chương 18 soft smut
Đêm phủ xuống căn dinh thự, ánh đèn vàng từ rèm cửa hắt lên tường, tạo những vệt sáng mờ ảo đầy ma mị. Dunk đứng trước cửa phòng Joong, tay siết chặt mép áo đến mức khớp ngón trắng bệch, tim đập thình thịch như trống trận.
Lời thì thầm của Joong chiều nay vẫn lởn vởn trong đầu cậu. Cậu hít sâu, tự nhủ chỉ cần vượt qua đêm nay, ngày mai sẽ là lối thoát tạm thời. Nhưng khi tay vừa chạm nắm cửa, một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Cửa bật mở.
Joong đứng đó, áo sơ mi xộc xệch, vài cúc bung ra để lộ khuôn ngực rắn chắc. Ánh mắt hắn sắc lạnh, lướt qua Dunk, mang theo chút thích thú khó lường. Hắn không nói gì, chỉ nắm cổ tay Dunk kéo mạnh vào trong. Cánh cửa đóng sầm, tiếng khóa cửa khô khốc vang lên.
'Ngồi"
Joong ra lệnh, giọng trầm đục, tay chỉ về chiếc giường lớn phủ ga đen tuyền giữa căn phòng.Dunk chôn chân tại chỗ, lắc đầu, giọng run nhưng cố tỏ ra cứng rắn:
"Không cần, tôi đứng được"
Joong nhếch môi, bước tới, hơi thở nóng rực phả lên mặt cậu. Hắn cúi xuống, mắt đối mắt, giọng chậm rãi đầy áp lực:
"Mày muốn đi làm, đúng không? Tao đã nói rồi , muốn gì cũng có giá của nó. Ngồi xuống, đừng để tao phải nói lại"
Dunk chưa kịp phản ứng thì Joong đẩy mạnh cậu ngã xuống giường. Lưng cậu đập vào đệm, mềm mại nhưng lạnh lẽo, như chính tình cảnh này. Trong chớp mắt, Joong đè lên người cậu, hai tay khóa chặt cổ tay Dunk, ép chúng lên trên đầu. Sức mạnh của hắn áp đảo, không cho cậu một khe hở để thoát.
"Joong, dừng lại!"
Dunk gằn giọng, toàn thân giãy mạnh, cố hất hắn ra. Đôi mắt cậu lóe lên sự hoảng loạn xen lẫn phẫn nộ.
"Thả tôi ra, tôi không muốn!"
Joong cúi sát, môi gần chạm tai cậu, giọng khàn khàn đầy mỉa mai:
"Mày nghĩ mày có lựa chọn sao? Tao cho mày thứ mày muốn, thì đêm nay, mày phải phục vụ tao"
Dunk nghiến răng, dồn sức đẩy ngực Joong, nhưng hắn chẳng hề nhúc nhích. Tay Joong siết chặt hơn, tay còn lại thô bạo cởi cúc áo cậu, từng chiếc bung ra dưới những ngón tay lạnh ngắt.
"Tên điên...bỏ tôi ra...hức...tên điên thả tôi ra!"
Cậu khóc, vì tuổi nhục từ trước đến giờ cậu phải trải qua cảm giác nhục nhã thế này.
"Joong, tôi xin anh, làm ơn!"
Dunk hét, giọng vỡ òa, nước mắt chực trào. Cậu xoay người, cố trườn ra, nhưng mỗi cử động chỉ khiến Joong ghì chặt hơn, như thú săn quyết không buông mồi.
Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ tiếp tục. Áo Dunk bị lột phăng, để lộ làn da trắng nhợt dưới ánh đèn mờ. Joong dừng lại một thoáng, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cậu. Trong khoảnh khắc đó, một tia do dự thoáng qua mắt hắn, nhưng nhanh chóng bị dục vọng nuốt chửng.
"Khóc gì? Tao chưa làm gì đáng để mày khóc"
Dunk cắn môi đến rướm máu, tay nắm chặt ga giường, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Cậu vẫn cố đẩy hắn thêm lần nữa, nhưng sức lực dần cạn kiệt. Hơi thở cậu dồn dập, cơ thể run rẩy. Cuối cùng, nhận ra mọi sự chống trả đều vô ích, cậu buông xuôi. Đôi tay đang giãy giụa từ từ thả lỏng, mắt nhắm chặt, đầu nghiêng sang một bên.
"Hức..."
Một tiếng nghẹn nhỏ vang lên, như lời đầu hàng cuối cùng.Joong nhận ra sự khuất phục ấy. Hắn cúi xuống, môi chạm vào cổ cậu, để lại những dấu đỏ rực. Tay hắn lần xuống, kéo quần Dunk ra không chút do dự, động tác nhanh thô bạo. Dunk nằm im, không phản kháng, không vùng vẫy, chỉ để mặc hắn làm gì thì làm.
Mọi thứ trôi qua trong sự im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng thở nặng nề của Joong và âm thanh vải vóc xáo động.
---
Khi tất cả kết thúc, Joong ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán, ánh mắt lạnh tanh lướt qua Dunk. Cậu nằm đó, tóc bết mồ hôi dính vào mặt, mắt nhắm nghiền, cơ thể co ro như muốn thu mình lại. Hắn đứng lên, chỉnh lại áo, giọng không cảm xúc:
"Mai mày đi làm được rồi. Nghỉ đi"
Dunk không đáp, không mở mắt. Cậu nghe tiếng bước chân Joong rời khỏi phòng, tiếng cửa đóng lại như nhát dao cắt đứt mọi âm thanh. Trong bóng tối, Dunk kéo chăn quấn chặt quanh người, nước mắt lặng lẽ trào ra, thấm đẫm gối.
Mất rồi mất tất cả rồi.
_🖤_
Dạo này bí ý tưởng viết pov nên chắc lâu mới đăng lại pov trên tik tok, hihi🥹🥹
Chương sau sẽ có sự xuất hiện của ChemFót🌻🪥
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro