Chương 8
Màn đêm dần chuyển sang rạng đông, mang theo luồng không khí ẩm ướt và lạnh buốt.
Cường ngồi dựa vào vách tường ẩm thấp, đầu gối co lên, không chợp mắt được chút nào. Anh mân mê hộp thuốc trong tay như một báu vật. Mặc dù cơn sốt vẫn hành hạ, vết thương vẫn nhức nhối không ngừng, nhưng sự tồn tại của hộp thuốc, cùng với bức vẽ đang được anh giấu sâu trong túi áo, là điều khiến anh giữ được tỉnh táo ngay lúc này. Cứ mỗi phút trôi qua, anh lại nhìn ra phía cửa lán, nơi bóng tối vẫn còn nặng trĩu. Anh quyết định giấu kín nguồn gốc của hộp thuốc.
Khi những tia sáng đầu tiên len lỏi qua các khe hở, đánh thức dần những người lính kiệt sức, Cường đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Anh mở hộp thuốc ra, bên trong có đầy đủ mọi thứ, băng gạc, thuốc sát trùng, thuốc giảm đau,.... Dù là số lượng ít nhưng chúng còn quý giá hơn cả vàng ở thời điểm này.
"Anh em!" Giọng Cường khàn đặc vì sốt. "Mọi người dậy đi. Sáng rồi. Tôi nhặt được chút đồ này ở gần lán. Ai bị thương thì cứ lấy mà dùng."
Cả tiểu đội tỉnh giấc, mắt còn lờ đờ, nhưng đều ngạc nhiên nhìn vào hộp thuốc cứu thương mới toanh.
Cường không giữ cho riêng mình. Anh chia sẻ mọi thứ cho đồng đội, chỉ giữ lại cho mình ít băng gạc và lọ thuốc sát trùng nhỏ.... Cùng với bí mật về bức tranh kia.
"Cậu lấy đâu ra thứ này thế?" – Tạ nghiêng đầu hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc
Cường đáp tỉnh rụi, thái độ bình thản đến mức không ai có thể nghi ngờ "Em nhặt được ngoài trận địa ạ. Ở đây nhặt được thì là của chung thôi anh."
Tạ gật gù, không nói thêm. Không khí vui vẻ, vài tiếng cười nhỏ vang lên giữa gian lán, như một luồng sinh khí mới.
Khi anh em yên vị, Cường cố gắng chống tay để xoay người, vụng về định tự tay thay băng cho vết thương ở vai . Mỗi cử động đều kéo căng vết thương ở hông, khiến anh khẽ rít lên một tiếng trong vô thức.
Tú lập tức để ý thấy, nhanh nhảu chen vào, giọng đầy lo lắng: "Anh Cường, để em làm cho. Anh bị thương nặng, cử động khó khăn, khó tự làm lắm. Để em"
Cường còn chưa kịp gật đầu cảm kích, Hải đã đặt tay chặn lại, giọng trầm "Để em. Tay chân thằng Tú vụng lắm, lỡ làm đau thêm thì sao?"
Câu nói như dội một gáo nước lạnh. Tú sững lại, mặt đỏ bừng. Cậu mím môi, định phản bác nhưng rồi thôi, chỉ nhìn Hải ngồi xuống bên cạnh Cường, từ tốn gỡ miếng băng gạc cũ. Cường khựng lại một chút, song vẫn im lặng để Hải làm.
Tú quay mặt đi, hậm hực, ngực nghẹn đi vì tức tối và ghen tị. Cái cảm giác vừa bị gạt ra, vừa phải chứng kiến cảnh người mình thích được kẻ khác chăm sóc, khiến cậu khó chịu không thôi. Để xua đi bực tức, Tú vươn tay véo má Tấn một cái.
"Này, nhóc, mai mốt có bị thương thì nhớ gọi anh nha, đừng có trông vào mấy ông già khó tính này."
Tấn ngơ ngác, kêu oai oái, khiến cả lán bật cười. Chỉ riêng Tú vẫn hậm hực liếc về phía Cường và Hải, lòng chẳng chịu yên.
Trong lúc ấy, Hải tháo mảnh vải cũ ở vai ra. Anh khẽ khàng sát trùng và băng bó vết thương ở vai cho Cường. Sau đó, anh nhìn xuống.
"Còn vết ở hông nữa, anh Cường. Anh cởi áo ra đi." Hải nói nhỏ, ánh mắt chuyên chú.
Cường hơi ngần ngừ. Vết thương ở hông gần như bắt buộc phải cởi hết áo để dễ dàng băng bó, khiến anh có chút xấu hổ. Anh vốn không quen để lộ cơ thể trước mặt người khác. Tuy nhiên, trước sự chăm sóc và kiên nhẫn của Hải, anh đành nhắm mắt kéo vạt áo lên. Hải lập tức cúi sát xuống, nhẹ nhàng tháo miếng băng cũ.
"Băng cũ dính máu ướt hết rồi... Vết thương có vẻ bị rách nhẹ." Hải lầm bầm, giọng lộ rõ sự lo lắng, rồi cẩn thận rửa sạch, để lộ vết thương nham nhở phía dưới. Bàn tay anh khéo léo và ấm áp đến bất ngờ, vừa khử trùng vừa băng bó cẩn thận. Anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức để tránh làm Cường đau.
Im lặng được một lúc, Hải khẽ nói, chỉ đủ cho hai người nghe "Lần sau những chuyện này, anh cứ nhờ đến em là được."
Cường thoáng khựng lại, quay mặt sang nhìn Hải. Anh thấy Hải vẫn nghiêm túc, chăm chú băng bó vết thương cho mình. Một cảm giác ngại ngùng khó tả dâng lên, nhịp tim cũng đập nhanh hơn một nhịp.
"Cảm giác gì thế này?" Cường tự hỏi, khó hiểu. Anh luôn xem Hải là một đứa em trai nhỏ bé, vậy mà sự chăm sóc tận tình này lại khiến anh bối rối đến lạ. Anh chưa bao giờ thấy tim mình đập nhanh vì một chuyện không liên quan đến chiến đấu hay sinh tử.
Đúng lúc Cường đang cố xua đi cái cảm xúc khó hiểu này, thì Hải ngước lên. Ánh mắt họ chạm nhau. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy như một tia điện xẹt qua, khiến Cường khẽ giật mình và hai má anh đột ngột nóng bừng. Anh vội quay ngoắt mặt đi, cố giấu đi sự bối rối, đang dâng lên trong lòng, thầm mắng chính mình vì phản ứng lố bịch đó.
Hải không nói gì thêm, chỉ mỉm người nhẹ. Anh lặng lẽ hoàn tất công việc, cắt miếng băng cuối cùng rồi thu dọn đồ đạc. Bàn tay ấm áp của anh lướt qua tay Cường một cái, như một cái vỗ về lặng lẽ. Cường vẫn cúi gằm mặt, phải mất một lúc lâu mới có thể điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình.
Tú vẫn luôn quan sát từ góc lán. Mọi biểu hiện cảm xúc của Cường, từ cái khựng người đến đôi má nóng bừng, và mọi hành động của Hải, từ sự chăm sóc chuyên tâm đến cái chạm tay tinh tế, đều được thu trọn vào mắt cậu. Sự tức giận dâng lên khiến Tú không thể che giấu. Cậu siết chặt bàn tay, nhìn chằm chằm vào Cường và Hải.
Hải dường như cảm nhận được ánh mắt từ Tú, anh từ từ ngước lên. Ánh mắt của hai người đối diện nhau.
Hải cười mỉm, một nụ cười mang ý đắc thắng. Cái nhếch môi đó như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Tú càng thêm nổi giận. Cậu nghiến chặt răng ken két, hai thái dương giật mạnh. Cậu muốn lao đến giành lấy Cường, nhưng lý trí đã ngăn cậu lại. Tú chỉ có thể quay mặt đi, cúi gằm mặt xuống, ngực nghẹn lại vì sự bất lực và ghen tuông, để lại sự ngột ngạc bao trùm nơi góc lán
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro