Bài thơ: BÔNG HỒNG XỨ NGHỆ (Nguyễn Lâm Anh Kiệt)
Ở vùng Bắc Trung Bộ,
Nở hồng trắng ngây thơ,
Mơ màng và trong sáng,
Mang tên nàng Trâm Anh.
Ở vùng đất tươi xanh,
Vang danh Thành phố trẻ
Người Sài thành tôi đấy,
Hồn ngập tràn ngất ngây!
Tôi vội rời khỏi đây,
Tìm lên vùng đất lạ
Xứ Nghệ làng quê Bác,
Mùa sen hồng ngát thơm.
Tôi vội dùng chút cơm,
Rồi buông lời ly biệt
Tạm nhìn Thành phố trẻ,
Chờ đợi lúc quay về.
Tôi đã trót nguyện thề,
Dốc sức tìm Trâm Anh
Một nguyện thề chẳng thể,
Tạo hàng ngàn tái tê.
Tôi đã trót đê mê
Nào dại khờ, ngu muội;
Nào đọa đày thân xác;
Vậy mà nào chán chê.
Mỏi mòn để buồn ghê!
Nhiêu khê tự cầm nắm
Tôi rớt vào say đắm,
Mệt dặm trường bước chân.
Mọi thứ rước vào thân,
Toàn muộn phiền, thất vọng
Ôi hết rồi mong ngóng,
Một chuyện tình long đong!
Tôi đã trở về xong
Tuy hẹn ngày gặp lại,
Song đường dài hụt hẫng,
Làm nhiệt huyết tan dần.
Hạnh phúc ngỡ thật gần,
Hóa ra cận xa xôi
Không thôi triệu hình ảnh:
Xứ Nghệ, nàng Trâm Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro