Shot 12.2: Chuyện lứa đôi (2)

5.

Sáng một ngày mưa dầm, không khí trong nhà không mấy là hòa bình cho lắm. Người ở trong nhà một ngồi trên sofa, một đang quỳ dưới đất. Người ngồi trên ghế cao quý tôn nghiêm cũng không che giấu đi sự bực tức của mình, trực tiếp hỏi người quỳ dưới đất kia.

"Khai ra mau" - Han Bin liếc mắt nhìn tên nào đó đang quỳ dưới đất kia. - "Rốt cuộc em giấu nó ở đâu?"

"Ha ha" - Koo Bon Hyuk quỳ dưới đất lé mắt cười, trốn tránh câu hỏi của anh

"Nói mau" - Ai kia giơ chân đạp

"Ha ha ha"

"Em bị điên?"

"Ha ha ha ha " - Vẫn cười

"Giờ em có khai ra không? Hay là chia tay?"

"Ha ha ha ha ha? ha? hả?" - Koo Bon Hyuk ngừng cười - "Gì? Chia tay ý ạ?"

"Ừ, em cười nữa đi, cười nữa cho anh xem?"

"Ha ha, vợ đừng chia tay mà..." - Ai đó gãi đầu

"Vậy cái đó ở đâu? Giao ra đây"

"Ha ha ha ha ha ha ha" - Cười một tràng dài

"Chia tay đi"

Ai đó nghe câu này rốt cuộc cũng ngừng cười. Ngước mắt lên nhìn Han Bin đang lạnh mặt cao quý ngồi trên ghế kia thì phát hiện ra mình hết đường lui rồi. Nên đành lút cút đi về phía toillet, giở nóc lấy cái mấy ảnh quen thuộc ra dâng lên cho anh.

Han Bin thấy hành động của cậu thì vừa lòng lắm. Hất mặt lên bảo - "Xóa hết ảnh trong đấy đi"

"Không...ha ha vợ ơi không được mà"

"Anh bảo xóa"

"Ha ha vợ ơi..." - Koo Bon Hyuk mếu máo -" Đừng...mà"

"Xóa" - Trừng mắt - "Cho chừa cái tội canh lúc anh tắm thì chụp, còn mấy cái quần nhỏ màu đen của em, mai ném hết cho anh, mặc lọt khe màu cam"

"Cái gì?"

"Sao? Ý kiến không? Chia tay nhé?"

"Ha ha...không...em mặc...mà" - Lại cắp đít quay về phòng ném hết quần nhỏ màu đen, do dự một hồi mới mặc chiếc lọt khe khiêu gợi kia vào. Chậc, số cậu đúng là khổ, người nhà cậu cũng quá hung dữ rồi.

"Sao còn chưa ra?"

"Dạ vợ, em ra liền"

Ngày mưa dầm, vì là yêu nên mới hành hạ nhau.


6.

Chuyện kể rằng vào một ngày trời mùa thu mát mẻ, cả đôi nhà nào đó xách nhau ra nơi bờ hồ gần nhà mà bàn chuyện yêu đương. Nước hồ ngày thu trong đến lạ, thấy được cả những sinh vật ăn được ở nơi đáy hồ. Han Bin thấy đám cua bò ngang qua ngang lại trước mặt thì tim cứ run rẩy không thôi, mùa thu mà ăn cua thì còn gì bằng nữa. Thế là anh cởi quần, cởi áo, rồi cởi luôn cả giày định nhảy xuống nước thì phát hiện ra nước hồ lạnh quá sức chịu đựng của bản thân.

Cho nên, anh quay sang nhìn em người yêu đang dặt dẹo ôm máy ảnh chụp lung tung mà bảo.

"Hyuk này, anh muốn ăn cua"

"Dạ" - Ai đó vẫn chụp ảnh anh không mặc đủ quần áo liên tục

"Nhưng mà cua có vẻ không thích anh lắm"

"Đó là do anh muốn ăn nó" - Cậu lý giải được chuyện này

"Bọn nó có vẻ thích em hơn ấy...Vậy nên..."

"Vậy nên?"

"Nếu có cua, tối nay...ừm...cho phép em...ấy ấy ấy ấy"

Koo Bon Hyuk vừa nghe được chuyện này, cũng không cần biết có đang mắc lừa hay không, cậu lột quần, lột áo, rồi là lột luôn cả lọt khe màu cam mà nhảy xuống hồ.

Biến yêu thương hóa thành sức mạnh, cái lạnh cũng không so được với niềm vui, nỗi hân hoan vì nghe được lời hứa từ anh, mà cái lời hứa kia có uy tín gì cho cam. Trời mới biết đã năm ngày qua không được bíp bíp đời cậu trở nên tăm tối như thế nào. Cho nên, cơ hội tới thì phải nắm cho chắc, lơi lỏng một tí mồi ngon sẽ bỏ chạy mất ngay.

Qua một hồi thật lâu, Koo Bon Hyuk run lẩy bẩy đứng dưới hồ vứt từng con, từng con cua một lên bờ trong sự vui mừng của người nhà mình.

"Em là nhất đó chồng ơi" - Niềm vui sướng vỡ òa trong tim, ai đó không tiếc một tiếng chồng, kêu tới ngọt ngào.

Koo Bon Hyuk là người nặng hư vinh, cho nên nghe một tiếng này, cảm thấy từ đầu tới mông đều như được tẩm mật vậy, ngọt ngào đến vô cùng.

Chiều ngày thu, nắng vàng phủ khắp cả con đường nhỏ, phủ luôn cả đôi nhà nào đang xách nhau trở về, vừa đi vừa làm rơi rụng mấy cái chân cua.

.

..

...

Buổi tối, trời đổ cơn mưa.

"Khụ...khụ khụ khụ khụ"

"..."

"Khụ khụ khụ ...khụ" - Koo Bon Hyuk ho, càng ho càng dữ dội. Anh thấy vậy nên đưa tay lên sờ trán cậu xem thử một chút. Phát hiện ra thân nhiệt người này đã trở nóng hơn bình thường.

"Em bệnh rồi"

"Khụ...không bệnh...khụ khụ khụ" - Đùa sao, không lẽ vì ho mấy tiếng mà cậu phải bỏ đêm xuân...à nhầm giờ là đêm thu.

"Em  bệnh "

"Không...khú khụ khụ"

"Ngoan, ngủ một giấc rồi sẽ hết bệnh." - Anh lấy cho cậu một ly nước ấm, rồi lại nhét vào tay cậu mấy viên thuốc cảm.

"Không ngủ, em muốn ấy ấy ấy ấy" - Ai đó cố sống cố chết gào lên

"Anh mặc kệ, em bệnh rồi, không ấy gì hết. Đi ngủ" - Oh Han Bin ăn no, tâm tình tốt đưa chân đè người nhà mình nằm xuống, chính mình cũng lui vô chăn.

Koo Bon Hyuk hận muốn mọc cả râu, trằn trọc lăn lộn đến nửa đêm, lúc ngủ mơ cũng hét lên ba tiếng "Em muốn làm"

"Làm cái đầu em, đồ ngốc" - Anh trở mình lẩm bẩm mấy hơi -"Em bị lừa rồii"

Đêm mưa, tình yêu chính là mãnh liệt đến độ đang ngủ cũng phải rống rú vài ba tiếng .

Mưa thu, đẹp lắm.


7.

Thật nhiều năm về sau, vào một ngày trời đầy mây, Koo Bon Hyuk sau khi đọc xong cuốn sách nói về người đi tìm kiếm sự hạnh phúc thì nổi điên, phát hiện ra rằng 35 đô cho một quyển sách như thế này là quá đắt, định ném vào cái lò sưởi đang bập bùng cháy thì lại tiếc. Thế là không ném mà đưa tay đem quyển sách cất lên kệ. Để lần sau có bán đấu giá giúp xã hội thì đem ra, vừa nâng cao danh tiếng lại coi như hời một khoảng to.

Mặc dù vậy, nhưng mà vẫn bực bội .

Tác giả viết sách, viết cái mông cái má gì mà thật ngu. Ai đời hạnh phúc mà đi khắp thế giới, đi lung tung xà bần mới kiếm ra được. Thấy Koo Bon Hyuk này không, ngày nào với cậu cũng là hạnh phúc, hạnh phúc ngay cả trong lúc xì hơi.

Hạnh phúc với cậu là đơn giản lắm. Tỷ như một ngày trời mưa, cậu từ phim trường chạy đến đài truyền hình đón người mình yêu, bị người ta cằn nhằn vì tội quên mang dù phải dùng áo khoác che chắn cho cả hai.

Tỷ như mùa xuân đến, nhà hàng xóm có cây đào to mọc trong sân. Người nhà cậu rất thích, thế là cậu đi làm trộm, xách kìm qua cắt cành đào nhà người ta. Ngày nào cũng cắt tặng anh. Cậu cắt, cậu cắt, cậu cắt cắt cắt, cuối cùng cây đào nhà hàng xóm trụi lủi. Còn trong nhà cậu thì đầy là hoa và hoa.

Lại nói đến hạnh phúc, có đôi khi cậu đi xã giao đến tối muộn. Lúc xe chạy tới đầu khu dân cư, đã thấy đèn nhà mình vẫn chong sáng rỡ. Mỗi khi như thế, cậu lại cảm giác giống như có dòng nước ấm, chậm rãi chảy ở trong lòng.

"Hạnh phúc của Koo Bon Hyuk, là được Oh Han Bin chửi bới, hành hạ mỗi ngày" - Ahn Hyeong Seop trưa ngày đầy mây, chạy đến tá túc nhìn cảnh nhà người ta một đứa đưa chân cho đứa khác làm gối, một đứa ngủ trên chân người yêu say sưa, ngủ đến trình độ chảy nước miếng như trong truyền thuyết. - "Và được sử dụng như cái gối"

Tae Rae nghe vậy thì bổ sung thêm -"Hôm nọ em thấy ổng còn xì hơi vào mặt anh Han Bin rồi cười ha hả. Tiếp đó anh nhỏ kia xách cả cái chày cán bột rượt ổng khắp cả khu nhà.

"Đúng đúng, hôm nọ anh cũng thấy..."

Ngày đầy mây, trời không nắng không mưa, muốn hạnh phúc là không cần nghe thằng già đầu cùng thằng nít ranh láo toét xì xà xì xồ về bản thân, chăm chỉ làm công việc của một người chồng là được rồi.

"Chồng mẹ gì, cái gối, cái gối" - Han Bin ngủ mơ cau có vài ba tiếng


8.

Băng tán, tuyết tan.

Mặc dù bây giờ là đầu mùa xuân, nắng bắt đầu phủ cái màu vàng đượm của nó lên khắp cả con đường, thì cậu lại cảm thấy tay chân mình lạnh toát, cả người không còn sức lực gì cả, đến ngay một ngón chân cũng không động đậy nổi nữa rồi.

Cậu đau lòng, thật sự đau lắm.

Lúc anh nói ra lời phũ phàng với cậu, tim cậu giống như bị ai đó bóp nghẹt, còn đầu óc cứ ong ong lên. Cậu hoang mang rồi lại tuyệt vọng chẳng biết phải làm sao. Cho đến tận ban nãy, Han Bin tới trước mặt cậu bảo em đi đi, thì cậu đã biết ...đời này của cậu coi như chấm hết rồi.

Koo Bon Hyuk cố tình không đi, vẫn ngồi lại nơi ấy mà nhìn anh nói cười với người ta.

Anh vẫn đẹp như năm nào, cười rộ lên thì mắt sáng long lanh, nom xinh lắm, phải chú ý thật lâu mới phát hiện ra được.

Mà nụ cười của ngày nào, hôm nay đã không dành cho cậu nữa rồi.

Người ngồi đối diện với anh, quả thật rất xấu trai, tính tình cũng chả hề tốt, keo kiệt dối trá bao nhiêu cái xấu đều dồn hết vào anh ta. Vậy mà anh chẳng biết đúng sai, cứ cười như hoa nở ngày xuân với cái tên khốn kia.

Koo Bon Hyuk nhìn bọn họ, cay đắng cười cho bản thân mình, cười mình ngu ngốc, cười người quá vô tình.

Cậu cười, cười tiếng dài, cười thật lâu, cười đến độ ho gà cứ khú khú khú mãi thì nhận được cái nhìn khó chịu của hai người kia.

"Anh đã bảo em đau bụng thì đi ị, có ai nhìn em đâu" - Anh bực dọc nhìn cậu -"Thấy chưa, buồn ị đến phát điên luôn rồi, tự nhiên ngồi đấy cười"

"Nhưng mà..." - Koo Bon Hyuk liếc nhìn sang Hyeong Seop đang ngồi chồm hổm bưng tô mì xem tivi - "Hyeong Seop...hyung"

"Tao sẽ không bắt anh trai nhỏ bé về nhà, yên tâm ị đi"

"Phải không?"

"Phải"

"Thật không?"

"Mẹ...m**"

"Thế em đi ị đây, Han Bin anh đừng có nghe lời anh ấy đấy nhé, người bao nhiêu là xấu xa. Thế nhé, em đi đây" - Cậu nói rồi khép mông bỏ chạy đi thật nhanh, chạy như bay tới toillet thân thương, trong lòng giống như được dỡ xuống gánh nặng to lớn. Cũng hết đau buồn như ban nãy, cứ thoải mái mà...hừ hừ thôi.

Chậc, xuân năm nay sao mà đẹp thế.

End


Bởi ta nói có mấy ai bình thường khi yêu, đi ẻ mà tưởng li hôn không á =))))))

Mà có lẽ đây sẽ là oneshot cuối cùng



















trong tuần nha hihihiiiiiiiii 💅

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro