[Mikey × Reader] Nô lệ
[Cake] [Mikey × Reader]
•
•
Hai bàn tay nhỏ nhắn của con bé ôm lấy đầu, thút thít mãi không ngừng khi bốn bề chỉ toàn là máu và máu, trước mắt em là gã trai đang cầm chắc khẩu súng trong tay nhưng thay vì bóp cò trong tức khắc giết chết em, gã chỉ chọn cách chầm chậm đặt nó xuống rồi tiến đến bên cạnh em.
"Đau không?"
Gã hỏi, mà dẫu cho câu hỏi đó còn có những ẩn ý gì đằng sau em vẫn chẳng thể quan tâm nổi nữa với đôi mắt mỏi nhừ này hay với cơ thể đã cạn hết sức. Em gật đầu lia lịa khi hai hàng nước mắt đã gần như bị vắt cạn hết.
"Em bảo em sẽ không đến gần thằng con trai nào, em hứa rồi mà nhỉ?"
Gã là một kẻ ích kỉ, chứ cho như vậy đi vì Mikey yêu em đến phát điên. Nhất là khi những giọt nước mắt ngọc ngà đó chỉ tồn tại khi cái đầu tên quái kia bị gã dần cho nát bấy. Không ai còn sống được khi đến gần thứ mà gã trân quý hơn vàng, bạc hay châu báu cả.
Gã yêu em, là gã điên vì tình. Là gã dần hóa thành một con quỷ chỉ vì thứ tình yêu chả đáng có này, em không yêu gã, đó là thứ mà gã phải cố nhét vào đầu mình nhưng chẳng hề được. Gã phải ép em yêu gã, yêu đến điên dại, bất chấp nghe mọi thứ mà gã nói ra như một nô lệ.
"Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi Mikey.."
Đừng khóc nữa em hỡi, vì những lời xin lỗi vô nghĩa đó nào lọt tai tên này được? Nó chỉ là một âm thanh rè rè hỏng hóc đủ chỗ khi lời gã như một mệnh lệnh bắt em phải nghe theo. Búp bê sứ, nếu em còn nghĩ rằng mình sẽ thoát được khỏi sự ràng buộc đó của gã mau thôi thì điều đó thật hài hước.
Vì nó quá viễn vông.
"Ngồi im ở đó, em mà cử động thì đừng trách tôi"
Chậm chạp, Mikey ôm trọn lấy cả cơ thể của em và sưởi ấm nó khi khuôn mặt úp vào bụng bé con và thở phì phò làm cô gái nhỏ có chút nhột mà ưỡn người lên, khúc khích đâu đó trong miệng.
"Ngồi im!"
Gã gằng giọng, Mikey đang rất khó chịu và gã chẳng muốn nói gì nhiều nữa đâu, gã cũng chẳng hề giỡn với em nhưng là do cái mùi hương quyến rũ này cứ khiến gã càng siết chặt em hơn. Em ơi? Rốt cuộc em có phải thiên sứ được phái xuống đây để ở cạnh bên gã? Nếu đúng thật là em chỉ tồn tại vì gã, đến bên gã và hiến dâng cả tấm thân đó cho gã thì Mikey sẽ chẳng ngần ngại mà chơi em đến chết.
Nhưng điều đó là không thể đâu, vì gã yêu em nhiều lắm, rất rất nhiều.
"Cởi nó ra đi, vướng víu quá"
Gã nói, mắt gã chẳng có hồn vì nó ban đầu đã như thế nhưng hôm nay nó lại chứa đâu đó một tia sáng nho nhỏ, lấp lánh như bầu trời đêm dù chẳng có mặt trăng. Và lời gã như một mệnh lệnh em chẳng thể chối từ được. Con bé có chút run rẩy nhưng rồi hít thở đều đều và tự nhủ cái từ "ổn thôi" gần hàng trăm lần chỉ để cởi chiếc áo ra.
"Tôi không thích chờ đợi"
"Vâng.."
Chiếc áo bị kéo lên chỉ vừa một nửa em liền khựng lại, mặt đỏ như quả gấc chín rồi nhìn vào gã trai đang nhăn nhó khó chịu đó mà thở một hơi lạnh buốt. Ngay khắc đó Mikey như một con thú dữ vồ tới em, tay bóp lấy cổ em và đè xuống như muốn cắn xé, gương mặt tức giận đó lại đáng sợ hơn bao giờ hết.
Cái cảm giác gì đây nhỉ? Mikey không rõ nó là thứ cảm xúc gì, lộn xộn và rải rác khắp tâm trí gã, chẳng còn ra trình tự gì nữa mà làm gã như phát điên lên nhào tới bóp lấy cổ em. Đây không phải gã, đây không phải là Mikey.
"Mikey.."
Thật nhẹ nhàng, âm thanh đó như tiếng gọi của mẹ lúc bà đang dịu dàng ôm lấy người con, nhưng tiếc thay, gã đã chọn vứt bỏ đi thứ nhân tính thối nát ấy và thay vào nó là một Mikey hoàn toàn mới, một tên máu lạnh đã mất đi nụ cười.
Xé nát đi giấc mơ đêm hôm qua, gã tự vẽ nên một bức tranh hoàn mĩ chỉ có màu u ám, để nó phủ một tầng sương trắng nhòe đi mắt em, phủ lên tâm trí em một cơn ác mộng không có điểm dừng.
"Tại sao em lại sợ hãi, tại sao em lại khóc?"
"Vì nếu.."
"Vì nếu khi em khóc thì mọi chuyện sẽ kết thúc?"
Có lẽ, nếu một lời nói có thể giết chết bất kì ai thì câu nói Mikey vừa thốt ra có thể xé nát em ra thành những mảnh vụn rồi xay nhuyễn nó. Nhưng tiếc nuối làm sao khi mọi thứ chỉ là suy nghĩ của em.
"Tại sao em lại khóc? Em ghét tôi à?"
Em lắc đầu, nhưng có chút sợ nên con bé chẳng hề nhìn vào gã mà chỉ xoay mặt sang hướng khác, né tránh đi cái đôi mắt sâu hun hút đó. Mikey bật cười thành tiếng, dù chẳng to lắm nhưng cũng đủ thấy gã đang vui chừng nào.
Rồi, nụ cười đó bị gã xóa đi sau tiếng hừ rõ to, mắt gã trợn lên đến nỗi từng đường gân máu hiện rõ mồn một trong đôi mắt E/c của con bé. Sau đó là một gã thô bạo, vì cái tên quá đỗi hiền từ với em vừa nãy bị đã bị giết chết bởi bản thân gã.
Tồi tệ, ô uế và đốn mạt.
Gã sẽ xem em như một món công cụ thõa mãn thú tính gớm ghiếc của gã, giết chết đi con người thật của gã bằng những thứ mơ hồ, chớp nhoáng hay là những bữa tiệc chóng tàn.
"Gọi tên tôi"
"Mikey"
"Lần nữa"
Gã nói khi hai tay đã xé rách chiếc áo em và chăm chú vào cặp gò bông đầy đủ đó, thật có mắt nhìn, gã đã cho rằng gã là một kẻ may mắn khi có được em. Song, tới chiếc váy mỏng bên dưới cũng bị gã kéo ra rồi vứt đi chỉ chừa lại thứ đồ yếu ớt che chắn lấy những phần nhạy cảm của em, trông quyến rũ chết đi được.
"Mikey...làm ơn hãy dừng lại"
Không, gã sẽ lặp lại nó đến khi em phát ngán và chỉ còn cách chấp nhận mọi thứ mà gã chuẩn bị làm với em theo cách tồi tệ nhất, mà, điều đó có thể làm bé con của gã khóc lên mất. Agh, Mikey chẳng muốn thấy em khóc mãi đâu, bởi lúc em cười trông như ánh mặt trời vậy. Nhưng gã chẳng thể dừng lại được nữa.
Gã mất trí rồi.
Ngón tay gã thật hư đốn, nó cứ thích đùa nghịch với cặp ngực của em, kéo cái đầu ti lên và lắng nghe tiếng rên rỉ phát ra từ miệng em thật quyến rũ làm sao, rồi đến lúc nó chán nó sẽ chẳng còn ở lại chơi với cái ti đỏ chót sau lớp áo lót đó nữa mà bóp nắn ngực con bé như một món đồ chơi dành cho trẻ con. Và đứa trẻ Mikey đó chẳng hề cười nổi.
Một bên thì để đùa nghịch với cặp ngực em đi, vì tất cả chưa dễ dàng thỏa mãn con người như Mikey, đó chỉ là vài màn dạo trước khi vào màn chính thôi nhưng xem em kìa, sức gần cạn kiệt hết mà chỉ biết xin gã dừng lại.
"Em xin lỗi Mikey, đừng, làm ơn đừng.."
Ngón tay kia của gã vạch cái hoa nguyệt em ra, xoa coa cái viên trân châu nhỏ kia mà không khỏi được việc thèm khát em biết nhường nào, nhưng chưa đủ. Mọi thứ chưa đủ với gã.
Mặn, nước mắt em thật mặn khi Mikey đưa cái lưỡi lên và liếm lấy nó. Vừa mặn mà cũng thật chua chát.
"Ngồi dậy mau đi"
Chỉ như thế này, gương mặt kiều diễm của em mới thật sự lung linh như bức tranh với đôi bàn tay của kẻ tàn độc. Mikey, hắn chẳng hối hận với những gì hắn đang làm đâu, nếu em khóc thì gã cũng sẽ ôm em vào lòng rồi vỗ về, nếu em quá tuyệt vọng thì gã sẽ cùng em, tay nắm chặt lấy tay rồi thả mình giữa cái khoảng không rộng lớn kia.
"Mút lấy nó, làm những gì mày có thể đi"
Em như một con rối, tuân theo mệnh lệnh của gã nhưng là với những giọt nước mắt cứ mãi vắt kiệt sức em chứ không phải với cái cơn dục vọng đang sôi sục khắp cơ thể gã.
Em ơi, em đã gây nên tội lỗi gì để bây giờ phải phục tùng gã độc tài ấy? Tình dục, sức mạnh,... tất cả gã đều có hết nhưng thứ gã thiếu chính là tình cảm của em.
Đầu lưỡi em chạm vào dương vật của gã, chạm lên những đường gân nổi lên trên thứ to lớn ấy và em cố mở to cái miệng be bé đó ra, ngậm lấy, xong liếm mút nó như một que kẹo thật dài với sắc buồn trên mi mắt chảy dài xuống gò má, hạnh phúc không bé con? Tất nhiên trước gương mặt lạnh tanh đó em sẽ bảo rằng "có"
Vì em chỉ là con rối, phục tùng cho thứ dục vọng gớm ghiếc của gã.
Rồi mạnh bạo hơn, em lên xuống cái cự vật của gã với tất cả mọi thứ, hạ thấp con người em xuống mức thấp nhất có thể khi Mikey nắm lấy đầu em kéo về phía gã và bắn thẳng vào trong tận cuống họng, để dịch trắng đó hòa cùng dòng nước bọt mà nhiễu ra hết khỏi đôi môi nhỏ nhắn kia.
"Chưa đủ, tôi muốn ở "bên trong" của em"
Rồi gã cúi xuống, hôn lên trán em một cái khi màn dạo đầu kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro