Chương 3
Tiếng rít của gió hòa cùng với tiếng thở nặng nhọc của đồng đội... Cả nơi trú ẩn chìm sau trong bóng tối, Cường nằm im, đôi mắt mở trừng nhìn vào hư không. Mọi âm thanh, mọi cảm giác đều mờ nhạt, chỉ có hình ảnh của Quang cứ hiện về, cào xé tâm can anh, không cho anh một giây phút bình yên. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, ám ảnh anh không ngừng, khiến đêm dài trở thành một cực hình không lối thoát.
Cường chôn mặt vào hai bàn tay, tim quặn thắt như có ai đang siết lại. Bao nhiêu ký ức ùa về, khiến anh không thể thở nổi. Trong vô thức, anh khẽ gọi tên Quang.
"Cường, mau lên, chậm quá!"
Ánh nắng chiều phủ vàng cả một con đường làng. Thằng bé Cường lúc đó chỉ mới có mười mấy tuổi, thở hổn hển đuổi theo đứa trẻ lớn hơn ở phía trước
Quang dừng lại, quay đầu, nở nụ cười tinh nghịch rồi chìa tay ra: "Nắm tay anh đi, nhóc. Anh kéo em qua con mương."
Lúc đó, Cường phụng phịu, gương mặt đỏ bừng. "Em không phải nhóc! em lớn rồi!"
Quang bật cười, giọng trêu chọc: " Ồ, thế bạn lớn Cường tự đi qua nhé"
Cường nhăn mặt, nhìn con mương, rồi lại nhìn qua Quang. Sự bướng bĩnh nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho khuôn mặt đáng thương, Cường lí nhí nói: " Đừng.... anh kéo em qua với, em không tự qua được"
Giờ đây, những ký ức ngọt ngào ấy càng khiến lòng Cường thêm thắt nghẹn. Người anh từng là chỗ dựa, từng che chở cho thằng nhóc Cường năm ấy, giờ lại đứng ở phía bên kia chiến tuyến, cầm vũ khí, là kẻ anh buộc phải bắn... nếu cần. Nghĩ đến chữ "nếu" đó, lòng ngực anh lại càng thêm đau đớn
Tú bên cạnh khẽ xoay người. Thằng bé nhìn anh bằng đôi mắt sáng trong, khẽ thì thầm:
"Anh Cường... em nghe anh gọi tên ai đó. Anh gọi ai vậy?"
Cường giật mình, im lặng một thoáng rồi gượng cười. Nhưng nụ cười ấy khô khốc, không giấu nổi sự mệt mỏi và nổi thương tổn
"Không có gì đâu. Em ngủ đi."
Ở góc đối diện, Hải lặng lẽ nhìn sang. Anh không hỏi, nhưng bàn tay đặt trên súng siết chặt đến trắng bệch. Một nỗi bất an âm ỉ cháy trong lòng anh
Cường nhớ lại một buổi chiều cũ, hai anh em ngồi bên bờ sông. Tay Quang gác lên vai Cường, giọng trầm khẽ:
"Em hứa đi. Sau này, dẫu có chuyện gì, em vẫn ở cạnh anh."
Cường bật cười ngô nghê, gật đầu không một chút do dự
"Đương nhiên rồi. Sao em có thể bỏ anh được."
Lời hứa ấy giờ đây như mũi dao sắc nhọn, cắm thẳng vào tim Cường, không ngừng xoáy sâu vào vết thương lòng
Ngoài kia, ánh pháo lại rực lên, nhuộm đỏ một mảnh trời. Trong ánh sáng chập chờn ấy, Cường như thấy bóng dáng Quang đứng đó, đôi mắt hắn dõi về phía anh, nhưng khuôn mặt lại méo mó, xa lạ đến đáng sợ
Cường nhắm chặt mắt, thì thầm trong tuyệt vọng:
"Anh Quang... tại sao lại chọn con đường này..."
Câu hỏi ấy chìm vào hư không, tan biến trong màn đêm, không có lời đáp. Chỉ có Tú nằm sát bên, lén siết chặt bàn tay mình. Và Hải, trong bóng tối, kìm nén cơn ghen tuông đang bùng lên như lửa cháy, đôi mắt tối sầm lại. Cả hai đều muốn kéo Cường về phía mình, nhưng tâm hồn anh lại đang ở một nơi không ai có thể chạm tới- nơi anh chỉ còn lại nỗi day dứt và ám ảnh của riêng mình
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro