Chương 5
Cuộc chiến bỗng chốc trở thành một cơn bão dữ dội. Súng nổ rung trời, những viên đạn thi nhau xé gió lao đi vun vút, biến chiến trường thành một bức tranh tang tóc. Tiếng la hét, tiếng súng đạn hoà lẫn vào nhau, hoá thành một bản giao hưởng chết chóc.
"Bám vị trí!" Tạ gào lên, âm thanh lạc cả đi trong khói đạn, nhưng đôi mắt anh vẫn đỏ ngầu, quyết liệt. Anh siết chặt cò súng, bắn từng phát một, mỗi viên đạn mang theo sự căm hận và ý chí sinh tồn.
Sen, khẩu súng trong tay anh dường như đã trở thành một phần cơ thể. Anh bắn từng loạt ngắn, lạnh lùng và chính xác đến tàn nhẫn. Bên cạnh, Bình thở dốc, tay cậu run lẩy bẩy, nhưng khẩu súng vẫn được ghì chặt, như một lời thề không bao giờ buông bỏ.
Tấn và Tú yểm trợ từ hai phía. Tú bắn chính xác từng mục tiêu, trong khi Tấn yểm trợ bằng loạt đạn liên tiếp, tạo thành thế gọng kìm tấn công mạnh mẽ, mở đường cho Sen và Tạ tiến lên.
Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc, khói thuốc súng nồng nặc bao trùm khắp chiến trường. Cường vừa hạ gục hai tên địch. Nhưng chưa kịp thở phào, hai bóng đen khác lao ra từ điểm mù của Cường. Một tên địch cướp lấy sơ hở, dùng dao găm mạnh vào bả vai Cường. Cú đâm lén bất ngờ, khiến anh lảo đảo, không kịp phản ứng. Ngay sau đó tên còn lại, nhanh chóng lao tới đâm thêm một nhát dao vào bên hông anh
Cơn đau thấu tận xương tuỷ như xé toạc anh, khiến Cường phải khuỵ xuống. Máu tươi từ vai và hông tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ chiếc áo lính. Anh gắng gượng chống trả, nhưng cả cơ thể bị thương nặng, không thể di chuyển linh hoạt, những đòn đánh anh tung ra cũng trở nên yếu đi.
Gần đó, Hải chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Trong một khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh anh như ngừng lại. Trái tim anh trật đi một nhịp, cảm giác đau đớn và sợ hãi dâng lên. Nhưng chỉ một giây sau, nỗi đau và sợ hãi đó nhanh chóng biến thành cơn giận dữ tột cùng. Anh gào lên một tiếng, không còn là tiếng la hét mà là một tiếng gầm gừ của thú dữ. Đôi mắt anh đỏ ngầu, anh siết chặt khẩu súng trên tay, xả từng băng đạn liên hồi về phía quân địch. Họng súng nóng bỏng, những viên đạn bay ra như xé gió, mang theo sự căm phẫn và nỗi đau của anh.
Sau khi bắn gục hai tên địch, Hải lao đến bên Cường. Anh đỡ lấy Cường, đưa Cường ra sau những vách tường đổ nát để núp. Máu của Cường thấm vào tay anh, nóng hổi và dính nhớp. Hải nhìn Cường, thấy đôi mắt vẫn sáng rực một ngọn lửa kiên cường không thể dập tắt. "Đừng lo cho anh... anh không sao!", Cường nghiến răng, giọng nói đứt quãng.
Hải không đáp lại. Đôi mắt anh rưng rưng, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt nóng hổi. Anh nhìn Cường, sự sợ hãi không ngừng giày vò tâm trí, anh sợ mất đi Cường, mất đi cái con người mà anh thương nhất này. Dù tay run lẩy bẩy, anh vẫn cố gắng tìm những miếng vải sạch nhất trên người để cầm máu cho Cường. Anh thì thầm: "Cường, ráng lên, em đưa anh quay lại chỗ trú". Sau khi cầm máu xong, Anh cúi xuống, vòng tay Cường qua vai, cẩn thận đỡ Cường, tìm đến một nơi an toàn hơn.
...
Trên gò đất cao, một người đứng bất động. Đó là Quang, gương mặt hắn tái nhợt, hốc mắt sâu hun hút. Khoảnh khắc Cường gục xuống, sắc mặt Quang biến đổi hoàn toàn. Đôi mắt hắn trợn lớn, môi mím chặt, hơi thở trở nên dồn dập, rối loạn. Trái tim hắn như bị bóp nghẹt, cảm giác đau đớn và bất lực lan tỏa khắp cơ thể. Bàn tay hắn run rẩy, siết chặt khẩu súng, sẵn sàng lao về phía Cường
Nhưng ngay lúc đó , một giọng nói vang lên, lạnh lùng và đầy châm chọc "Trung uý, anh tính làm gì đấy?"
Quang khựng lại. Là Thái, một gã cấp dưới của hắn, cũng là kẻ vẫn luôn ngấm ngầm ghen ghét, đố kỵ hắn. Gã liếc Quang, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, gã như một con rắn độc đang chờ thời cơ để cắn cho hắn một nhát chí tử. "Chỉ là một tên lính phe địch. Nếu anh dao động, tôi sẽ phải báo cáo lại với cấp trên." Thái nhấn mạnh từng chữ, giọng nói chua chát.
Lời nói của Thái như một gáo nước lạnh, dội thẳng vào cơn điên cuồng của Quang. Hắn quay phắt sang nhìn hắn. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, hệt như một dã thú muốn xé xác kẻ đối diện. Ánh mắt đó sắc lạnh, chứa đầy sự căm hận và một khao khát giết chóc. Thái giật mình, một cảm giác sợ hãi không thể kiểm soát dâng lên trong lòng gã, bản năng sinh tồn như muốn nhắc gã phải chạy ngay. Thái lùi về phía sau, cổ họng nghẹn lại, không dám hó hé gì thêm.
Hắn căm ghét cái giọng điệu khinh khỉnh, cái ánh mắt dò xét của Thái, căm ghét sự bất lực của chính mình. Trong một khắc, một suy nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu Quang. Hắn muốn chĩa súng vào đầu Thái, bóp cò, rồi lao xuống chiến trường. Hắn muốn bắn nát sọ hai tên khốn đã đâm Cường, muốn giết hết tất cả những kẻ cản đường hắn.
Nhưng ngay giây phút ngón tay hắn đặt lên cò súng, hắn bắt gặp một hình ảnh. Từ trong làn khói mịt mù, hắn thấy Hải đã lao đến, đỡ lấy Cường và kéo vào một vách tường gần đó. Dù không thể nghe thấy gì, nhưng Quang có thể thấy Hải đang thì thầm điều gì đó, và ánh mắt Cường vẫn kiên định. Khoảnh khắc ấy, tất cả sự điên cuồng, giận dữ trong Quang bỗng chốc lắng xuống, không còn sự điên rồ của kẻ liều mạng nữa. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm vô thức thoát ra từ lồng ngực Quang. Hắn biết Cường đã an toàn, ít nhất là trong khoảnh khắc này.
"Chúng ta quay về lều chỉ huy." – Quang gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh. Nhưng sâu thẳm trong đáy mắt, vẫn còn chút tia run rẩy khó giấu.
Khói súng lại bùng lên, che khuất chiến trường. Bóng Quang cùng Thái khuất dần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro