Dưới Bóng Quyền Lực
**Chương 4: Ánh Nhìn Vô Hình**
Ngày qua ngày, dù Offenderman có đi đến đâu, hắn luôn cảm thấy một cặp mắt vô hình đang dõi theo mình. Hắn không thể trốn thoát khỏi cảm giác bị theo dõi, cảm giác đó đeo bám hắn như một cái bóng, khiến hắn không thể yên tâm dù chỉ trong một khoảnh khắc.
Hắn trở nên cảnh giác hơn, mọi giác quan luôn trong trạng thái căng thẳng, nhưng dù cố gắng đến đâu, hắn vẫn không thể xác định được nguồn gốc của cảm giác đó. Hắn biết, sâu trong tâm trí mình, rằng kẻ duy nhất có thể làm được điều này chính là Slenderman.
---
Buổi tối hôm ấy, Offenderman đi lang thang trong khu rừng, cảm thấy ngột ngạt và bất lực. Hắn đã cố gắng tránh xa Slenderman, giữ khoảng cách và không để bản thân rơi vào bẫy một lần nữa. Nhưng càng tránh, hắn lại càng cảm thấy sự hiện diện của Slenderman mạnh mẽ hơn.
“Mình không thể để hắn kiểm soát mình,” Offenderman lẩm bẩm, đôi bàn tay siết chặt. Hắn dừng lại dưới một gốc cây lớn, đôi mắt nhìn quanh nhưng không thấy gì ngoài bóng tối dày đặc. Tuy nhiên, cái cảm giác đó – cảm giác bị quan sát – vẫn không biến mất.
“Ngươi đang làm gì?” một giọng nói trầm vang lên trong bóng tối, khiến Offenderman giật mình. Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể hắn.
Slenderman đứng đó, trong bóng tối dày đặc, như một phần của nó. Hắn cao lớn, không có khuôn mặt, nhưng Offenderman biết rằng Slenderman đang nhìn thẳng vào mình, đôi mắt vô hình ấy theo dõi từng chuyển động của hắn.
Offenderman không trả lời ngay, hắn chỉ lùi lại một bước, cảm giác như không thể thở được khi phải đối diện với Slenderman một lần nữa.
“Ngươi luôn xuất hiện, ngay cả khi ta không muốn,” Offenderman nói, giọng hắn đầy sự bướng bỉnh nhưng lẫn trong đó là chút bất lực. “Ngươi không thể để ta yên sao?”
Slenderman tiến tới gần hơn, bước đi của hắn nhẹ nhàng nhưng lại tạo nên áp lực khủng khiếp. “Ngươi đang cố gắng tránh xa ta, nhưng ngươi biết rõ rằng ngươi không thể thoát khỏi ta. Ta luôn ở đây, Offenderman.”
Offenderman cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Hắn ghét cái cách mà Slenderman luôn biết rõ những gì hắn đang nghĩ, những gì hắn đang cảm nhận. “Ngươi không thể cứ xuất hiện và biến mất tùy ý. Ta không thuộc về ngươi.”
“Ngươi đã nói điều đó nhiều lần,” Slenderman nói, giọng hắn trầm thấp, lạnh lùng. “Nhưng ngươi biết rõ rằng những lời nói đó chỉ là để ngươi tự trấn an mình.”
Offenderman cố gắng giữ vững lập trường, nhưng trong sâu thẳm, hắn biết rằng Slenderman nói đúng. Cái cảm giác bị theo dõi, cái bóng không ngừng dõi theo hắn, tất cả đều là minh chứng cho sự thật rằng hắn không thể thoát khỏi Slenderman.
“Ta đã thử giữ khoảng cách với ngươi,” Offenderman nói, giọng hắn nhỏ dần, như đang thú nhận sự thật mà hắn luôn cố gắng phủ nhận. “Nhưng ngươi vẫn luôn ở đó, không buông tha ta.”
Slenderman im lặng trong giây lát, rồi hắn tiến lại gần hơn, đứng trước mặt Offenderman. Cái bóng cao lớn của hắn bao phủ toàn bộ không gian xung quanh, khiến Offenderman cảm thấy như mình bị bao trùm bởi sự kiểm soát tuyệt đối.
“Ngươi thuộc về ta, Offenderman. Dù ngươi có chạy trốn, có cố gắng giữ khoảng cách, ta vẫn sẽ ở đây, theo dõi từng bước đi của ngươi.” Giọng nói của Slenderman trầm trầm vang lên, không phải là một lời đe dọa, mà như một lời tuyên bố chắc chắn.
Offenderman lùi lại, nhưng cảm giác bị áp đảo quá lớn. Hắn thở gấp, đôi môi hắn run rẩy. “Ta không cần ngươi theo dõi ta. Ngươi... ngươi không thể kiểm soát cuộc sống của ta.”
Slenderman nhìn hắn, dù không có khuôn mặt, nhưng Offenderman cảm nhận rõ ràng rằng Slenderman đang rất tự tin về điều mình nói. “Ngươi không cần phải thừa nhận ngay bây giờ, nhưng ngươi sẽ sớm hiểu ra. Ta không cần phải theo dõi ngươi, vì ngươi sẽ tự tìm đến ta.”
Offenderman nghiến răng, đôi mắt hắn lấp lánh sự phẫn nộ và bướng bỉnh. Hắn không muốn chấp nhận điều đó, nhưng lời nói của Slenderman lại vang vọng trong đầu hắn. Từ khi gặp Slenderman, hắn không thể nào thoát khỏi cảm giác bị cuốn vào sức mạnh và quyền lực của kẻ đó.
“Tôi sẽ không bao giờ tìm đến ngươi,” Offenderman đáp, cố gắng giữ vững lập trường, nhưng trong giọng nói của hắn, sự tự tin đang dần phai nhạt.
Slenderman chỉ đứng đó, không nói thêm gì nữa. Hắn biết rằng thời gian sẽ chứng minh mọi thứ. Offenderman có thể cố gắng trốn tránh, nhưng cuối cùng, hắn sẽ tự quay trở lại, bị cuốn vào sức mạnh không thể cưỡng lại của Slenderman.
---
Sau khi rời đi, Offenderman vẫn cảm thấy bản thân bị theo dõi. Dù Slenderman không còn ở đó, nhưng cái bóng của hắn vẫn như một dấu ấn không thể xóa nhòa. Hắn cảm thấy mệt mỏi, không chỉ vì sự hiện diện của Slenderman, mà còn vì cuộc chiến nội tâm đang diễn ra trong hắn.
Offenderman biết rằng nếu tiếp tục trốn tránh, hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi cảm giác này. Nhưng nếu đối mặt với Slenderman, hắn cũng không chắc mình có thể giữ được tự do. Hắn đứng trước ngã rẽ giữa việc tiếp tục chạy trốn hay chấp nhận sự thật rằng hắn không thể thoát khỏi kẻ đứng đầu Creepypasta.
**Câu chuyện sẽ tiếp tục…**
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro