Koo Bon Hyuk trừng mắt nhìn điện thoại, hắn bẻ tay lái rồi nói, "Cậu đứng yên ở đấy đừng đi đâu, tiếp tục hát đi, tớ đi tìm cậu ngay đây."

"Bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình á a..."

Koo Bon Hyuk lái xe một vòng nửa thành phố, trên đường Han Bin vẫn oang oang hát trong điện thoại, mèo đen đuôi dài, Đô Đô tai to, hỉ dương dương, cậu bé bán báo, lửa xanh, đại vương lếch thếch cùng một đống các thể loại nhạc thiếu nhi mà Koo Bon Hyuk không thể nhớ nổi tên.

Trên đường hắn đi qua quán đồ uống Han Bin thích nhất, quán game Han Bin hay lui tới nhất, hiệu sách thỉnh thoảng Han Bin vào đọc, phòng tập thể thao của Han Bin, cuối cùng đến khi tìm thấy Han Bin ngồi trên cầu đã là chuyện của 40 phút sau.

Koo Bon Hyuk mở cửa xe, cầm theo khăn giấy và nước trong xe, Han Bin vừa quay đầu đã thầy hắn, chỉ ngón trỏ vào mặt Koo Bon Hyuk hát lên: "Là hắn, chính là hắn, chính là hắn, anh bạn mặt than của chúng ta..."

Koo Bon Hyuk dở khóc dở cười ngồi xổm xuống bên cạnh Han Bin, dùng khăn giấy cẩn thận lau miệng cho cậu, rồi vặn chai nước đưa qua, cười hỏi một câu: "Hát chưa đủ à?"

Han Bin không hát nữa, cậu nhận nước súc miệng rồi tiện tay ném chai nước sang một bên, cố chấp ngồi một chỗ không thèm động đậy nhìn chằm chằm vào Koo Bon Hyuk.

Đôi mắt cậu đẹp quá, vì say rượu mà phủ thêm một tầng nước mỏng khiến nó càng trở nên sáng ngời, tựa như ánh sáng rực rỡ nơi bầu trời sâu thăm thẳm, nhìn sâu vào đôi mắt cậu còn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của người đối diện.

Koo Bon Hyuk bị cậu nhìn không những không thấy khó chịu mà cảm thấy máu trong thân thể tựa như đang tan ra, chậm rãi tan thành một hồ nước sóng gợn lăn tăn.

Không hiểu sao hắn có chút chột dạ, Koo Bon Hyuk ho một tiếng liền mở miệng: "Làm sao? Không phải lại chia tay bạn gái thôi à?"

Han Bin trừng mắt nhìn người đối diện, cười ngốc ha ha rồi như đứa trẻ dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi hắn, giọng điệu có vẻ đã say khướt: "Bị cậu phát hiện rồi."

Trong lòng Koo Bon Hyuk rõ ràng đang mừng thầm nhưng vẫn cố giả vờ nhíu mày hỏi: "Lần này là vì sao?"

Han Bin lại mơ màng nhìn cậu ta, cậu không trả lời mà dang hai tay ra làm tư thế muốn ôm, ngửa đầu ra sau nũng nịu như đứa trẻ nhìn Koo Bon Hyuk: "Về nhà về nhà. Không chơi ở đây nữa. Về nhà về nhà."

Koo Bon Hyuk vô cùng nâng niu mà ôm lấy cậu, mỗi lần cậu uống say hắn đều đến đón cậu sau đó ôm cậu giống như bây giờ vào xe, rõ ràng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi nhưng trái tim vẫn không khống chế được mà đập liên hồi.

Đến cạnh xe hắn mở cửa sau muốn đặt cậu vào ghế sau, Han Bin lại làm nũng ôm chặt lấy cổ hắn không chịu buông tay, nói gì cũng không chịu bỏ ra, Koo Bon Hyuk không còn cách nào khác đành phải ôm cậu ngồi sau tay lái.

Bình thường xe cũng khá rộng rãi nhưng bây giờ lại có đến hai người ngồi trên ghế lái, dù sao cũng không thoải mái, như vậy làm sao mà lái xe được. Koo Bon Hyuk ném chìa khóa xe sang một bên, cúi đầu nhìn người trong lòng cuộn tròn lại như động vật nhỏ.

Han Bin, cậu bình thường cứ mở miệng là lại "ông đây chuẩn men", bất kể gặp chuyện gì cũng phải tự giải quyết, gặp khó khăn cũng phải cứng rắn mà chống đỡ, chủ nghĩa nam tử hán cực lớn, nhưng mỗi lần uống say đều lộ ra phần tính cách bình thường không có, y hệt trẻ con, thích làm nũng lại hay quấn người, ngây thơ đến mức ai cũng thích.

Koo Bon Hyuk không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu lúc say của cậu, vậy nên hắn thiết lập các loại quay số nhanh đều là số điện thoại của hắn, chỉ cần Han Bin uống rượu cầm điện thoại ấn bừa mấy cái sẽ gọi cho hắn.

Tuy rằng làm như vậy hậu quả là hắn sẽ bị chuông điện thoại đánh thức giữa đêm rồi lại phải chạy khắp thành phố tìm cậu về nhà, nhưng nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn vui vẻ chịu đựng.

Han Bin nằm trong lòng hắn ra sức trở mình, khẽ lẩm bẩm gì đó, Koo Bon Hyuk cúi xuống hỏi: "Cậu nói gì?"

"Tớ không thích cô ấy..." Han Bin lặp lại lần nữa, giọng nói hơi khàn khàn nhưng Koo Bon Hyuk vẫn nghe rõ lời cậu nói.

Koo Bon Hyuk ngây ra một lúc mới hiểu được, đây là đáp án cho câu hỏi vì sao lại chia tay của hắn.

Tuy biết không nên hỏi nhưng Koo Bon Hyuk vẫn không nhịn được xúc động, mở miệng hỏi: "Vậy cậu thích ai?"

Biết rõ sẽ không nghe được đáp án mình mong muốn nhưng vẫn hết thuốc chữa mà chờ đợi.

Han Bin chớp chớp mắt tựa như không nghe rõ, không muốn nói, cậu tiện thể cọ cọ trong lòng Koo Bon Hyuk như con mèo nhỏ, cọ từ trong lòng Koo Bon Hyuk cọ đến ghế phó lái.

Hắn cười khổ đưa tay hạ thấp ghế phó lái xuống cho Han Bin nằm thoải mái rồi mới cắm chìa khóa vào khởi động xe.

Xe ổn định chạy trên con đường vắng tanh lúc sáng sớm, Han Bin tựa lưng vào ghế, đôi mắt lờ đờ mông lung nhìn Koo Bon Hyuk.

Cậu thích nhất dáng vẻ lái xe của hắn.

Mặt không biểu cảm, tóc bị gió thổi hất lên làm lộ ra xương hàm góc cạnh, bàn tay cứng cỏi vững vàng cầm tay lái, thỉnh thoảng còn lộ ra bắp tay rắn chắc, dáng vẻ này của Koo Bon Hyuk đem lại cho cậu thứ cảm giác an toàn.

Từ cậu nhóc tiểu học lúc nào cũng trừng mắt kỳ quái giờ đã trở thành người đàn ông đội trời đạp đất.

Han Bin vẫn luôn nghĩ, cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng, chỉ cần có hắn bên cạnh, cậu cái gì cũng không sợ nữa.

Đang trong cơn suy nghĩ miên man, cậu bị tiếng gọi của Koo Bon Hyuk kéo trở về.

Koo Bon Hyuk nhìn đường phía trước, thấp giọng gọi: "Han Bin."

Nói gì bây giờ? Hắn không biết nữa. Từ cầu đến nhà Han Bin chỉ mất mười phút đi xe, nhưng hắn không muốn đưa cậu về nhà nhanh như vậy, hắn muốn ngồi cùng cậu thêm một lát nữa. Cho nên nhân lúc Han Bin say không biết gì hắn đi đường vòng thật xa, cuối cùng vẫn sợ cậu phát hiện ra có chỗ không đúng nên mới gọi tên cậu ý đồ đánh lạc hướng.

Ý thức Han Bin không thanh tỉnh tựa như cũng không hiểu vì sao hắn lại gọi tên cậu, cậu lại nằm ra phía sau, rồi lầm bầm lầu bầu than thở: "Koo Bon Hyuk cậu là đồ ngốc..."

Koo Bon Hyuk dở khóc dở cười tiếp tục lái xe không để ý cậu.

Một lát sau tiếng oán giận lại truyền tới từ phía sau: "Cậu chả quan tâm tớ gì cả..."

Khóe miệng Koo Bon Hyuk giật giật, gân xanh trên trán nổi đầy.

Trời đất chứng giám, oan này còn hơn cả oan Đậu Nga*.

(Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của Quan Hán Khánh tên 'Đậu Nga oan'. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên)

Han Bin lại than thở: "Cậu không biết sinh nhật tớ..."

"Tháng 1 ngày 19. Năm thứ năm tiểu học cậu nói rồi."

"Cậu không biết tớ thích ăn cái gì..."

"Bánh xếp, bánh quẩy sữa đậu nành quán Fuchi. Pizza với xúc xích quán góc đường gần nhà cậu. Thịt bò Hàn quốc ở quán cô đeo kính gần nhà tớ. Còn thích ăn táo nhưng đến bây giờ cũng không chịu gọt vỏ."

"Cậu không biết tớ thích đội bóng nào..."

"....Đội bóng cậu thích là Manchester United, chữ ký của CR7 là lúc tớ đi công tác xin về cho cậu."

(Đoạn này bịa chứ tui cũng hổng biết thực hư thế nào đâu)

"Cậu còn không biết tớ không thích phụ nữ..."

Xe đột ngột dừng lại, bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, trong màn đêm tĩnh lặng phát ra âm thanh chói tai.

Hô hấp của Koo Bon Hyuk dường như dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào cậu: "Cậu vừa nói cái gì?"

Han Bin trừng mắt lườm hắn, ánh mắt chưa thoát khỏi cơn say, ngữ khí có chút bất mãn thậm chí còn vô cùng mãnh liệt: "Mẹ nó cậu vốn không biết ông đây thích ai."

Koo Bon Hyuk nhìn cậu thật lâu, hắn đột nhiên không có chút sức lực nào để nói chuyện.

Nhiều năm như vậy, hai người quen nhau đã nhiều năm như vậy, không đếm nổi có biết bao ái muội, Han Bin lại hết lần này đến lần khác đáp lại bằng cách lần lượt thay bạn gái.

Đại khái luôn là tự hắn đa tình đi.

Nghĩ như vậy Koo Bon Hyuk vốn cho rằng quan hệ giữa hai người cũng chỉ có thể như vậy, hắn chỉ có thể giấu nhẹm tình cảm trong tim rồi khoá chặt lại, lấy thân phận bạn bè ở bên cạnh bảo vệ cậu.

Tốt với cậu không cần do dự, cùng cậu khóc cùng cậu cười, vì cậu mà đảo lộn nguyên tắc của bản thân, cho cậu tất cả những gì hắn có mà không chờ mong được đáp lại, vì một câu nói của cậu mà vui buồn vô cớ, muốn đỡ lấy tất cả tổn thương cho cậu, đau lòng mỗi khi cậu mệt mỏi, thích nhất lúc cậu cười rộ lên, thích cậu lúc làm nũng, thích dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, cậu muốn gì cũng cố hết sức giúp cậu có được - thứ tình cảm này đã tồn tại nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể dùng thân phận bạn bè xuất hiện trước mặt cậu.

Vậy nên, khi cuối cùng đối phương đã cho hắn một đáp án hắn lại không có sức trả lời.

Han Bin không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn hắn.

Koo Bon Hyuk cảm thấy cực kỳ khó chịu, tình cảm mãnh liệt chồng chất lắng đọng chôn giấu dưới đáy lòng như ngâm trong nước, vừa nặng lại vừa ướt, yết hầu như bị sợi bông thắt lại, cảm xúc giống như cho cacbon vào axit, bùng phát rít gào, muốn nổ tung mà tràn ra nhưng lại bị chặn lại không chút lưu tình, chỉ đành sôi trào trong không gian kín mít, thất bại mà sủi bọt.

"Là tớ". Không biết qua bao lâu Koo Bon Hyuk mới khó khăn nặn ra hai chữ, "Là tớ, đúng không? Người trong lòng cậu, là tớ."

Giống như phạm nhân đợi phát quyết cuối cùng của thẩm phán, lại giống như tội nhân quỳ gối trước thần linh chờ đợi hi vọng được cứu rỗi, hắn cấp bách, lặng lẽ chờ đợi đáp án của cậu.

Vội vàng muốn nghe được đáp án của cậu, nhưng lại sợ - nếu, nếu đáp án là phủ định, vậy thì từ đây hắn không có cách nào lấy thân phận bạn bè ở cạnh cậu nữa, không bao giờ có thể ở cạnh cậu được nữa - sẽ không, sẽ không đâu, đáp án chỉ có thể là khẳng định, chỉ có thể là khẳng định.

Han Bin vẫn không nói gì, như cũ lặng lẽ ngồi nhìn hắn.

Thật lâu, thật lâu sau, đến lúc Koo Bon Hyuk sắp phát điên vì chờ đợi, Han Bin đột nhiên vươn tay ôm lấy mặt hắn.

Sau đó cậu cười rộ lên, khóe miệng cong lên xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời chất chứa cả một bầu trời đầy sao.

Cậu cười dùng sức nhéo nhéo mặt Koo Bon Hyuk, đáp lại hai chữ: "Đồ ngốc."

Quen biết nhiều năm như vậy, Koo Bon Hyuk sẽ hiểu ý tứ của cậu.

Rượu có thể mê hoặc tâm trí nhưng lại không mê hoặc được tấm chân tình.

Nụ cười của cậu chính là đáp án khẳng định.

Một lúc lâu sau Koo Bon Hyuk vẫn chưa có cách nào khôi phục lại cảm xúc, không tin nổi câu trả lời vừa nhận được, mừng rỡ hiểu ra rằng người hắn thích nhiều năm cũng có cùng cảm xúc với hắn, lại hối hận chua xót không sớm thẳng thắn bày tỏ tâm ý, tất cả đều tinh tế đan xen len lỏi vào trong thân thể hắn, từ con tim đến từng mạch máu, khẽ tan ra thành những mảnh nhỏ dịu dàng.

"Nhất định là cậu lây cho tớ" lúc đó Koo Bon Hyuk đã nói như vậy, "Không thích phụ nữ."

Tựa như đã chờ đợi rất nhiều năm, cuối cùng hắn đã có thể không chút do dự hôn lên đôi môi cậu.

Đôi môi kia còn mềm mại hơn trong tưởng tượng của hắn, thật giống với Han Bin, tỏa ra thứ không khí nguy hiểm mê hoặc lòng người.

Ánh trăng dịu dàng bao phủ lên vạn vật, ánh đèn neon đằng xa nhạt dần lộ ra bầu trời đêm như giăng kín những mảnh tơ lụa hảo hạng, thuần khiết mà ôn nhu ôm lấy màn đêm.

Ừm... đêm dài thật dài.

Điều thứ năm Han Bin "lây" cho Koo Bon Hyuk là không thích phụ nữ.

Han Bin á, kỳ thực rất tự luyến, lúc nào cũng cảm thấy mình là người đàn ông đẹp trai được yêu thích nhất, cho nên cậu cực kỳ yêu bản thân mình.

Cậu không biết, ngay cả cái căn bệnh "Thích Han Bin" của cậu cũng lây sang cho Koo Bon Hyuk.

Cậu cũng không biết, căn bệnh này vốn đã lây cho Koo Bon Hyuk từ rất rất lâu rồi - còn sớm hơn cả bệnh thuỷ đậu ngày ấy.

End


Series này vẫn còn tiếp tục nên mong mọi người hoan hỉ đón nhận nhaaaa~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro