Shot 11: Mùa yêu

Mùa yêu là cái mùa mà mèo chẳng biết là trống hay mái, đực hay cái, con gái hay con trai suốt ngày leo lên nóc nhà và bờ tường hàng xóm kêu cả ngày.

Mùa yêu là mùa mà hoa hồng bắp cải trông vườn vừa nở rộ, nhà nào mà cổng rào thâm thấp là sẽ bị cắt trụi chẳng còn một bông.

Sớm ngày trời mưa lất pha lất phất, bởi vì mùa yêu mà mèo vẫn leo mái nhà, và trộm thì vẫn cứ chăm chỉ hái hoa.

Koo Bon Hyuk cũng không khác xu hướng là mấy, suốt ngày canh vườn hoa nhà mình* và me vườn hoa nhà người khác.

(*) vườn hoa nhà người khác chỉ đơn giản là hoa, nhưng vườn hoa nhà mình lại ý chỉ Han Bin ó

Đúng, canh và me.

Hôm nay bởi vì mưa phùn mà hoa nở sớm, từng đóa từng đóa nở ra như nói lời chào với đất trời. Sớm một ngày người thức giấc ít lắm, lại là vì mưa cứ rơi lất phất làm nhiệt độ trở nên thấp đi nên lại càng ít người tình nguyện thức dậy xem hoa hơn. Thế là Hyuk ngang nhiên mặc áo mưa mang ủng trèo qua bờ tường nhà hàng xóm mà gặt hái thành quả "trông coi" của mình...

6 giờ sáng, Paris.

Han Bin đang say giấc nồng thì bị cảnh sát gọi tới làm anh hoảng hốt cả lên. Cuối cùng hỏi cặn kẽ mới hay là đến đồn để bảo lãnh người thân. Đấy, sớm ngày mà nghe được câu này thì ai mà chả hoảng sợ rồi nổi điên. Han Bin là con người nên cũng không khác đồng loại cho lắm. Ba chân bốn cẳng chạy đến đồn cảnh sát cách nhà chưa đầy trăm mét thì nhìn thấy đồng chí nhân tình nhân ngãi của mình mặt mày sưng húp, ngồi vắt chéo chân trên sô pha đợi mình.

Lại còn thong thả nhâm nhi trà hoa hồng.

Ôi sao mà nổi điên...

"Mặt mũi làm sao thế kia?"

"Ong chích"

"Rồi sao lại ngồi đây?"

"Gọi cảnh sát tới cứu..."

"..." – Han Bin thở dài một hơi rồi làm thủ tục nộp tiền bảo lãnh sau đó cũng chẳng thèm nói năng gì mà đi thẳng về nhà. Koo Bon Hyuk biết mình sai, cho nên lút cút đi ở sau lưng, kiểu muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Người đi phía trước đang giận dữ nói gì thì cũng ăn đạn thôi. Nhưng mà hôm nay là lễ tình nhân mà, làm sao có thể không hoa, không quà được. Vậy nên cũng rên lên cho người ta chú ý...

"Han Bin..."

"..."

"Han Bin..."

"..."

"Hen Bin..."

"Gọi lại một tiếng thử xem có ăn đấm không?"

Không yêu xin đừng nói lời cay đắng. Thanh niên hai mươi ba tuổi sáng sớm đội mưa trộm hoa bị ong chích rồi bị cảnh sát bắt lại còn bị người yêu ghẻ lạnh thì đau lòng lắm. Biến đau thương thành sức mạnh, thanh niên tuổi hai mươi ba quyết định rời nhà trốn đi. Tuổi dậy thì mà, đàn ông mà, thế nên đi. Đi một phát là vác xe đap, vác cả ba lô mà đi.

Trái đất là nhà, đừng sợ.

Đi.

Ông đây quyết định bỏ rơi anh đấy, Hen Bin à.

Mùa yêu biến thành mùa chia ly mất rồi.

.

..

...

Lễ tình nhân người ta ra đường đều có đôi có cặp. Koo Bon Hyuk bỏ nhà trốn đi thì tất nhiên chỉ có một mình.

Đêm mùa xuân ở Paris vẫn còn hơi lạnh, người ngồi co ro trên ghế nhìn cái đôi qua lại dập dìu trên phố thì căm lắm. Lại có chút nhớ cái người mắt to lúc sáng đã đối xử tệ bạc với mình vừa ức lại vừa buồn. Miệng căm tức lẩm bẩm nào là đi hộp đêm kiếm phụ nữ, phụ nam trẻ tuổi xinh trai cho biết mặt. Xong rồi mới sực nhớ ra là lương tháng mình nộp cho người ta hết rồi. Trong ví chỉ còn đủ tiền ăn chơi đạm bạc thôi. Thế là đành mua bánh mì vừa oán hờn vừa gặm trong mùa yêu.

Mùa yêu năm nay kỳ cục quá...

Mưa xuống.

Koo Bon Hyuk chẳng biết trú mưa ở đâu, cũng chẳng thèm trú làm gì. Cứ thế mà ngồi trên ghế mưa cũng mặc mưa, lì lợm khiêu chiến với đất trời. Lại còn bó hoa nằm trong rổ xe đạp với cái ba lô rỗng không, trông nghèo đến tội nghiệp.

Vốn cũng chẳng định trốn nhà mà đi...

Nhưng mà hôm qua đọc trên mạng người ta nói là người chồng phải lập ra trật tự trong gia đình. Phải có một vị trí uy nghiêm nhất định. Cậu tuy là nhỏ tuổi hơn nhưng mà dù sao lúc nào chuyện xấu cũng là người chủ động và quan trọng nhất là phía trên. Cho nên lập lại trật tự trong cái nhà có hai người và một con husky thật sự rất quan trọng.

Cuối cùng thì nắm quyền cái nhà này vẫn là Han Bin.

Trời mưa mãi mà không dứt, người ngồi trên ghế ngẩng đầu hỏi ông trời sao lại bất công.

"Ơ sao mưa tự nhiên ngừng rồi, còn đang định hát tình ca..." – Hyuk đang định hát một bài nói về tình cảnh của mình lúc này thì chợt thấy mưa ngừng. Lèm bèm định bảo sao lại ngừng mưa mới hay trên đỉnh đầu không phải là trời mà là ô.

Tán ô màu xanh chấm bi của nhà mình...

Han Bin.

"Bỏ nhà đi bụi thì kiếm chỗ nào xa xa, ngồi trên ghế đá đối diện nhà mình làm mặt tội mưa chẳng thèm trốn giỏi lắm hả?

"..."

"Phản à? Nói chuyện không trả lời?"

"..."

"Được thôi" – Han Bin nhét con husky họ Koo còn bé xíu vào tay cậu –"Li dị, con cậu nuôi"

Mưa vẫn cứ rơi tầm tã, còn lòng người nghe đến chữ li dị thì lạnh như băng.

"Không li dị" – Hyuk vừa nghe thế lật đật ôm con mình nhét vào áo –"Con chúng ta nuôi..."

"..."

Nói rồi nhét vào tay Han Bin bó hoa hồng ướt sũng nước.

"Quà Valentine, em yêu anh. Chúng ta về nhà..."

Hết nói...

Trời vẫn là mưa tầm tã, người lùn cầm dù che cho người cao dắt xe đạp bế con về nhà. Đôi nhà hàng xóm thấy thế lại bĩu môi chê cười là cái đồ sợ vợ đến không còn gì sợ hơn...

"Đồ nhất vợ nhì trời" – Eui Woong đang cười khẩy đôi vợ chồng nhà nọ thì nghe tiếng Hyeong Seop ré tên mình ở trong nhà liền lật đật đáp lời – "Dạ vợ, em vô liền"



"Tặng anh" – Đêm đã khuya, mưa vẫn còn rả rích ở ngoài trời. Người trốn nhà đi lấy chiếc nhẫn mình đã mua từ trước đeo vào tay đối phương rồi hôn lên trán người ta. Bó hoa ướt sũng, dập tàn các kiểu cũng được trân trọng cắm vào bình. Ôi đời mới đẹp làm sao...

Mùa yêu năm nay mưa nhiều, nên làm tỷ lệ sinh của chó mèo gà vịt và người đều tăng.

Mùa yêu năm nay mưa nhiều, cãi nhau ban sáng thì ban đêm lại hòa.


Bonus

Cũng đêm đó, Koo Bon Hyuk đã mơ một giấc mơ rất kì lạ...

Trời là trời tối, người ngồi bên đống lửa vùi mấy củ khoai cho chín thì đột nhiên nổi hứng gọi ai kia lại để kể chuyện cổ tích. Ai kia đang ôm mặt ngồi nhìn đàn đom đóm trong bụi đến mê ly nghe thế mới bảo em kể đi, anh nghe đây. Người thấy thế nên bước đến ôm ai kia vào lòng rồi mới chịu kể cho người ta nghe câu chuyện xa xưa.

Câu chuyện xưa lắm rồi, được người chế biến bậy bạ lại mà kể đến say sưa. Ai đó ngẩng mặt nhìn vẻ mặt người say mê như thế kia thì cũng mặc kệ cái câu chuyện biên có hơi ngu ngốc kia. Cứ yên lặng mà ngồi nghe...

Chuyện là kể về chàng hoàng tử bị rồng đen bắt cóc được một chàng hiệp sĩ áo xanh cứu. Kết cục cũng chẳng phải là viên mãn bởi vì hiệp sĩ áo xanh do tuổi già mà chết trước hoàng tử . Lúc kể tới đoạn chết, giọng người có chút run run, lại chẳng biết vì sao mà lại nắm tay anh chặt đến thế...

"Em không dám nghĩ tới một ngày nào đó sẽ sống một mình mà chẳng có anh" – Hyuk hôn lên mi mắt đang run rẩy của anh –"Cho nên nếu được lựa chọn, em vẫn muốn anh ở lại hơn"

"Ích kỷ quá" – Han Bin than thở -"Em chết trước anh sẽ có người khác"

Cậu nghe được câu sẽ có người khác của ai kia thì cười khổ. Đưa tay lên vuốt mái tóc đen tuyền của anh rồi khẽ khàng bảo...Nếu người ta yêu anh được như em thì có thể...Nhưng mà lúc đó chắc em sẽ ghen đến độ nhảy khỏi quan tài sống lại mất...

"Nếu thế thì đừng có chết trước anh" – Anh chu môi –"Em phải sống với anh suốt đời"

"Ngốc" – Cậu lại xoa xoa đầu anh –"Sao lại suốt đời được..."

"Vậy thì cùng chết" – Anh đùa nghịch bàn tay ấm nóng của cậu. Đưa năm ngón từ bàn tay trái của mình xen vào năm ngón tay phải của người ta. –"Lúc chết phải nắm tay như thế này, để nếu như có kiếp sau thì vẫn như thế này"

"Là sinh ở cạnh nhau, lớn lên cạnh nhau rồi yêu nhau như bây giờ ấy hả?" – Người lại mỉm cười

"Không" – Han Bin bĩu môi –"Hồi còn nhỏ em bắt nạt anh nhiều lắm. Không được, mình phải ở xa nhau lúc bé đi"

Ngày còn bé, ai đó với ai kia là hàng xóm cạnh nhà nhau. Ngày ấy vẫn là còn trẻ con, thích người ta thì bắt nạt cho tới phát khóc mà thôi. Thế đấy, tuổi thơ của cả hai là một đứa chọc và một đứa bị chọc cho tới khóc. Sau đó lớn lên một chút thì đứa bị chọc tự nhiên trở nên đanh đá hung dữ, rồi thì quay ngược trở lại hành hạ cái đứa chọc cho tới bây giờ...

Koo Bon Hyuk nhớ lại ngày bé mà bật cười. Nhớ đến một ngày mùa hè nọ, cũng là theo trường học đi dã ngoại ở rừng nhỏ. Ai đó bởi vì nghe đồn cậu yêu cô hoa khôi của trường mà tức giận chạy vào rừng trốn lặng lẽ khóc. Cậu lúc ấy chẳng biết gì cả, chỉ nghĩ là mình yêu đơn phương cái anh nhỏ nhỏ xinh xinh đó thôi. Rồi năm ấy mới hay là hóa ra mình sai . Là hai bên lặng lẽ thích nhau thật lâu, thật lâu rồi.

"Em vẫn muốn kiếp sau mình sẽ như kiếp này." – Koo Bon Hyuk véo véo má anh –"Lúc nhỏ anh đáng yêu dữ lắm"

"Em biến đi" – Anh đập tay cậu –"Em là đồ đầu gấu ai cũng bắt nạt"

"Vì anh đáng yêu mà..." – Cậu thò tay vào áo sờ sờ bụng anh –"Tới giờ vẫn dễ thương đây này"

"Hứ..."

Ngày không phải mùa hè, cho nên hiếm hoi lắm mới kiếm được đom đóm. Đêm tối rồi, đốt đống lửa bập bùng giữa rừng rậm như thế kia thì tự nhiên cảm thấy hạnh phúc quá. Chia nhau củ khoai nóng cũng chìm đắm vào mật ngọt đến lạ. Anh ăn đến độ quanh mồm dính đầy những khoai là khoai. Ôi sao mà trông giống cún nhỏ, cậu thấy thế thì bảo rằng...Hoàng tử của em sao giống cún thế kia?

"Em mới là cún"

"Đúng, em là cún. Cún lớn yêu cún nhỏ sâu mệt"

"Sâu mệt là gì vậy ?" – Anh ngừng ăn khoai mà hỏi – "Em yêu anh bị mệt hả?"

"Ngố" – Hyuk đưa tay lau đi vụn khoai trên môi anh –"là so much, là thiệt nhiều"

"Nhiều đến cỡ nào?"

"Anh ngẩng lên trời, đếm trên đấy có bao nhiêu vì sao thì nhiều đến vậy đó"

"Láo lếu"

"Em nói thật mà..."

Đêm xuống, bởi vì ở rừng mà ngẩng đầu lên thinh không đếm sao thì thấy nhiều lắm. Đếm chẳng hết đâu...

Người nửa đêm tỉnh giấc, ngước lên trời thấy sao thật nhiều, nhiều đến bạt ngàn.

End


Có phải rất đáng yêu khôm? Đáng yêu thì chuẩn bị shot sau khóc banh nhà banh cửa nhé 🤟

Tiện đây nói cho mí bồ nghe, cái series này là oneshot cho nên tui tính không bao giờ hoàn, kiểu cứ có cảm hứng là lại ra shot mới thui 👉👈 ưng hông nè

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro