39.Sự mất tích bí ẩn
Ngày đầu tiên theo Diệp Anh và Thùy Trang chuyển về nhà họ, Trịnh Giai Ý vẫn còn sợ không gian ở đây có phần tịch mịch. Nghe hàng xóm nói ngôi nhà này có ba, một đứa trẻ 7 tuổi như Giai Ý đương nhiên không muốn ở lại. Con bé nói với Thùy Trang hãy dọn ra khách sạn ở cho đến ngày ra tòa có được không? Ở đây thật đáng sợ...
" Giai Ý à, chúng ta ra khách sạn ở sợ rằng chưa đến ngày ra tòa thì mạng của ba chúng ta mất luôn " Không phải Diệp Anh dọa con bé, nhưng mà người ở nhà họ Trịnh như muốn ăn tươi nuốt sống họ đến nơi, dễ gì lại để cho họ yên.
Thùy Trang hiểu ý Diệp Anh muốn nói, ngôi nhà này xưa nay mang tiếng có ma, mặc dù bọn họ đã tìm ra được bà lão tóc trắng chuyên giả ma giả quỷ đó. Nhưng mà người bên ngoài hoàn toàn không biết, do đó nếu như người nhà họ Trịnh đi điều tra về nơi này, cũng sẽ nghĩ đây là căn nhà bị ma ám. Bọn họ sẽ không dám lại gần để bắt con bé, tránh được lần nào hay lần đó.
" Con hiểu rồi, con sẽ nghe lời hai dì " Con bé rất hiểu chuyện, nó biết được rằng hai người họ cũng chỉ muốn tốt cho mình mà thôi.
Một tuần đầu tiên Giai Ý đến, hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất thường. Cho đến khi vào một đêm nọ nhìn thấy bên ngoài có người lén lút nhìn vào nhà của họ, đó là một người đàn ông không xác định được danh tính. Người này không phải lần đầu đến đây, mấy hôm trước thật ra cũng có đến, nhưng lúc đó Thùy Trang cho rằng chỉ vô tình đứng ở đó trú mưa mà thôi, xem ra hôm nay rõ ràng là đang quan sát họ.
Diệp Anh đem đồ nghề của bà lão lúc trước ra mặc lên người, bộ một tóc đầu tóc rối bời cùng một chiếc váy màu trắng rách rưới nhuốm máu giả. Cô để cho Thùy Trang mở cửa sổ tầng 2 ra giả vờ ngồi đọc sách bên cửa sổ xong bỏ đi quên đóng lại, một lúc sau Diệp Anh sẽ đứng trên ván trượt trượt qua cửa sổ. Người bên dưới chắc chắn tin rằng có ma, tốc độ đi của một người không thể nào nhanh và lướt như vậy được.
Ấy vậy mà tên bên dưới mặt dù có chút hoảng hốt nhưng vẫn cố trụ lại để nhìn, xem ra hắn vẫn chưa thật sự tin những gì hắn vừa thấy. Đến lúc này Diệp Anh thầm cảm ơn bà lão lúc còn ở đây đã làm quá nhiều bẫy dọa ma, hiện tại cô chỉ cần kéo một sợi dây, nước sơn được treo phía trên sân thượng từ từ đỗ xuống, nhìn từ xa giống như bức tường tự nhiên đổ máu, bên trong căn nhà rất nhiều cây cối, bà lão thường lấy thịt tươi để lên ngọn cây dụ bọn quạ đến ăn, nên bọn chúng cũng quen đến đậu trên cây. Diệp Anh dựa vào đặc điểm này, cố ý lén lút ra phía sau khuất tầm nhìn tên đang theo dõi, dùng một chiếc ná bắn sỏi vào một ngọn cây. Một bầy quạ ở cây đó kêu lên cũng kéo theo những bầy khác đồng loạt kêu, âm thanh chết chóc khiến người ta hoảng sợ.
Tên đó cuối cùng chịu không nổi đã bỏ chạy, vừa chạy hắn vừa la lên có ma có ma cứ như vậy dần dần biến mất khỏi căn nhà. Trịnh Giai Ý mặc dù biết Diệp Anh chỉ giả ma nhưng cũng rất sợ, cứ bám lấy ôm chân Thùy Trang không dám rời nửa bước. Đến lúc này Thùy Trang cũng chỉ có thể dỗ ngọt con bé, mọi chuyện sẽ sớm chấm dứt khi ra đến tòa.
" Cô Thùy Trang, tôi tìm được chứng cứ mới chứng minh thân chủ của chúng ta thật sự bị giết chứ không phải tự sát " Luật sư đó vốn là luật sư riêng của Trịnh lão gia, đã theo dõi vụ này từ lâu lắm rồi, anh ta nói như vậy chắc chắn chứng cứ đó rất có lợi cho họ.
Việc học của Trịnh Giai Ý vẫn được tiếp tục, Diệp Anh có nhiệm vụ đưa đón con bé đi học mỗi ngày. Do đó Thùy Trang một mình đi đến nhà luật sư, chứng cứ luật sư đưa cho Thùy Trang xem qua, với góc nhìn của nàng đây là một chứng cứ tốt, nhưng nàng không có chuyên môn về luật nên muốn tham khảo với Đồng Tiểu Hy một chút.
" Cô Nguyễn, cô ngồi xem từ từ, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại " Người này lại gọi đến, thật phiền phức chết đi được.
" Được, anh cứ đi làm chuyện của mình trước đã "
Ngay khi người này ra ngoài nghe điện thoại, Thùy Trang đã lợi dụng khoản thời gian này chụp lại chứng cứ đó gửi qua cho Đồng Tiểu Hy. Nghe Trần Cảnh Ly nói Tiểu Hy bị sốt xuất huyết, đã nhập viện theo dõi một tuần rồi, hôm nay nghe nói tình trạng cũng đã đỡ hơn một chút.
Không thấy có tin nhắn trả lời, có lẽ Đồng Tiểu Hy vẫn còn đang ngủ cũng nên. Thùy Trang lại tiếp tục đem những tờ giấy A4 đó xem qua một lần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét lớn của luật sư ở sau vườn. Thùy Trang còn chưa hình dung được chuyện gì xảy ra, đã bị người ta đánh một gậy một gáy ngất xỉu ngay tức khắc. '
---------------------------------
Quay trở về nhà tìm không thấy Thùy Trang ở đâu, gọi điện cũng không được. Diệp Anh gọi cho tất cả những người quen biết với Thùy Trang hỏi tung tích, chỉ có một mình Đồng Tiểu Hy nhận được tin nhắn của Thùy Trang. Nàng chỉ gửi vài tấm hình, bên trong tin nhắn cũng chỉ nói khi nào có thời gian, nhờ Tiểu Hy xem giúp số chứng cứ này.
Nhận ra có chuyện không hay, Diệp Anh lên trực tiếp sở cảnh sát nhờ họ tra tìm tung tích của Thùy Trang khi gởi đoạn tin nhắn đó. Bằng nghiệp vụ chuyên môn, họ sẽ tìm được vị trí gửi đoạn tin nhắn này là nhà riêng của luật sư Lê, người trực tiếp tham gia vào vụ kiện của Trịnh gia.
Khi lực lượng cảnh sát đến nhà của luật sư Lê, hoàn toàn không nhìn thấy ai cả. Trên bàn những có rất nhiều tro, xem ra có người đốt thứ gì đó. Ghế ngồi có một vết máu trải dài, bên sau vườn cũng có rất nhiều máu. Pháp y thu lại mẫu máu ở hiện trường, cho người đem về phân tích là máu của ai? Cẩn Ngôn có linh tính Thùy Trang đã bị bắt cóc, xem ra cũng chỉ có người của họ Trịnh mà thôi.
Những người bị tình nghi trong vụ án của Trịnh Gia đều bị kéo về đồn lấy lời khai, bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm trong khoảng thời gian cảnh sát khoanh vùng. Lời khai của họ hoàn hảo đến mức như được sắp đặt sẵn, chứng cứ ngoại phạm của họ cũng vậy. Ai đời lại nhớ rõ toàn bộ lịch trình ngày hôm đó của mình thế nào, để cảnh sát đến tìm những người nhìn thấy họ trong khoảng thời gian đó. Hoàn hảo thoát tội, hoàn hảo đến mức khó tin.
" Theo như lượng máu ở hiện trường cả hai nơi sofa và sau vườn đều thuộc về cùng một người, được xác định là máu của Thùy Trang " Trước đây Thùy Trang từng làm xét nghiệm máu kiểm tra máu mình trong vụ của Diệp Gia Nhiệm, nên cảnh sát có thông tin về máu của nàng rất nhanh chóng.
Lượng máu ở sofa không đáng kể, chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng lượng máu ở sau vườn rất nhiều, rõ ràng là một vết thương lớn. Diệp Anh ngay sau khi nhận được kết quả, chịu không nổi cú shock rơi vào hôn mê. Đến hơn một ngày sau mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại đã nhìn thấy Trần Cảnh Ly và Đồng Tiểu Hy ở cạnh giường của mình, Đồng Tiểu Hy vẫn còn mặc quần áo của bệnh nhân.
" Sao rồi? Cảnh sát tìm được Thùy Trang chưa? " Nghe bọn họ nói cô đã ngất một ngày một đêm, không biết kết quả thế nào.
Đồng Tiểu Hy và Trần Cảnh Ly đồng loạt lắc đầu, Diệp Anh nằm trên giường bệnh cũng không thể yên tâm, nhanh chóng ra viện đi tìm Thùy Trang. Hiện trường điện thoại của Thùy Trang đã bị người ta tẩm xăng đốt đi, chỉ còn lại một cục phế liệu, bên pháp chứng cũng đã thu về để xem có thể phục hồi dữ liệu gì bên trong hay không? Nhưng mà chiếc điện thoại bị cháy như vậy, công cuộc điều tra cũng rất vất vả.
Đã qua ba ngày không có tung tích của Thùy Trang và luật sư Lê, Đồng Tiểu Hy làm đơn ra toàn xin phép mình được nhận vụ án của Trịnh Gia. Những chứng cứ Thùy Trang gửi qua điện thoại, Đồng Tiểu Hy cũng đã xem qua, hoàn toàn tin tưởng bản thân ra tòa sẽ giành giật tài sản về cho Trịnh Giai Ý. Trước giờ Trịnh Giai Ý rất quấn Thùy Trang, sau khi Thùy Trang mất tích, con bé rơi vào trầm cảm khóc lóc suốt ngày, tạm thời giao cho bên phía cảnh sát trông coi. Diệp Anh đã chẳng còn tâm trí gì nữa rồi, ngày nào cũng như hóa điên hóa dại đi tìm Thùy Trang.
" Vết máu đó cho thấy Thùy Trang bị một chấn thương lớn, nếu như được cầm máu cũng có thể trụ được. Nhưng đã ba ngày trôi qua không nhìn thấy ở đâu, tỷ lệ sống sót xem ra..."
Không một ai có tin tức của Thùy Trang, một tháng qua không còn nghe bất cứ tin tức gì về Thùy Trang nữa. Diệp Anh không chấp nhận sự thật một người bằng da bằng thịt nói mất tích liền mất tích không chút dấu vết, Trần Cảnh Ly vô tình nói ra một câu đã bị Đồng Tiểu Hy mắng, bởi vì con bé nói Thùy Trang có lẽ đã bị sát hại và phi tang mất rồi.
" Hai người về đi, tôi ở lại một mình là được rồi " Trái ngược lại với phản ứng của kích động của Đồng Tiểu Hy, Diệp Anh lại rất bình thản ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách.
" Em có thật sự tỉnh táo hay không Diệp Anh? Thùy Trang mất tích một tháng em giống như phát điên lên để đi tìm, bây giờ lại ung dung ngồi đọc sách khi Trần Cảnh Ly nói Thùy Trang có thể đã mất và bị phi tang " Bĩnh tĩnh đến khó tin, có khi nào nào là nhớ quá đến phát điên rồi không?
Cuốn sách đó được gấp lại để trên bàn, Diệp Anh nhẹ nhàng đem ly rượu trên tay của mình uống vơi đi một chút. Tựa đầu vào sau ghế nhắm mắt lại thở một hơi dài, không phải là than thở mà là để tâm tịnh lại một chút. Người ngoài còn sốt ruột, lý nào cô lại không sốt ruột. Nhưng mà...
" Đồng Tiểu Hy, sau khi bà lão giúp việc của ông ngoại chị về quê, em vẫn cảm thấy căn nhà này rất u ám, nên đã mời thầy pháp về xem một lần nữa. Ông ấy nói tất cả những chuyện ma quái diễn ra trong nhà này đều do có người giả dạng, chứ nhìn tổng thể là không có ma. Nhưng mà ông ta đi đến cửa sổ này thì lại nói, cửa sổ này là nơi tụ họp âm khí rất nặng, nên hạn chế đi lại khu vực này, nếu như có thứ đó xuất hiện nó sẽ tụ lại ở đây. Nếu Thùy Trang đã mất, em ngồi ở đây chắc chắn gặp được chị ấy. Còn nếu Thùy Trang chưa mất, thì em cũng chắc chắn gặp lại được chị ấy mà thôi "
To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro