Chương 8: Bóng đen trên giấy trắng.

Buổi hoàng hôn nhuộm hồng bầu trời Thái Học Viện, gió heo hút thổi qua hành lang cột đá, mang theo mùi ẩm mốc của tờ giấy chưa kịp khô. Hoàng Nhân đứng trước bàn sách trải đầy văn bản mới in. Ánh lồng đèn dầu lung linh khẽ lay động cổ áo dài. Em thầm nhủ: "Ánh sáng mới tỏ, bóng tối mới rõ."Trong túi áo, hồ lô "Trung tín" hơi nặng hơn mọi ngày. Lá thư nguyền rủa vừa đến tay: mực đen của Tân Viện đã pha tạp chì độc, khiến dòng chữ tự do hóa đá, và bất cứ ai đọc nó đều rơi vào trạng thái mơ màng, uể oải. Đây là chiêu thức mới tàn nhẫn: không phải giết xác, mà giết linh hồn.Chiếc bóng đen đặc quánh xuất hiện qua khe cửa gỗ, điệu bộ nhỏ nhẹ nhưng sắc bén. Thiếu úy Cẩm Y Vệ – Hứa Yên – cúi khẽ trước Nhân:– Thần lệ nhận lệnh từ Thượng hoàng: Tân Viện hợp tác cùng Hàn Vũ đang chuẩn bị tung ra tờ tuyên ngôn mới với độc tố kiến thức. Bọn họ dự định phát tán tại chợ Đông Môn sáng mai.Nhân cau mày: "Độc tố kiến thức? Ý ngài là gì?"Hứa Yên lạnh lùng đáp:– Mỗi câu chữ đều tẩm thuốc mê, khiến người đọc mê man, mất cảnh giác. Khi tỉnh dậy, ý chí họ sẽ rời bỏ học thuật, ẩn sau bóng tối lề lối cũ.Một luồng u ám len lỏi trong tâm trí Hoàng Nhân. Đối thủ của em không chỉ dùng mực đen, mà họ còn khéo léo đặt bẫy vào nội dung. Nếu không ngăn chặn kịp, nền học thuật sẽ chìm trong im lặng vô vọng.Đêm đó, Nhân triệu tập Đặng Dung và Trần Cúc trong thư phòng ẩn ở tầng hầm. Bản đồ Đông Môn được trải ra:– Bọn họ sẽ đổi lịch phát tán ban ngày để đám đông chen chúc, gây hỗn loạn. Chúng ta cần đánh cắp mẫu tờ gốc và kiểm tra thành phần mực. Đặng Dung, em thu xếp giả dạng thương nhân, trà trộn vào đám đông.Đặng Dung nhếch mép:– Anh em như vậy thì chưa đủ kịch tính. Tôi đề xuất sẽ dùng một đội múa rối biểu diễn trước chợ, thu hút đám đông, còn Nhân và Cúc lẻn vào kiểm tra ủ mực.Trần Cúc gật đầu:– Nghe cũng hài hước, nhưng hiệu quả. Phân tán sự chú ý rồi tạt gáo nước lạnh.Nhân cười mỉm:– Đúng, vũ khí của chúng ta là sáng tạo. Giờ ta có biểu diễn, có nghiên cứu và phục hồi chữ nghĩa nguyên bản.Sáng sớm hôm sau, chợ Đông Môn tấp nập người mua kẻ bán. Đoàn múa rối "Quyền Lực Vô Cảm" xuất hiện ngay cổng chính: rối gỗ khoác mũ quan, múa xoay điệu cung đình, hồn nhiên như không biết chuyện vĩ đại đang diễn ra. Đám đông ùn ùn kéo đến xem, tiếng trống, tiếng cười hòa trộn.Đặng Dung, khoác áo lụa lam, giả làm thương nhân bán mực, lén trao cho Nhân một nắm mẫu tờ. Nhân rút gọn kính lúp, lén soi xét cạnh giấy: mực loang lổ, vệt bóng bất thường.– Thuốc mê, đúng như tin đồn. Còn chất dẫn xuất từ lá cây rừng Cửu Nguyệt, dạng bột siêu mịn, hòa tan trong mực.Trần Cúc đưa mẫu mực về viện với nụ cười kiêu hãnh. Đặng Dung vẫn sải bước giữa đám đông, vung tay bán mực, khiến vài người tò mò nếm thử rồi lảo đảo. Cảnh tượng chứng thực mối nguy.Quay trở lại hầm viện, ba người họ tiến hành phân tích. Quốc Sư cũng xuất hiện, mắt ánh lên vẻ nghiêm trọng:– Từ ngàn xưa, ngôn từ có thể chữa lành hoặc hủy diệt. Bằng tin tưởng vào chữ nghĩa, chúng ta cũng có thể đánh bại độc tố.Họ đặt giấy thấm dung dịch tẩy mực độc, lột tấm giấy thành từng lớp fibrous. Mỗi lớp lại ghi chú, Nhân và Cúc tập hợp các mẫu mực tạp, trộn thêm dung dịch bảo vệ, tạo ra mực đặc chủng "Hồi Minh" – mực ánh bạc với khả năng kháng độc tố.– Mỗi giọt mực trong lọ này như sự đồng lòng của trí thức. Khi in lên tờ giấy, nó không chỉ ghi kiến thức mà còn hóa giải độc tố.Quốc Sư vỗ vai Nhân:– Hãy tự hào, học giả trẻ. Ngươi đã biến đòn thù thành vũ khí cứu rỗi.Tối hôm ấy, thay vì chờ đợi đối thủ, Nhân chủ động tấn công. Cẩm Y Vệ dẫn đường đến hai cửa ngõ chính của chợ Đông Môn. Họ lén thay thế đống tờ tuyên ngôn độc thành tờ mới in bằng mực "Hồi Minh". Đặng Dung, trong bộ yếm trắng thắt nơ xanh, thả tờ giấy xuống tay dân chúng: "Hãy đọc và cảnh giác với bóng tối ngầm!"Tiếng đọc vang khắp phố: từng dòng chữ ánh bạc phản chiếu ánh đèn lồng, như muôn vì sao chói lọi. Người đọc không hề mệt mỏi, trái lại đôi mắt họ ánh lên quyết tâm tiếp thu kiến thức. Một cụ già vịn gậy, kéo tay người qua đường:– Cậu xem kìa, chữ nghĩa sáng ngời như trăng non. Hãy ghi nhớ, chúng ta không để ai dập tắt ánh sáng.Tân Viện lẫn Hàn Vũ không kịp trở tay. Bọn họ chỉ nhận thấy hòm giấy trống rỗng, thay vào đó là tờ tuyên ngôn mới. Cơn hoảng loạn lan truyền khi lời tuyên ngôn cảnh báo độc tố xuất hiện bằng giọng văn uy quyền, khiến mọi âm mưu đổ bể.Sáng hôm sau, Thượng hoàng triệu tập triều đình khẩn cấp. Hoàng Nhân vụng trộm bước vào, trên tay cầm cuộn giấy "Hồi Minh", gạch chân từng dòng quan trọng:– Bệ hạ, đây là bằng chứng Tân Viện và quyền thần mưu đồ gieo rắc độc tố vào chữ nghĩa. Nhờ tin tưởng vào trang giấy, người dân đã cứu triều đình khỏi bước đường đen tối.Hoàng Đế nhìn Nhân, ánh mắt lấp lánh:– Ta tin ngươi. Hãy đưa cho ta bản gốc để chỉnh đốn nghiêm minh.Đặng Dung và Trần Cúc đứng hai bên, khuôn mặt rạng rỡ. Quốc Sư gật gù:– Hãy để sử sách ghi công. Và để thế hệ mai sau biết rằng, ánh sáng tri thức bắt đầu từ một giọt mực trung tín.Chiến thắng không xóa nhòa hoàn toàn nỗi ám ảnh. Nhân cầm một mảnh rách của tờ mực độc, trầm ngâm:– Phải chăng, chúng ta mới chỉ tẩy sạch bề mặt? Bóng tối vẫn có thể len lỏi qua vết rách này.Trần Cúc đặt tay lên vai:– Khi nào còn những kẻ muốn dập tắt tiếng nói, chúng ta vẫn phải giữ ngọn đèn mực sẵn sàng.Em mỉm cười khẽ, ánh đèn dầu hắt lên đôi mắt sáng ngời:– Vết sẹo này sẽ là lời nhắc. Một khi trái tim hướng về chữ nghĩa, bóng tối không thể tồn tại.Chương tám khép lại bằng cảnh hoàng hôn nhuộm đỏ bức tường viện. Trên bàn sách, cuốn "Ngữ lộ chí" mở ra trang trắng, chờ đợi ngòi bút của học giả trẻ. Hoàng Nhân bước lui, bóng dáng in trên nền tường loang đỏ:> "Khi lời nói còn vang vọng, bóng tối chỉ là cánh cửa chờ bị phá vỡ. Cứ để từng trang giấy bật dậy, như tâm hồn thức tỉnh căng tràn ánh sáng..."Và con đường phía trước vẫn trải dài, với những thử thách mới, đổ vỡ mới, nhưng cũng là cơ hội để khắc họa bản anh hùng ca bằng mực và giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro