Chapter 5
Hôm nay Hanbin lại tan làm như thường ngày, nhưng người vốn đúng giờ đứng chờ anh ở dưới sảnh lại không thấy đâu.
Lúc anh còn đang tự hỏi thì điện thoại trên tay rung lên, có người gọi tới.
Hanbin vội bắt máy.
- Alo?
[Hanbinie à! Hôm nay em có một trận đấu bóng, không thể đến đón anh được rồi.]
- Ò, thế anh tự về cũng được.
[Hanbinie!]
- Ừ, sao?
[Anh có thể qua xem không, sân ở rất gần văn phòng của anh đấy. Em rất muốn anh đến xem em chơi bóng.]
Giọng nói ẩn chứa ý muốn làm nũng phát ra từ một người đàn ông trưởng thành, nghe thế nào cũng có chút kì quái.
Nhưng Hanbin ngược lại lại thấy rất đáng yêu.
Anh quyết định trêu hắn một chút.
- Hôm nay anh hơi mệt, chắc là không qua được rồi.
[Sao lại mệt? Lại nghỉ ngơi không tốt sao? Hôm qua em về anh lại lén dậy làm việc tiếp phải không?]
Trọng điểm đâu phải cái này...
Hanbin có chút buồn cười, lại rất cảm động. Anh bước vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, dự định mua ít nước cho hắn.
- Không phải đâu, chắc là do trở trời.
Sau đó chỉ nghe thấy thanh âm lo lắng phát ra từ đầu dây bên kia.
[Vậy nghỉ ngơi đi nhé, thi đấu xong em sẽ qua thăm anh.]
- Được, tạm biệt.
Lúc Hanbin xách hai túi nước bước vào sân bóng rổ, trận đấu đã diễn ra được nửa hiệp hai.
Đứng từ xa cũng có thể nhận thấy rõ Koo Bonhyuk trong đám người cao ngang ngửa nhau. Bắp tay săn chắc, cẳng chân căng dài, từng thớ thịt trên người đều hiển hiện sức mạnh. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, ánh mắt chăm chú, thân hình linh hoạt. Mỗi một đường chuyền bóng hay ném bóng vào rổ đều hoàn hảo đến kinh người.
Hết hiệp hai, điểm số cao nhất vẫn nghiêng về đội của Bonhyuk, hắn đứng ở vạch sân thở dốc, nhấc vạt áo trước lên lau mồ hôi đầm đìa trên cổ, vô tình thu lại được ánh mắt say mê của Hanbin.
Trò vận động nhiều nhất anh từng làm là đi bộ, cho nên vươn tay nhéo nhéo bụng mềm của mình, có chút hâm mộ.
Cũng muốn có cơ bụng như ai kia được không?
Lúc Bonhyuk xoay người muốn lại hàng ghế nghỉ ngơi, nhác thấy Hanbin vốn nên ở nhà nằm nghỉ, nay lại xách hai túi nước lớn mỉm cười nhìn mình.
Koo Bonhyuk y như tên lửa, thoắt cái đã chạy đến trước mặt anh, giọng nói không giấu được vui vẻ.
- Hanbinie! Anh bảo mệt cơ mà?
- Anh lừa em thôi, mua nước cho em với mọi người này.
Hanbin vào sân, chào hỏi qua mọi người rồi phát nước, mở một chai nước khoáng vị chanh đưa đến trước mặt Bonhyuk, vô tình ngăn chặn một đống đồng nghiệp nữ muốn đưa nước cho hắn.
- Phần thưởng này, em chơi giỏi thật đấy!
- Thật sao?
- Ừ, giỏi lắm.
Bonhyuk vui vẻ uống cạn nửa chai, cảm thấy mình có thể chơi thêm 20 hiệp nữa cũng được.
- Bao giờ thì xong thế?
- Còn 2 hiệp nữa.
- Được, vậy anh chờ em.
Hanbin bước lại chỗ ngồi dành cho khán giả, quay đầu làm một dấu tay với hắn: cố lên.
Được người thương bơm máu gà, hai hiệp tiếp theo đội của Bonhyuk đánh cho đội bạn đến máu rơi đầy đầu, không chút khoan nhượng.
Trận đấu kết thúc, mọi người hò hét muốn đi ăn, Bonhyuk từ chối lời mời của cấp dưới.
- Phải về nấu ăn cho bà xã.
Ai nấy ồ lên một tiếng, mấy nhân viên nữ lộ rõ vẻ mặt đáng tiếc, còn Hanbin mặt mũi đã đỏ bừng, đứng bên cạnh lén lút đưa tay nhéo eo hắn một cái.
Không đứng đắn.
- Tôi không biết là sếp Koo đã có vợ rồi đấy?
- Tôi vẫn đang theo đuổi, chưa thu được vào tay đâu. Hôm nay mọi người niệm tình mà tha cho tôi nhé.
Nói đến nước này thì cũng phải gật đầu thôi.
- Được, chúc con đường theo đuổi người đẹp của ngài sớm thành công.
Sân bóng nhốn nháo tiếng người, thoáng chốc chỉ còn lại Bonhyuk và Hanbin.
Bonhyuk chào hỏi cấp dưới xong, quay đầu liền thấy Hanbin ôm quả bóng trên tay, tâng tâng hai cái rồi ném lên rổ.
Không có kĩ thuật lại không có sức, bóng còn chưa chạm đến lưới đã rơi xuống đất.
Hanbin chạy đến ôm bóng thì nghe được tiếng cười vang lên sau lưng. Anh có chút xấu hổ quay lại.
- Anh chỉ muốn ném thử thôi.
- Lại đây, em giúp anh.
Bonhyuk đợi Hanbin ôm bóng đến, xoay người anh lại để lưng anh áp vào ngực mình. Hai tay hắn giữ lấy tay anh, đầu đặt lên vai phải, lúc hắn cất tiếng nói liền tạo ra một độ rung nhỏ lên vai anh.
- Căng rộng ngón tay ra, thế này... rồi, để bóng giữa lòng bàn tay, ngón trỏ và ngón cái đặt ở đây... đúng rồi...
Cái chất giọng tình tứ dễ nghe vang lên ngay cạnh tai, ở cự li gần như thế, anh có thể ngửi thấy được mùi cỏ trên sân, mùi mồ hôi sau khi vận động, và mùi hương cơ thể người đứng phía sau.
Anh không nhớ rõ đối phương đã nói những gì nữa, cơ thể máy móc làm theo những gì được chỉ dẫn, mà đầu óc đã bay đi đâu đâu.
Bóng rơi vào rổ rồi, Bonhyuk nghiêng đầu sang, chỉ thấy "cậu học viên" hắn dốc sức dạy dỗ lại không tập trung tí nào, có chút buồn cười nhéo má mềm của anh.
- Này, anh không nghe em nói gì nãy giờ đúng không?
- Ha... hả?
Hanbin giật mình quay sang nhìn hắn, lúc này đang đặt cằm lên vai anh, anh vừa quay đầu, khuôn mặt hai người liền gần sát lại, hơi thở cận kề quấn quýt, anh có thể nhìn rõ được hàng mi khẽ rung của hắn, cùng với đôi môi hé mở.
- Hanbinie.
Giọng anh vô thức nhỏ đi.
- Ừ...
- Em có thể hôn anh không?
Hanbin không chớp mắt đối diện với hắn một lúc, anh khẽ nhắm mắt lại, cúi đầu áp môi mình lên môi Bonhyuk.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đè nén, chỉ chà xát hai cánh môi, nhưng cũng đủ để tim hai người rạo rực.
.
Ăn xong bữa tối, Hanbin ngồi trên sofa cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, nhưng ánh mắt thi thoảng lại vô thức liếc về người đang dọn dẹp trong phòng bếp.
Nụ hôn lúc chiều trên sân bóng, khiến anh bây giờ không biết phải đối diện với Bonhyuk như thế nào.
Đáng lẽ ra anh không nên mất kiềm chế như vậy.
Đáng lẽ ra anh không nên rung động trước một Koo Bonhyuk như vậy.
- Hanbinie.
Thoát khỏi suy nghĩ miên man của mình, anh thấy hắn đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào, trên bàn là một đĩa hoa quả đã được gọt sẵn.
Hay thật, tần suất ngẩn người vì Koo Bonhyuk của anh lại có xu hướng tăng lên rồi.
Hắn cầm một miếng táo lên, bỏ vào miệng nhai rồm rộp, đột nhiên quay sang nhìn anh.
- Hanbinie, anh chơi cái gì giỏi nhất?
- Làm sao thế?
- Em dạy anh chơi bóng rổ rồi, anh cũng phải dạy em cái anh giỏi chứ.
Hanbin nghĩ một lúc, đưa điện thoại ra.
- Chơi PUBG được không?
- Được, em cũng biết chơi một tí.
Hai người đăng nhập vào game, Hanbin kết bạn với Bonhyuk, chọn chế độ Duo rồi vào trận.
Hanbin kĩ năng và kinh nghiệm hơn Bonhyuk nhiều, nên được giao làm người chỉ huy, chỉ tay lệnh cho người ta chạy đông chạy tây, bắn người lột trang bị vô cùng hăng hái.
Bonhyuk cũng chiều lòng anh, hai người phối hợp khá là ăn ý, mắt thấy chiến thắng đã cận kề, Hanbin không giấu được vui vẻ, hào hứng nói.
- Hyukie, theo sát, anh đưa em đi ăn kem.
- Em muốn ăn "kem" của anh cơ.
Mất một lúc mới hiểu ý Bonhyuk là gì, Hanbin bị lời nói thẳng thắn của hắn chọc cho váng đầu, trượt tay làm máy rơi xuống thảm.
Lúc anh nhặt lên thì nhân vật của mình đã bị người ta bắn chết queo rồi.
Anh lập tức quay sang đánh tên đầu sỏ gây chuyện một trận.
.
Vận động ướt mồ hôi cả chiều, về nhà đã tắm nước lạnh, ngày hôm sau, Koo Bonhyuk vốn tự coi mình khỏe như trâu đã lăn đùng ra ốm.
Hắn ngồi trong văn phòng, từng con chữ trên hợp đồng cứ rời rạc quay mòng mòng trong đầu. Bonhyuk cố không được nữa, bèn gọi trợ lí lên đưa mình về nhà.
Đo nhiệt độ xong, hắn dự tính trùm chăn nằm ngủ một lúc. Nhưng nằm chưa ấm giường được bao lâu thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Giờ này mà ai còn đến đây chứ?
Hắn nhìn qua mắt mèo, thấy người đến là ai liền sửng sốt, vươn tay mở cửa.
- Anh...
Hanbin bước vào, đầu tiên là áp một tay lên trán hắn, một tay lên trán mình.
- Nóng thế này, đã đo nhiệt độ chưa?
- Rồi ạ, 38 độ 5.
Hanbin đóng cửa lại, đẩy Bonhyuk lên nằm lại trên giường, miệng không ngừng lầm bầm làu bàu oán trách.
- Nếu anh không đến công ty em bàn việc thì em định giấu anh đúng không?
- Không nghiêm trọng lắm mà.
- Không nghiêm trọng! Đừng có xem nhẹ bệnh tình của mình như thế. Em định đợi đến lúc sốt hư não rồi mới thấy nghiêm trọng đúng không?
Hanbin vén lại chăn cho Bonhyuk, đưa thuốc hạ sốt cho hắn uống.
- Uống thuốc xong thì ngủ một giấc đi, ra mồ hôi sẽ tốt hơn.
Có lẽ đúng là sốt vào hư não rồi, ban đầu định nghỉ ở nhà một ngày, đợi khỏi bệnh lại đi làm tiếp, dù sao tí bệnh này cũng chẳng là gì với hắn. Nhưng đến lúc có người quan tâm đến rồi, hắn lại thấy toàn thân đau nhức mệt mỏi, chỉ muốn quấn lấy anh làm nũng, để anh mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh mình.
- Giờ anh làm gì?
- Đi cũng không yên tâm, anh làm việc ngoài phòng khách, có gì thì gọi anh.
Biết được anh ở lại đây, Bonhyuk ngoan ngoãn uống thuốc xong, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Hanbin ngồi làm việc, cứ nửa tiếng lại vào ngó hắn một lần, xem hắn có đá chăn không, nhân tiện kiểm tra nhiệt độ trên trán.
Đến gần trưa, anh tắt máy tính, dự định vào bếp nấu cháo cho hắn ăn.
Lâu rồi không động tay động chân nên dù chỉ là một việc đơn giản như vo gạo bắc một nồi cháo cũng phải loay hoay cả chục phút mới xong. Đợi đến lúc bật được bếp lên, anh mới có cảm giác như mình vừa hoàn thành được một nhiệm vụ cao cả. Nấu ăn đúng là dày vò người ta quá mà.
Giờ nghĩ lại mới thấy, Koo Bonhyuk đúng là hoàn hảo không ai sánh bằng.
Hanbin vừa ghen tị vừa cảm thấy ngọt ngào.
Thằng nhóc cái gì cũng giỏi như thế, là hình mẫu lí tưởng của rất nhiều người, vậy mà lại chỉ thích mình anh.
Mình có cái gì đáng để người ta thích như vậy chứ?
Ế, mùi gì khét thế nhỉ?
Hanbin lơ đãng hít vào một hơi, rồi hốt hoảng nhào lại tắt bếp. Nhưng đã quá muộn, nồi cháo nóng bỏng đen thui tuyên án anh làm nó cháy mất rồi. Hanbin cầm muỗng múc thử phần chưa bị cháy lên, nước còn nhiều hơn cái.
Nấu ăn thất bại, anh đành đặt mua cháo trên app, cho người giao đến.
Đến giữa trưa, Bonhyuk được anh lay tỉnh. Hanbin lại chạm tay lên trán hắn.
- Đỡ hơn chút nào chưa, ăn chút cháo đi.
Đợi Bonhyuk ăn xong, anh cầm bát cháo lên, định đưa ra ngoài rửa.
Hắn vội vàng vươn người ra níu lấy lưng áo của anh, suýt nữa đã chấn đầu vào chiếc bàn kê sát giường.
- Sao thế?
Anh vội đặt bát xuống bàn, cúi người đỡ hắn nằm thẳng lại. Hắn dùng dằng không chịu, kéo anh lại gần, vươn cả hai tay ra ôm chặt lấy anh.
Hanbin cảm giác như có lò sưởi quấn quanh eo mình.
Người đàn ông cao gần mét tám, lúc này đây lại như một đứa trẻ, mặt mũi ửng đỏ ôm lấy eo anh, làm nũng nói.
- Anh, ở lại với em được không?
Bonhyuk mãn nguyện ôm người đẹp ngủ trưa một giấc, lúc tỉnh dậy cơn sốt đã lui, tinh thần lại thỏa mãn không gì sánh được, lại tiếp tục con đường theo đuổi của mình.
Lúc Hanbin nhận thêm một bó hoa hồng nữa, lòng khẽ nói.
Tần suất kiên trì theo đuổi của vị này, đến sắt cũng bị cưa đổ.
Huống hồ là anh.
Cuối tuần, anh nhận lời đi dạo phố với Bonhyuk.
Hai người đều hiểu rõ trong lòng, chuyến đi này chẳng khác gì một cuộc hẹn hò cả.
Mua đồ uống, lượn trung tâm thương mại, đi xem phim, ăn tối dưới ánh nến, chỉ thiếu mỗi bước lên giường nữa thôi.
Lúc chuẩn bị bước vào tiệm mua cà phê, điện thoại trong túi quần Bonhyuk rung lên. Hanbin hiểu ý, đẩy cửa vào trước.
- Anh vào mua cho, vẫn Americano đúng không?
Bonhyuk gật đầu, quay lưng đi nhận điện thoại.
Lúc Hanbin cầm hai cốc cà phê bước ra khỏi cửa, hắn đang đứng nói chuyện với một cô gái ngoại quốc nào đó, có vẻ là quen biết nhau.
Hai người nói chuyện một lúc, cô gái bật cười, nhón chân hôn lên hai má hắn, rồi vẫy tay rời đi.
Hanbin nhìn thấy rõ, lúc cô ấy hôn, hắn không có ý chống cự hay từ chối nào.
Điều này làm lòng anh khó chịu.
Bonhyuk đứng chờ thêm một lúc, một cốc Americano bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn. Hắn nhận lấy, uống vào một ngụm, nhăn mày.
- Hanbinie, anh đưa nhầm cốc cho em rồi, anh uống Americano nhạt mà.
- À đây, anh xin lỗi.
Bonhyuk nhạy cảm phát hiện ra Hanbin hơi là lạ, hắn nghiêng đầu nhìn anh.
- Anh sao vậy?
- Không có gì, đang nghĩ một ít chuyện thôi.
Hanbin nhận lại cốc Americano của mình, tầm mắt dính chặt lấy gò má hắn.
Thật muốn xóa sạch dấu vết vừa nãy.
___
Mọi chuyện đều là hiểu nhầm thôi, bình tĩnh bình tĩnh nha mấy ní 😔😔
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro