Chap 26

"ring...ring"

Điện thoại Ran rung lên, đọc mới biết tình trạng của Takemichi đang dần chuyển biến xấu. Cậu ta đã quên Kakuchou trong vài phút ngắn ngủi, bấy nhiêu đó đã khiến hắn tưởng chừng mọi thứ đã sụp đổ. Ran cũng cảm thấy không ổn liền đến bệnh viện, không quên dặn Haru hãy ở đây đến khi ổn hơn. Hắn vẫn cần vài thông tin nên tốt nhất giữ chân được bao lâu thì giữ.

Ran đến bệnh viện thấy Kakuchou ngồi ngoài phòng bệnh của Takemichi. Hắn trông không có vẻ gì là ổn.

-"Takemichi đã xảy ra chuyện gì thế?"

Ran vỗ vai hắn.

Kakuchou liền kể một tràng dài, ban nãy hắn mang đồ ăn đến cho Takemichi. Cậu ấy đã nhìn hắn với ánh mắt xa lạ xen lẫn chút sợ hãi, đã thế còn hỏi hắn là ai. Kakuchou bảo lúc đó hắn gần như mất bình tĩnh liền lao vào nắm chặt vào hai bên cánh tay của cậu. Hắn đã thử hỏi vài câu đơn giản để thử cậu, cuối cùng nhận được những câu trả lời đại loại như không biết, cậu ta chẳng biết một thứ gì cả. Trong lúc hắn đang rối thì cậu đã quay lại, cậu khẽ gọi tên hắn. Takemichi quay lại là Takemichi mà gã yêu.

-"Làm sao đây..."

Kakuchou nhìn xa xăm, cũng không phải là hắn đang hỏi Ran. Hắn đang đặt câu hỏi cho chính mình. Nếu Takemichi thật sự quên mất hắn thì phải làm sao đây? Hắn sẽ không chịu được mất.

-"Tao vào xem thử."

Ran đi vào đã thấy cậu đang tựa vào chiếc ghế cạnh cửa sổ ngủ. Hẳn là phải khó lắm mới có thể ngủ ngon. Hắn không phải loại người không để cho đến những chi tiết nhỏ nhặt, việc cậu mất ngủ hàng đêm gã biết đã lâu. Takemichi lại không muốn người khác lo lắng cho mình nên đã nói dối phải thức để hoàn thành bài.

Kakuchou nói đúng, nếu ngày nào đó Takemichi đột nhiên không nhận ra hắn và mọi người ở Bonten thì phải làm? Hắn ghét phải mất đi một thứ gì đó, mất rồi cảm giác sẽ day dứt mãi.

-"Sao mày lại như thế? Bọn tao phải làm sao đây..."

Ran vuốt nhẹ mái tóc vàng nhạt, im lặng để không đánh thức cậu.

Takemichi khẽ nghiêng người sang một bên, cậu ngủ rất say. Ran ngồi bên cạnh, chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn cậu ngủ. Trước giờ hắn vẫn luôn hài lòng với cuộc sống, ít nhất là đủ ăn đủ mặc và dư dả ăn chơi. Chỉ là vẫn còn thiếu một điều gì đó, hắn vẫn luôn cảm thấy trống trải. Đó là Ran của trước đây, trước khi Takemichi xuất hiện lấp đầy những khoảng trống đó. Cậu mang lại niềm vui mới, hắn chẳng thể diễn tả nó ra sao chỉ biết rằng nó thật mới lạ. Cảm giác như một đứa trẻ được tặng món quà ngẫu nhiên và trùng hợp món quà đó chính xác là thứ chúng thích. Ran khác với đám trẻ chơi rồi chán, hắn sẽ giữ gìn món quà ấy.

-"Mày đang nghĩ gì đấy?"

Kakuchou bước vào đứng kế bên nhưng Ran lại không nhận ra vì hắn đang mãi đắm chìm trong dòng suy nghĩ.

-"Chẳng có gì cả. Tao đang chán vì Takemichi bệnh thôi."

Ran nhún vai.

-"Ừ."

-"Mày nên nghỉ ngơi đi, nhìn mặt có chán không chứ?"

Ran cười khẩy, mong là Kakuchou sẽ rời đi để lại không gian riêng cho hắn và cậu.

-"Mày...quan tâm tao à?"

Kakuchou nhấc cái ghế khác ngồi đối diện hắn. E rằng kế hoạch đuổi Kakuchou đi đã rơi vào ngõ cụt thì một con đường mới lại mở ra khi Takeomi đột nhiên gọi đến yêu cầu Kaku phải có mặt ngay.

-"Bye bye~"

Ran đắc chí, xem ra vận may của hắn không tồi.

-"Tch."

...

Kaku đến nơi đã hẹn, một địa điểm mới vừa được Mikey đưa vào danh sách hoạt động. Chỗ này vừa vắng vẻ, xung quanh lại chẳng thấy xe hay nhà ở của người dân. Mikey đã đứng đợi cùng với Kokonoi trước một căn nhà hoang.

-"Kakuchou đến rồi."

Koko lẩm bẩm vì chờ đợi quá lâu.

-"Có chuyện gì sao?"

-"Có kẻ nào đó vừa giết một số người bên ta, được phát hiện vào rạng sáng nay. May mắn là người phát hiện là người của băng nên sự việc vẫn chưa bị phát hiện."

Kokonoi tóm tắt tình hình cho hắn nắm rõ.

-"Chết tiệt... Hết hàng hóa có vấn đề giờ đến đàn em cũng bị xử."

Kẻ im lặng từ ban nãy giờ đã chịu lên tiếng, Mikey không nhịn được mà đấm vào tường một cái.

-"Đã xác định được hung thủ."

Kokonoi nói tiếp.

-"Là ai?"

-"Người cùng bộ phận chung với những kẻ bị giết, hắn bắn chết những người còn lại và tự sát bằng thuốc độc."

Kokonoi nhìn cuốn sổ ghi chú của mình để nói những thứ tìm được tại hiện trường.

-"Hẳn có kẻ đã xúi giục hắn."

Kakuchou cũng không tin lắm, bởi lẽ những tên được Mikey đem vào đều rất trung thành. Từ trước đến nay chẳng có trường hợp nào tạo phản đến mức như thế.

-"Mọi việc xảy ra liên tục như thế hẳn kẻ làm ra đã chuẩn bị kế hoạch cho tất cả."

Kokonoi dạo này bị phân qua để xử những chuyện rắc rối, hắn thề rằng nếu bắt được sẽ tra tấn rồi mới giết. Hại hắn mấy bữa nay không thể đi thăm Takemichi.

-"Tạm ngừng những chuyến hàng mới, chuyến nào chuẩn bị về thì canh phòng chặt vào. Tao không tin là không bắt được."

Mikey nhận ra sự việc lần này không đơn giản như hắn nghĩ, cũng chỉ vì những vụ trước rất dễ biết ai đứng đằng sau nhưng thủ phạm lần này khá tinh ranh.

Kakuchou mơ hồ nghĩ đến cậu bạn đang mắc căn bệnh lạ kia, hắn không phải loại bỏ mặc nhiệm vụ mà đem chuyện đời tư vào. Mấy người ở Bonten vẫn chưa biết rõ Takemichi đang bị gì, chỉ biết cậu ta bệnh và đang nghỉ ngơi ở bệnh viện. Số người biết về căn bệnh của Takemichi đếm trên lòng bàn tay vẫn dư bao gồm Kakuchou, Ran và Mikey.

Quay trở lại phòng bệnh, Takemichi hiện đang ở một mình. Ran đã rời khỏi đây sau khi Kakuchou đi một lúc vì nhận được tin nhắn của ai đó. Cậu ngồi kế cửa sổ của phòng, cảnh bên ngoài khá đẹp vì phòng cậu may mắn làm sao lại ngay nơi hoa anh đào nở rộ. Cánh hoa bay khắp nơi khi gió nổi, vài cảnh bay vào phòng cậu rồi nhẹ nhàng đáp xuống đâu đó. Takemichi nghĩ căn bệnh của mình chẳng có gì đặc biệt khi triệu chứng chỉ đau đầu và khó ngủ. Nhưng khi nhìn qua nét mặt của Kakuchou mỗi lúc cậu hỏi về tình trạng của bản thân thì hắn lại tỏ ra bối rối rồi lảng qua chủ đề khác.

-"Trông cậu phờ phạc thế, Takemichi?"

Một bàn tay áp vào mặt cậu từ phía sau, người này đi lặng lẽ không phát ra âm thanh nên cậu chẳng để ý đến sự hiện diện của hắn.

Takemichi quay đầu lại mới thấy Kisaki đang nhìn mình, miệng cười tươi tắn. Hắn trông khác hẳn mọi ngày vì bình thường giao diện mà cậu thấy từ hắn là quần áo đồng phục của trường. Kisaki khoác bên ngoài là chiếc áo ghile đen và áo phông trắng trơn dài hơn chiếc bên ngoài một chút. Trông có vẻ trưởng thành hơn đôi chút nhưng cái gương mặt đáng ghét ấy lại chẳng thay đổi chút nào. Hắn chưa được cho phép đã ngồi chiếc ghế đối diện cậu.

-"Sao cậu lại biết tôi ở đây?" Takemichi có chút đề phòng.

-"Cậu biết tính tôi mà, muốn biết cái gì thì biết cái đấy."

Kisaki tỏ ra đùa cợt nhưng lời nói luôn nghiêm túc. Hắn đã từng vì Takemichi mà điều tra mọi thứ liên quan đến cậu.

-"Thì?"

Cậu có ngán ai bao giờ, đối mặt với mấy kẻ nguy hiểm thì cứ vờ như chẳng quan tâm.

-"Biết gì chưa? Haruka mất tích rồi đó."

-"Cái gì?!... Cậu làm gì cậu ấy rồi phải không?"

Takemichi cố tỏ ra ngạc nhiên, cậu biết rõ Haru vẫn đang ở nơi điều trị của Ran. Song vẫn muốn biết thêm thông tin bên ngoài nên đã hỏi vài câu với Kisaki. Có thể hắn đã biết gì đó nhưng giấu để thử cậu.

-"Đừng có gì cũng bảo tôi làm nhé...Tôi đau lòng lắm đấy, Takemichi à."

Kisaki đơn thuần nói việc của Haru cho cậu nghe và việc hắn nghĩ Haru mất tích là do nhỏ không đến trường trong vài ngày rồi.

-"Trong lớp tôi chỉ có Takemichi và con nhỏ kia chơi chung thôi...hai người lại nghỉ hết."

Kisaki tiếp tục, giọng nói có chút ủ rũ.

-"Thôi cái giọng điệu đó đi."

-"Rồi rồi, cậu muốn gì cũng được hết. Mau mau hết căn bệnh này nhé, tôi mong chờ lắm đấy."

Kisaki đứng dậy, xoa đầu cậu một cái rồi rời đi.

-"Mong chờ...?"

Cậu lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro