Chap 3: Ngoài kiểm soát.
[ Truyện chỉ đăng độc quyền trên Wattpad. ]
Một khu kho đông lạnh đã bỏ hoang lúc bấy giờ, Takemichi đang trong tình trạng phải quỳ gối trên nền đất bẩn và ẩm ướt.
Đối diện trước mặt cậu và xung quanh là mấy tên đàn ông như xa lạ lại đến nỗi quen mắt mà khó quên, Phạm Thiên.
Cậu bây giờ đang đối diện với những kẻ mục tiêu bản thân phải tiếp cận, cũng là những kẻ giết đang lăm le, có thể tiễn cậu khỏi trần đời bất kì lúc và tùy ý thích.
Takemichi cũng không biết vì do nào mà ra cớ như hiện giờ, bản thân thì bị bao vây là băng đảng Phạm Thiên mà bản thân vốn phải lặng lẽ trà trộn vào.
Vốn dĩ kế hoạch là thâm nhập vào cuộc giao dịch giữa hai băng đảng rồi nhân cơ hội trà trộn vào bên trong nội bộ của Phạm Thiên để hoạt động dưới danh nghĩa đàn em.
Nhưng hiện tại bị vây giữ và bắt trói, còn đang quỳ gối trông khác gì tội đồ chuẩn bị đem xét xử không..?
Ah- sao thành bây giờ? tình thế bây giờ thì ngoài kiểm soát rồi!!
Suy nghĩ nảy loạn trong đầu, Takemichi tự hỏi bản thân chỉ hành động theo kế hoạch mà đi vào căn phòng kia, kết quả sao lại thành thế này?!
Trở lại 2 tiếng trước khi có hoàn cảnh như hiện tại..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
2 tiếng trước.
Khi Takemichi với sự hướng dẫn của tên 'nhân viên nhà hàng' kia chỉ đến trước một căn phòng.
Vì không muốn bị nghi ngờ nên cậu đã nghe theo và đến đó gõ cửa phòng, sau lúc đối đáp ít câu và một khoảng không lâu thì cậu được sự đồng thuận của người bên trong mở cửa mời vào, không biết sao vừa đẩy cửa hé một chút thì Takemichi đã bị kéo vào trong sau đó cánh cửa khép chặt.
Takemichi: "Ư-"
Bên ngoài ánh đèn sáng sủa bao nhiêu thì ngược lại ở trong này có ánh sáng quá thấp thậm chí là gần như tối mịt dù trời bên ngoài vẫn sáng trơ. đôi mắt cậu do từ sáng sớm đã theo dõi dưới ánh nắng gắt mà hiện tại tiếp xúc bất ngờ với tăm tối này khiến thị giác nhất thời khó thích ứng.
Nhận ra thất thế của bản thân, Takemichi theo bản năng liền vào thế phòng thủ, cậu tựa người lên cánh cửa sau lưng và cảnh giác phía trước mặt, cố giữ bình tĩnh cảm nhận xung quanh mình.
Chờ đợi thị giác thích ứng thì trong lúc đó, bên tai cậu đã nghe mấy âm thanh "kì lạ" truyền vào..
Takemichi không tin vào lỗ tai mình đang nghe được âm thanh như thế trong hoàn cảnh này, liền cố xác nhận.
Là tiếng rên..
Vừa xác thực cậu thoáng giật mình, thị giác cũng vừa ý nhìn được xung quanh nhờ ánh sáng ít nhiều chiếu qua từ cửa thông gió.
Takemichi lúc giờ đã quan sát được xung quanh.
Takemichi: "Ơ- hả?!"
Cảnh tượng trước mắt tức khắc khiến Takemichi đỏ mặt, tía tai với nó, tình cảnh này, không riêng cậu mà dù bất cứ ai chứng kiến cũng vậy, da mặt có dày cỡ nào cũng phải ngượng chín vì xấu hổ.
Ở trước mặt cách chỗ cậu đang đứng chỉ 3 bước chân, có một cái giường nằm đó, trên đó còn người..
5 người, kể cả cậu, còn 4 người còn lại, bọn họ ở trên giường và bên người đều không có mảnh vải, đều là nam.
Họ đang..
Quan hệ tình dục.
Takemichi sửng sốt với gương mặt đỏ bừng, không tin được mà dựa vào cánh cửa rồi tụt xuống ngồi trên sàn.
Ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu nghĩ cả đời này dù cố gắng nhọc tâm thế nào cũng khó loại bỏ được mấy hình ảnh đang hằn vào trí óc này.
Ở trên giường.
Hai thiếu niên nằm sắp trên đó, hông hướng lên cao về phía sau tạo thành một đường cong gợi cảm, nơi mông họ đang hướng về có tới hai tên đàn ông đang nửa quỳ mà hông hai gã liên tục chuyển động đâm thúc vào hai thiếu niên dưới thân, động tác hai gã nhanh và gấp rút khiến hai thiếu niên nhìn mong manh dưới thân rên la lớn giọng, nghe vào tai thật dung tục..lại thêm thể hiện khoái lạc cùng với dục vọng của bọn họ. Tiếng 'bạch bạch' lại cứ không ngơi nghỉ vang vọng khắp không gian kín.
Hai thiếu niên kia cứ coi là bị hành lên xác nên không ý thức được có thêm một người khác là cậu ở chỗ này đi, nhưng hai gã đàn ông kia, một tên lúc nãy vừa kéo cậu vào đã không nói một lời liền tiếp tục đi đến đó tiếp tục 'đâm thúc' rất thản nhiên, tên còn lại lúc cậu ngồi thụt xuống sàn thì chỉ liếc qua một cái liền không có gì, đem cậu xem như không tồn tại mà tiếp tục hành sự.
Là mê muội, đam mê với tình dục hay là kẻ điên khùng sống bằng 'thân dưới' không có *'thất tình lục dục'?
3 phần nể phục tinh thần sắt của hai gã, nhưng 7 phần cậu khinh thường rồi xấu hổ dùm cho loại sống bằng thân dưới này.
Takemichi cảm thấy cậu thật sự không ổn rồi.
Phải ngồi đây 'xem phim' đến bao giờ..?
Cậu con mẹ nó chê đến mức thà chết chứ không muốn xem tiếp, hai gã đó càng trông không có vẻ gì là sẽ dừng cuộc vui vì người ngoài là cậu đi.
Thật sự quá tải, thật sự ngoài khả năng tiếp nhận của cậu.
Cảm xúc khó kiềm chế mà rối loạn như tơ vò, bất giác không biết phải làm sao, trường hợp này là lần đầu cậu rơi vào cũng không có chuẩn bị trước.
Chết tiệt, theo lẽ thường lại có trường hợp thế này để đề phòng chắc? Cậu mới chưa từng nghĩ tới! càng không nghĩ bản thân sẽ rơi vào tình huống này!
Cảm xúc không thể khống chế khiến cậu 'quá tải' cũng là trạng thái khi cảm xúc rối loạn cực độ hoặc Takemichi bị kích động quá đà.
Trong trường hợp đó, cậu sẽ cố đẩy ra nỗi tiêu cực hay rối loạn bên trong mình ra ngoài.
- Tí tách..
Âm thanh va chạm của nước và mặt sàn.
Nhưng nước từ đâu?
Takemichi khóc rồi, đúng vậy, mỗi khi quá tải cảm xúc cậu sẽ khóc, vì bản năng cậu cho rằng nếu thứ gì không thể tiếp nhận thì sẽ đẩy nó ta ngoài, tương tự với cảm xúc cũng vậy.
Cậu khóc để đẩy *'nó' ra ngoài.
Takemichi: "hư..hức-"
Như đã nói, vì là bản năng nên Takemichi không thể kiểm soát nó, cậu cứ khóc thôi, khó kiềm chế tiếng nức nở của bản thân mặc dù cậu đã cố, nhưng nó vẫn vô tình phát ra.
Và âm thanh nhỏ xíu từ giọng cậu thút thít trong lúc khóc tưởng chừng sẽ được che giấu bởi tiếng rên la của cuộc hoan ái kia, lại không biết do nào mà một tên trong số đó đã chú ý tới cậu.
"Hửm?"
Một giọng nghi hoặc cất lên từ gã đàn ông, hắn ta dưới vẫn nhấp ra vào thuần thục nhưng mặc vậy gã vẫn dành ra sự chú ý về phía Takemichi đang ngồi ở cửa mà thút thít hệt như khóc.
Vì ở ngược sáng nên từ chỗ cậu không thể nhìn rõ được chỗ giường, nhưng vị trí gã đàn ông thì rất thuận lợi quan sát cậu, gã xác định, kẻ đang ngồi bệt trên sàn kia là cậu, đang coi bộ khóc như bị bỏ rơi kia mà thút thít lên từng cơn, tư thề ngồi gục mặt xuống đầu gối co lại rồi hai tay khoanh lại che cả đầu chỉ để lộ ra phần tóc xù trông khác nào trẻ nhỏ ngây ngốc lo lắng bị mắng mà cố giấu mình đi ngay trước mắt gã không?
"..."
Takemichi: "h-hư..hức.."
Bực bội vì không kiềm chế được hành động, thậm chí còn gây ra tiếng động khiến cậu càng thêm ức. Cậu biết một trong mấy người ở kia đang nhìn mình, Takemichi có thể cảm nhận được ánh mắt khó hiểu của người nọ.
Điều đó càng làm cậu xấu hổ gấp đôi. Hai tay cậu bất lực mà giơ lên dụi mắt liên tục nhằm gạt đi tuyến lệ đang mất kiểm soát rồi cứ tuôn ra của bản thân.
Takemichi đang cảm thấy rất vô lực, nói không được, rời đi cũng không được. Những kẻ kia có thể thản nhiên "hành sự" như không kể cả có người ngoài là cậu thì cũng đủ biết tư tưởng chúng loạn lạc và biến thái thế nào, nếu đã kéo cậu vào đây chắc chắn sẽ không yên ổn để cậu đi.
Càng tỏ ra vô hại bao nhiêu thì càng tốt.
Nghĩ thế nên Takemichi cứ vậy ngồi đó, trông bất lực bao phần, như đứa trẻ khóc quấy đang sợ hãi bị phát hiện mà cam chịu như thế, đáng thương như thế.
- Tạch!
Đột ngột âm thanh bật, tắt của công tắt điện chợt vang.
Thành công mang Takemichi đang giấu mặt trốn tránh sau hai cánh tay của bản thân giật mình đến run cả người.
Cậu biết, trong căn phòng này có người vừa bật đèn rồi, dù cố tránh sau cánh tay mà giấu mặt đi nhưng ánh sáng len lõi qua khe hở từ cánh tay đã cho cậu biết, đèn không do cậu bật thì chỉ có thể là một trong bốn người kia.
Takemichi: "..."
Đã định bụng dù có tiếp tục cũng không phải cách nên cậu đã chuẩn bị bỏ tay ra rồi ngẩng đầu đối mặt với xấu hổ sắp tới.
Takemichi: "Hả?! ơ này!"
Nhưng ngờ đâu tinh thần vừa loé lên đã bị đánh động bởi người đã từ lúc nào ở trước mặt, đem hai tay Takemichi khoá lên đầu, tay còn lại song đó nâng mặt cậu lên đối diện với người đó.
Cậu chỉ kịp nhận thức người này là một trong hai gã đàn ông vừa lúc vẫn đang như con quái hăng say với tình dục ở trên giường mà giờ đã ngay trước mặt cậu..
Hắn lật mặt cậu qua lại xem xét một cách cậu khó hiểu rồi gã quay đầu song lại bất chợt cất giọng đầy phấn khích kêu gọi về phía giường.
"Chà, xem ta có gì đây..?
Rin, tới xem con chuột này"
Chú thích*
*Thất tình lục dục: 7 loại cảm xúc của con người.
*Nó: chỉ cảm xúc tiêu cực hoặc khó chịu không thể kiểm soát của Takemichi.
_____________Còn tiếp____________
Nhiều bạn hóng quá, tui thích lắm 👍
Khoái nên mai ra 3 chap nhé!💜
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro