Shot 12.1: Chuyện lứa đôi (1)
*Tập hợp những mẩu truyện ngắn đời thường từ chuyện tán nhau, chuyện cầu hôn cưới xin, rồi chuyện vợ chồng chít chít méo méo hàng ngày,...
---
1.
Oh Han Bin 7 tuổi và Koo Bon Hyuk 5 tuổi rất thích chơi đào cát ở công viên cho nên mỗi ngày cả hai đều dắt tay nhau đến bãi cát nơi công viên vui đùa.
Một ngày nọ trong lúc đào cát để xây lâu đài cho Han Bin, Koo Bon Hyuk phát hiện ra có một quả trứng màu xanh nho nhỏ ở dưới lớp cát mình vừa đào. Đứa nhỏ 5 tuổi tay ngắn chân ngắn nhìn quả trứng, rồi lại nhìn lên mấy cái cây gần đó xem có tổ chim không? Rốt cuộc không thấy, thế là cậu nhỏ bèn khều khều Han Bin.
"Em...em nhặt được quả trứng này" - Ai đó đưa hai tay hiến vật quý
"A?" - Han Bin kinh ngạc - "Quả trứng? Quả trứng? Em mang trả cho chim mẹ đi? Nó mất con sẽ buồn lắm đó"
"Ở gần đây không có tổ chim mà" - Koo Bon Hyuk nhét quả trứng vào lòng anh nhỏ mặt đang đỏ lên vì phấn khích - "Chúng ta ấp nó nhé? Để nó trở thành chim con "
"Thế ấp làm sao?" - Han Bin nghiêng đầu.
Koo Bon Hyuk nghe vậy thì ngẩng mặt lên trời tự hỏi mất một lúc thật lâu, sau đó mới trả lời.
"Chúng ta làm vợ chồng mới có thể ấp trứng này được"
"Thật sao?"
"Thật ạ" - Koo Bon Hyuk mặt hơi ửng đỏ quả quyết -"Em là chồng, anh là vợ"
"Ừm...cũng...cũng được" - Hai ráng mây hồng cũng nổi lên trên mặt Han Bin.
Thế rồi, Koo Bon Hyuk dắt tay vợ mình là Oh Han Bin, một đứa vừa 5 tuổi, một đứa chưa tròn 7 tuổi đi về nhà của mình, viết giấy chứng nhận kết hôn bằng tay. Trẻ con mà viết được mấy câu xiêu xiêu vẹo vẹo đã hay lắm rồi. Cũng chẳng hiểu vì sao thằng nhỏ nhà họ Koo này lanh lắm, viết được cả giấy chứng nhận luôn. Mặc dù trong giấy chỉ ghi rằng, Koo Bon Hyuk và Oh Han Bin sẽ làm vợ chồng tới suốt đời.
Giấy chứng nhận viết xong, Koo Bon Hyuk hôn lên mi mắt cùng đôi má ửng đỏ của anh bé xinh xinh ngốc ngốc ở phía đối diện kia rồi dắt tay nhau lấy mền gối đi ấp trứng.
Chúng ta ấp, ấp, ấp, ấp.
Rốt cuộc ấp cho tới tận 20 năm sau, trứng vẫn không nở.
Nhưng mà đầu người thì nở thành hoa.
"Tên khốn nhà em lợi dụng lúc còn nhỏ ông đây ngốc thì lừa ký giấy kết hôn" - Oh Han Bin 27 tuổi vò vò tấm giấy kết hôn.
"Anh không giữ lời"
"Xí, ai thèm giữ lời với em?" - Anh hất mặt - " Thế muốn kết hôn thì nhẫn đâu, hoa đâu?"
"Đây ạ" - Koo Bon Hyuk lấy nhẫn và hoa ngay tắp lự. Không biết đã chuẩn bị từ bao giờ, giỏi, đáng khen.
Câu chuyện 20 năm, cuối cùng cũng kết thúc.
2.
Han Bin dạo gần đây rất hâm mộ các bạn trên mạng cosplay nhân vật mà họ yêu thích. Anh vô cùng thích cách mọi người chuẩn bị cho từng bộ quần áo, trang điểm rồi phụ kiện cho phù hợp rồi chụp ảnh lên. Nhìn bọn họ giống như từ trong truyện tranh bước ra vậy, đẹp cực kỳ.
Thế rồi một ngày nọ, tâm huyết dâng trào, anh quyết định cos một nhân vật truyện tranh.
Nhưng rồi, anh thật sự rối rắm vì chẳng biết cos ai ? Nhiều nhân vật quá, cos ai bây giờ?
Trong lúc bối rối vì chẳng biết chọn nhân vật nào, Han Bin phát hiện ra trong túi quà sáng nay fan tặng cho mình có một chiếc bờm tai mèo, một chiếc đuôi mèo cùng vòng cổ bằng da có lục lạc nhỏ xíu.
Chậc, thế là Han Bin quyết định biến mình thành chú mèo nhỏ.
Nhưng mèo nhỏ thì thật bình thường quá đi. Vậy nên anh hỏi Hyuk rằng, có thể làm một chút gì đó cho đặc biệt được không?
Koo Bon Hyuk nhìn anh, đấu tranh nội tâm một hồi rồi chạy vào tủ áo lấy một chiếc sơ mi trắng ra đưa cho người ta.
"Anh đừng mặc gì hết, chỉ nên khoác hờ thứ này thôi là được rồi" - Giọng chẳng biết vì sao trở nên biến thái vô cùng.
"Thật sao? Có quá lộ liễu không?" - Anh nghiêng đầu -"Không mặc gì..."
"Không sao, rất đẹp. Cái cần là giá trị nghệ thuật mà. Yên tâm, em sẽ làm nhiếp ảnh gia chụp cho anh những bức ảnh đẹp nhất"
Thế rồi, sau bao nhiêu đắn đo cùng lời dụ dỗ ngọt mồm từ họ Koo, người nọ rốt cuộc cũng xiêu lòng, chạy đi thay những thứ kia.
Tai mèo, đuôi mèo, vòng cổ có lục lạc nhỏ, không mặc quần áo chỉ khoác sơ mi.
Lúc bước ra, thật sự như muốn đòi mạng Koo Bon Hyuk mất rồi.
"Có đẹp không hả Hyuk ơi?" - Anh bối rối hỏi.
"Đẹppppppppppppppppp " - Koo Bon Hyuk trả lời xong rồi ném máy chụp hình, hóa thân thành sói vác người ta chạy đi về phòng mất tiêu. Cũng quên mất lời hứa chụp ảnh thật đẹp rồi.
Sau đó chính là một ngày, mọi người thấy cửa phòng của Han Bin khóa tới tận đêm.
Cosplay, cosplay, tôi thích cái trò này nhất. - Tiếng lòng của Koo Bon Hyuk vọng thấu trời xanh.
3.
Đầu thu, thoáng mưa nhẹ rơi.
Hoa giờ này cũng chẳng còn đâu để mà rơi rụng theo mưa.
Vậy mà ai đó chẳng biết lấy đâu ra một bó hoa to thật to trái mùa, nhét vào lòng anh rồi hét lớn mấy câu gì gì kia ở giữa quảng trường. Cũng không ngại vị trí của bản thân đã đứng ở đâu trong giới, cứ thế mà mặt dày ôm anh lắc lư lắc lư bảo anh nhận lời đi.
"Không cần làm ngôi sao của công chúng nữa à?" - Anh đã không còn trẻ, hơn 30 rồi nên sẽ chẳng nói lời cảm động hay đại loại như thế. Chỉ hỏi một câu về quyết định của người ta.
"Không cần, chỉ cần mỗi anh" - Koo Bon Hyuk ôm anh lắc lắc tới lui, sau đó lấy một đống giấy tờ ra nhét vào tay anh.
"Cái gì đây?" - Anh nhìn đống giấy tờ thì thấy toàn là giấy chứng nhận sở hữu bất động sản, rồi điểm kinh doanh. Chậc, đầu năm nay ngôi sao là vậy đó, có tiền quá mà.
"Giao cho anh hết ó"
"Vì sao? " - Han Bin mím môi, thận trọng từng bước hỏi.
"Vì anh là vợ em" - Ai đó bên ngoài chẳng biết tài giỏi như thế nào, đứng trước mặt Oh Han Bin của mình chỉ biết ôm người ta lắc qua lắc lại rồi thơm lên mi mắt mà thôi. Đã gần hơn 10 năm rồi, vẫn cứ như thế.
"Xéo, ai là vợ em?" - Anh cầm bó hoa đập vào người Koo Bon Hyuk. Mà đúng là hoa nhập ngoại có khác, đập một cái cũng chẳng rụng đi bao nhiêu.
Người nọ bị đập thì vẫn cứ nhe răng ra mà cười cười, chấp nhận bị đánh để ôm vợ vào lòng. Trong bụng thì thầm nói rằng...chẳng phải ngày này của 13 năm trước, trong lúc ngủ mơ anh đã hứa với em như thế sao?
"Cái đó là ngủ mơ, không tính" - Người ta như nhớ lại điều gì, lại cầm bó hoa đập cậu một cái rồi lại bỏ chạy mất tiêu.
"Má sấp nhỏ ơi, anh đừng chạyyyyyyyyyyyyy" - Giờ phút này cần gì mà tôn với chẳng nghiêm, ngôi sao cũng là người mà? Vợ chạy thì phải bắt lại chứ? Đúng không?
4.
Một ngày tuyết rơi thật nhiều, Han Bin ngồi trong nhà dùng chân đùa con mèo điên của nhà bọn họ chán chê thì phát hiện ra rằng cái người nhà mình đi đâu mất tiêu. Kiếm khắp nhà cũng không thấy, gọi điện thoại cũng không nghe máy. Cứ như thế đến tận khi tối trời, đèn nhà người khác đã bắt đầu sáng lên mà vẫn chưa thấy người nhà mình trở về.
Thế rồi anh lo.
Chẳng biết cậu đi đâu rồi, không biết việc gì không? Có lẽ do ngày hôm qua bị mình đạp mấy cái nên buồn bực bỏ nhà đi rong rồi chăng?
Bỏ nhà đi rong...rồi không biết là có đi với người khác không nữa...
Tiên sư, nếu dám đi với đứa khác thì biết tay tôi.
Cơ mà...cơ mà...cậu hối hận biết lỗi về nhà thì ông đây sẽ tha cho cậu một mạng.
Vậy mà mãi đến khi trời sáng, Koo Bon Hyuk vẫn không về nhà.
Anh vừa buồn vừa bực, nguyên ngày hôm qua không dám ngủ vì sợ người nọ xảy ra chuyện gì. Cứ ngồi bó gối trên sofa mà chờ đợi. Chờ mãi, chờ mãi, rốt cuộc trời cũng bắt đầu sáng lên báo hiệu rằng, người nhà mình đã bỏ đi trọn một ngày.
Tuyết lại rơi...
Ai kia thần kinh thô như sợi dây thừng, lúc lái xe trở về nhà mới hay rằng người ta chờ mình suốt đêm, mệt mỏi ngủ quên luôn trên sofa. Chiếc chăn đắp hờ, cà phê uống dở trên bàn làm cậu đau lòng một lúc, lại yêu thương một hồi. Lúc bế anh vào phòng ngủ, còn nghe tiếng người ta lẩm bẩm chửi bới cậu.
"Đồ khốn, đi đâu vẫn chưa về...Cậu mà về đây xem tôi có cho cậu vào nhà không?"
"..."
" Nhưng mà...em về nhà đi...anh lo lắm" - Ai đó trở mình, tưởng cậu là cái gối nên dụi dụi đầu vào trong lòng. Dụi một hồi cảm thấy thỏa mãn thì bắt đầu ngủ thật say.
"Em xin lỗi" - Koo Bon Hyuk hôn nhẹ lên trán anh - "Đã làm anh lo lắng rồi..."
.
..
...
Chiều ngày đông, Han Bin thức giấc và phát hiện mình đã không còn nằm trên sofa. Anh mệt mỏi lăn lộn trên giường thì lại lo cho người nọ, không biết đã về nhà chưa nên bước xuống đi ra ngoài tìm thử xem.
Lúc xuống giường, phát hiện ra nến và hoa đã trải đầy thành một lối nhỏ rồi.
Hoa và nến đưa lối, đưa đến nơi người nào đó đang cặm cụi xếp từng tấm ảnh mà 10 năm qua vẫn đều đặn chụp.
"Làm gì đấy hả ?" - Han Bin khoanh tay nhìn tên nào đó - "Biết đi thì xéo luôn chứ sao còn về nhà?"
"Vợ..."
"Vợ cái đầu em. Xéo " - Uất ức bộc phát, bao nhiêu cái lo lắng, buồn phiền từ tối qua dồn lại rồi nổ tung. Han Bin cũng không biết vì sao cảnh trước mắt mình lại nhòe đi. Hít một hơi thật dài, anh nhìn cậu rồi lại hỏi - "Đi đâu?"
Koo Bon Hyuk mà, thấy người trước mắt mình khóc thì tay chân luống cuống chẳng biết làm sao. Người này mấy năm qua cậu cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Hôm nay lại vì cậu mà khóc, Koo Bon Hyuk bắt đầu hối hận vì cái ý tưởng làm kinh ngạc người ta rồi.
Thôi, thôi, chuyện cũng đã rồi. Dỗ người ta nín xong, cậu cầm đôi nhẫn mới vừa mua hôm qua, đeo một chiếc vào tay anh. Còn một chiếc định tự đeo thì bị người ta giựt đi, đeo vào tay mình.
Qua một hồi lâu sau, dưới ánh mắt áp bức của anh, cậu mới khó nhọc trả lời.
"Hôm qua, em đi bàn bạc việc kết hôn của chúng ta với bố mẹ hai nhà cùng mấy đứa nhỏ trong nhóm. Mọi người ai cũng đồng ý, công ty thì bảo giới truyền thông để họ lo, cho nên..."
"Cho nên bỏ nhà đi cả ngày, còn điện thoại không bắt máy"
"Em tính làm cho anh kinh ngạc..."
"Kinh ngạc cái khỉ"
"Em xin lỗi mò" - Koo Bon Hyuk rầu rĩ
"Biến đi"
"..."
Chiều ngày đông, hai người nhà nọ chuẩn bị làm đám cưới thì đánh nhau. Giới truyền thông trong mùa đông lạnh lẽo đang đói tin tức thì như bắt được vàng. Nhóm nhạc được ngầm coi như là nhóm nhạc quốc dân có hai thành viên sắp kết hôn với nhau. Tin này nổ ra, cả nước giống như phát điên. Người thì chúc phúc, kẻ thì bĩu môi, đứa thì thờ ơ. Nhưng dư luận cũng không tệ như hồi 10 năm trước, cho nên sáng ngày hôm sau, cả đôi nhà nọ ôm nhau đến nhà thờ lớn kết hôn cũng rất thoải mái, chả có áp lực đến từ dư luận gì.
Kết hôn xong, mọi người còn nghe phong phanh đâu đó, Oh Han Bin bầu bí 2 tháng mà vẫn cầm dép đánh Koo Bon Hyuk.
Cảnh này quen quá rồi nên mọi người cũng chả thèm để ý làm gì. Một đứa vui vẻ đánh, một đứa vui vẻ đưa đầu ra cho đánh, tốt quá còn gì?
Mùa đông năm nay, rộn ràng quá mức rồi.
Part 1
Nói chung là như mấy bồ thấy đấy, tui quay xe rồi. Đáng ra shot này không định viết mấy thứ ngọt ngào như vậy đâu, nhưng mấy ngày qua lướt cfs thật sự sì trét kinh khủng. Cho nên tui cũng không muốn tâm trạng mấy bồ nặng nề thêm, thôi coi như đọc để giải toả đi ha, giải toả xong rồi lại vận hết nội công để support mấy bé nhà mình. Còn bồ nào muốn tự ngược thì ghé qua fic "Mùa hướng dương năm ấy" của tui đọc cho đã nhé kakakaaa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro