Chương 236-240

Chương 236: Nhạc Thính Phong thật cmn không biết xấu hổ là gì hết.

Cận Tuyết Sơ lúc đó thật muốn chửi ầm lên, mẹ nhà anh! Mấy lần giao chiến trước, anh đều không tính toán với Nhạc Thính Phong.

Lần đầu tiên, Cận Tuyết Sơ biết thực lực của mình cách xa so với Nhạc Thính Phong, không cần vì chút chuyện nhỏ mà làm ầm lên.

Lần thứ hai, Cận Tuyết Sơ cảm thấy không cần thiết.

Nhưng lần này, Cận Tuyết Sơ chịu hết nổi rồi, Nhạc Thính Phong rõ ràng là đang bới móc. Huống chi anh ta cũng đã hạ quyết tâm theo đuổi Yến Thanh Ti rồi, không cần thiết phải tránh né Nhạc Thính Phong, tình địch gặp nhau, có bao giờ là không thấy ngứa mắt nhau?

Cận Tuyết Sơ cười cười nói: "Nhạc tổng, mọi người đều đã là người trưởng thành cả rồi, sao phải ấu trĩ như thế?"

Nhạc Thính Phong nhếch mép, cười quái dị: "Đúng thế, người trưởng thành chỉ biết đâm hỏng xe anh thôi."

Nháy mắt, Cận Tuyết Sơ cạn lời, ý của câu này là, nếu như không phải là người trưởng thành thì ông đây đã đâm cả xe lẫn người rồi.

Cận Tuyết Sơ, tôi...

Anh ta cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng bây giờ, lăn lội trong showbiz mười năm, dạng người gì cũng gặp rồi nhưng cái loại vô sỉ đến trắng trợn như thế này thì đúng là chưa từng gặp.

Cận Tuyết Sơ không biết nói gì gật đầu, "Nhạc tổng dù sao chúng ta là người đàn ông, thì đường đường chính chính so đấu, ngài làm thế này thì tính cái gì?"

Nhạc Thính Phong nhìn Cận Tuyết Sơ như đang nhìn một thằng ngốc: "Chẳng lẽ tôi đây không phải quang minh chính đại đâm vào xe anh à?"

Cận Tuyết Sơ sờ sờ hông mình, mẹ, sao hôm nay ra khỏi nhà lại không mang dao theo nhỉ.

Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ, chắc cảnh sát giao thông cũng sắp đến rồi, anh nói: " Tiền bồi thường tôi sẽ cho người đưa đến phòng làm việc của anh sau. Tạm biệt! Sau này thời gian so đấu đàng hoàng còn nhiều lắm, lần sau nói chuyện tiếp."

Nói rồi, Nhạc Thính Phong đạp chân ga phóng đi để lại một vệt khói lại cho Cận Tuyết Sơ.

Cận Tuyết Sơ cảm thấy hôm nay mình ra khỏi nhà mà quên không xem hoàng lịch, anh ta quay sang nhìn cái xe mới của mình, vốn dĩ là để theo đuổi Yến Thanh Ti nên mới đặc biệt mua nó, giờ thì thành cục sắt vụn mất rồi. Cục tức này làm thế nào cũng không xả ra được, cái tên Nhạc Thính Phong này, sao lại vô sỉ đến thế cơ chứ?

Nhưng cái sự vô sỉ của Nhạc Thính Phong anh ta mới chỉ nhìn thấy bấy nhiêu đó thôi, phía sau vẫn còn rất nhiều nữa kìa.

Nhạc Thính Phong móc điện thoại ra gọi một cuộc, cho nên rất nhanh sau đó, Cận Tuyết Sơ còn đang đứng giữa phố chưa nghĩ ra nên làm thế nào, đã bị một đám fan đi ngoài đường bao vây vòng trong vòng ngoài, chật kín, các fan cuồng giở trò, anh ta muốn chạy cũng không được.

Bị vây kín hơn một tiếng đồng hồ, mới bị chú cảnh sát giao thông cứu ra.

......

Nhạc Thính Phong về đến công ty, quẳng chìa khoá xe lên bàn, gọi điện thoại bảo Giang Lai đi vào.

Giang Lai thấp thỏm đi vào, nhìn thấy Nhạc Thính Phong, anh nghĩ hôm nay tâm trạng của sếp khá hơn một chút thì phải.

"Nhạc tổng, có chuyện gì ạ?"

Nhạc Thính Phong cũng không ngẩng đầu, nói: "Tôi không cẩn thận đâm phải xe của Cận Tuyết Sơ, cậu đi trả tiền bồi thường cho anh ta."

Giang Lai há hốc mồm, moẹ, sao đột nhiên sếp lại tốt thế, sao lại trở nên lương thiện thế này? Không đâm chết tình địch luôn à?

Trong lòng Giang Lai tràn đầy nghi ngờ, gật đầu: "Vâng ạ, tôi sẽ đi làm ngay."

Cậu vừa mới quay đi, liền nghe thấy sếp bổ sung thêm một câu nữa: "Từ từ đã, đổi hết thành tiền xu cho tôi."

Phụt, Giang Lai tí nữa thì sặc, tiền xu?

Giang Lai lặng lẽ quay lại, cẩn thận hỏi: "Vậy cái xe của anh ta, trị giá bao nhiêu tiền ạ?"

Nhạc Thính Phong khinh thường nói: "Một chiếc Cayenne bé tí, cùng lắm là một trăm ba mươi vạn chứ gì, cho anh ta hai trăm vạn, tôi không thể để cho người ta nói tôi là ỷ thế ức hiếp người khác được."

Giang Lai muốn quỳ, sếp ơi, sếp đặc biệt... đến để trêu ngươi người ta à? 200 vạn, sếp còn bảo em đưa tiền xu?



Chương 237: Người phụ nữ này, tôi không thể để mất cô ấy

Giang Lai thử xem có thể thay đổi ý định của sếp được hay không: "Nhạc tổng đó là 200 vạn đấy, không được hay lắm đâu? Không dễ để đổi đủ 200 vạn tiền xu, cho dù có đến ngân hàng, chắc cũng...rất khó để tập hợp đủ 200 vạn tiền xu hay là để 1 trăm vạn tiền giấy nhé?"

Dường như Nhạc Thính Phong cũng nghe vào tai những gì mà Giang Lai nói, gật đầu, cân nhắc một lát nói: "Đúng là không được hay cho lắm..."

Giang Lai cũng gật theo: "Đúng thế, đúng thế."

Từ trước đến giờ Giang Lai chưa thấy sếp dễ tính như thế này nhưng một giây sau, anh thật muốn tát cho mình một phát.

Nhạc Thính Phong nói: "Vậy thì đổi thành tiền âm phủ đi! Một chồng là đủ, cậu đích thân mang qua đó, chuyển lời của tôi cho anh ta, tôi rất thành khẩn xin lỗi."

Giang Lai cảm thấy như thể mình vừa bị người ta đập một phát vào đầu, ai bảo cậu ngây thơ, Nhạc Thính Phong là người như thế nào, trong đầu toàn những thứ xấu xa, sao có thể có lòng tốt như thế?

Giang Lai thật hối hận, căn bản mình không nên nói lý lẽ với sếp, vẻ mặt thành khẩn, chân thành nói: "Sếp, hay là dùng tiền xu nhé."

Nhạc Thính Phong nhìn anh ta: "Sẽ không có phiền toái gì chứ? Cậu cũng không cần quá khó xử đâu."

Giang Lai lắc đầu quầy quậy: "Dạ không ạ! Đương nhiên là không rồi, không khó xử một chút nào đâu ạ, cám ơn sếp đã quan tâm."

Đưa tiền xu đến, nhiều lắm thì bị đánh cho một trận nhưng đưa tiền âm phủ đến, sẽ bị đánh chết đấy.

Rốt cuộc kiếp trước anh đã gây nên tội tình gì mà kiếp này gặp phải ông sếp kiểu gì thế không biết, bị sai đi chịu đòn, mà còn phải cảm ơn sếp đã không giết.

"Đi đi, nội trong vòng hôm nay phải mang đến cho Cận Tuyết Sơ, đừng để anh ta bảo tôi quỵt nợ."

Giang Lai hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi, vội vàng gật đầu rồi chạy ra ngoài, lúc ra ngoài cửa thì va vào Khúc Kính, bị anh ta túm lại hỏi: " Đi đâu mà vội vã thế?"

Giang Lai chỉ quẳng cho anh ta hai chữ: "Đi ăn đòn."

"Ha ha...ăn đòn."

......

Được giải cứu ra khỏi đám fan cuồng, trên người Cận Tuyết Sơ toàn là những vết thương do đám fan cuồng gây ra, người đại diện của anh ta nhìn những vết thương trên cằm trên cổ mà vừa tức vừa đau lòng.

"Tôi đã nói với cậu rồi, đừng có dây vào con hồ ly tinh ấy. Cái vị Nhạc thái tử ấy đâu phải tay vừa, làm gì có chuyện anh ta thờ ơ đứng nhìn để yên cho cậu theo đuổi người của anh ta, Tuyết Thần bỏ cuộc đi, mau mau thu tay lại."

Cận Tuyết Sơ cầm di động tự sướng một kiểu, sau đó ghi kèm mấy chữ, nói cho những fan theo đuổi thần tượng một cách lí trí, tình hình ngày hôm nay suýt chút nữa thì gây ra vụ thảm sát vì dẫm đạp nhau đến chết, anh ta không muốn fan bị thương.

Cận Tuyết Sơ nói: "Không kịp nữa rồi."

"Cậu thật muốn tìm chết đấy hả?"

Cận Tuyết Sơ vào weibo của Yến Thanh Ti, nhấn like cho bức ảnh hậu trường cô vừa mới đăng.

Anh tải bức ảnh của Yến Thanh Ti về điện thoại, lưu lại, nói: "Đúng đấy... không tìm chết, sao có thể thể hiện được tình yêu chân thành của tôi dành cho Yến Thanh Ti. Nếu như Nhạc Thính Phong bới lông tìm vết tôi như thế mà tôi vẫn không dao động, người phụ nữ này tôi càng không thể bỏ lỡ, nếu không sau này tôi sẽ hối hận."

Người đại diện của anh tức đến phát điên: "Cậu đúng thật là... sớm muộn gì cậu cũng bị con hồ ly đó hại chết thôi."

Cận Tuyết Sơ đột nhiên hỏi: "Tôi muốn kết hôn với cô ấy, anh nghĩ thế nào?"

Người đại diện nhìn anh ta như nhìn thấy quỷ, mấy giây sau hét ầm lên: "Thế thì tôi đi chết cho mà xem!"

Điện thoại của người đại diện đột nhiên vang lên, nghe xong rồi, anh ta hoảng sợ nói: "Nhạc thái tử cho người đến trả tiền bồi thường cho cậu, đang ở dưới kia."

Hai người nhìn nhau, Cận Tuyết Sơ đứng dậy đi ra ngoài.

Ngoài cửa đỗ mấy cái xe tải xếp thành hàng dài.

Cận Tuyết Sơ mờ mịt, Nhạc Thính Phong lại giở trò quỷ gì nữa đây?



Chương 238: Anh ta chuẩn bị dùng tiền đập chết tôi à?

Giang Lai nhìn thấy Cận Tuyết Sơ, anh liếc nhìn cái mũ bảo hiểm trong xe, giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng không đội, cố lấy dũng khí đi đến trước mặt Cận Tuyết Sơ.

Giang Lai nói những gì đã chuẩn bị trước bằng giọng nói đầy cảm tình: "Cận tiên sinh, tôi là trợ lí của Nhạc tổng. Nhạc tổng của chúng tôi không cẩn thận đâm vào xe anh, tôi xin thay mặt cho ngài ấy gửi lời xin lỗi chân thành đến anh, hi vọng anh có thể lượng thứ."

Giang Lai nói rồi cúi xuống xin lỗi Cận Tuyết Sơ, đừng nói gì cả, cứ giả vờ đáng thương trước đã.

Cận Tuyết Sơ cười cười: "Chuyện xin lỗi để sau rồi nói tiếp, có thể nói cho tôi biết những cái xe này để làm gì trước được không?"

Giang Lai chột dạ vuốt mũi:: "Đây...Khụ, khụ, đều là tiền bồi thường."

Cận Tuyết Sơ châm chọc: "Tiền bồi thường? Nhạc tiên sinh bảo cậu lấy hết toàn bộ tiền dự trữ của tất cả ngân hàng trong thành phố ra đấy à?"

Giang lai gật đầu, đúng thế, đúng là toàn bộ tiền xu dự trữ của tất cả các ngân hàng trong thành phố dường như đều bị anh đổi hết sạch, đồng thời còn phải đến các chợ, các trung tâm thương mại lớn để đổi tiền xu, thế mới miễn cưỡng gom được đủ 200 vạn tiền xu.

Giang Lai cũng không dám nghĩ đợi đến lúc mở cửa sau của xe ra, Cận Tuyết Sơ nhìn đấy toàn là tiền xu sẽ có phản ứng gì.

Cận Tuyết Sơ cười lạnh, Nhạc Thính Phong làm thế này là muốn khoe sự giàu có của mình trước mặt anh à?

"Được thôi, để tôi xem xem Nhạc tiên sinh khí phách đến mức nào nào."

Gaing Lai vẫy tay ra hiệu với tài xế, ý bảo là mở cửa ra.

Giang Lai nói với Cận Tuyết Sơ: "Anh chuẩn bị cho tốt nhé."

Tuyết Sơ và người quản lí đều rất hiếu kì, rốt cuộc là đựng bao nhiêu tiền mà phải chất tới mấy cái xe tải liền?

Đợi đến lúc mở cửa xe ra, dường như thoáng cái đã mở ra cho bọn họ cánh cửa của một thế hoàn toàn mới, ánh sáng chói loà tí thì mù mắt Cận Tuyết Sơ, cảnh tượng cực kì hoành tráng.

Cận Tuyết Sơ che mắt, một lúc lâu sau mới bỏ tay xuống, cái cảnh trước mắt này khiến anh ta không biết nên biểu cảm thế nào nữa, có cảm giác tất cả các biểu cảm con người không có một biểu cảm nào là có thể hiện tâm tình của anh ta lúc này.

Giang Lai hỏi: "200 vạn, chỉ nhiều hơn chứ không ít. Anh xem, có cần đếm lại một lần nữa không?"

Cận Tuyết Sơ không để ý đến anh ta, đi đến cầm một đồng xu lên "Hôm nay cuối cùng tôi mới biết được cái gì gọi là kẻ vô sỉ nhất thiên hạ, không phải Nhạc Thính Phong thì chẳng còn ai nữa, thế này là chuẩn bị lấy tiền đập chết tôi đây mà."

Giang Lai nghe thế thì khá là khó chịu, tuy rằng boss cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì nhưng cậu ta là nhân viên của Nhạc thị, ở ngoài cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho người khác mắng sếp nhà mình được, Giang Lai nói: "Cũng không thể nói thế được, ít nhất Nhạc tổng của chúng tôi dám làm dám chịu, không hề quỵt nợ anh."

Vả lại, không đưa tiền âm phủ cho anh là tốt lắm rồi đấy nhé.

Người đại diện của Cận Tuyết Sơ sực tỉnh, tức giận chỉ vào Giang Lai mà mắng: "Bắt nạt người quá đáng mà, thật quá đáng mà... đây là cái gì chứ? Ha, 200 vạn tiền xu, nào nào, cậu đếm từng đồng một cho tôi xem nào, tôi nói cho các người biết, chuyện ngày hôm nay chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, báo cảnh sát, bây giờ tôi sẽ lập tức báo cảnh sát ngay."

Giang Lai thở dài nói: "Anh muốn báo cảnh sát thì tuỳ các anh thôi tuy nhiên tôi cảnh báo trước, tuy rằng sếp tôi đâm phải xe anh nhưng chúng tôi cũng không ăn quỵt. Chúng tôi không chỉ bồi thường mà còn bồi thường nhiều hơn mấy chục vạn so với giá chiếc xe của Cận Tiên sinh đây, đây đã là rất có thành ý rồi, tại sao lại bảo chúng tôi ức hiếp người khác."

Cận Tuyết Sơ đột nhiên cười lên, người đại diện của anh ta đang cãi nhau ầm ĩ với Giang Lai, tâm trạng anh ta lại rất tốt, lấy điện thoại ra, tay trái kẹp một đồng xu, đằng sau là một xe tải tiền xu, tự chụp một bức, gửi cho Yến Thanh Ti.

Cảnh tượng hoành tráng này, sao có thể không chia sẻ cho cô ấy xem chứ.




Chương 239: Tặng cô ấy "một đời một kiếp" mỗi ngày

Yến Thanh Ti đang trang điểm, thì điện thoại vang lên, cô nhấp vào thấy tin nhắn của Cận Tuyết Sơ gửi qua wechat, chỉ có một tấm hình, cô phóng to bức hình lên, khóe miệng giật giật, Cận Tuyết Sơ điên rồi sao? Lấy đâu ra mà nhiều tiền xu thế này?

Cận Tuyết Sơ gửi hình xong nói với Giang Lai: "Phiền cậu về nói với Nhạc tổng, cảm ơn khoản bồi thường của anh ta, tôi rất thích, tôi đang không biết nên tặng gì Yến Thanh Ti cho sáng tạo. Giờ thì tôi biết rồi, mỗi ngày tôi sẽ gửi tặng cô ấy 1314 đồng xu cũng có nghĩa là sẽ tặng cô ấy "một đời một kiếp" này của tôi, cứ bám lấy cô ấy tặng mấy trăm ngày chắc cũng có thể khiến cô ấy rung động, khiến cô ấy có thể tiếp nhận tôi thôi, cảm ơn anh ấy đã giúp tôi nghĩ ra một sáng kiến hay như vậy."

(1314 có phiên âm là /yi san yi si/, đọc gần giống với 一生一世 /yi sheng yi shi/ = một đời một kiếp)

Giang Lai.... Anh muốn chết tôi cũng không cản đâu.

Khi trở về, cậu thành thật chuyển lời Cận Tuyết Sơ nói tới ông chủ, cứ tưởng sếp của cậu sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ người ta chỉ cười nham hiểm, hỏi lạimột câu: "Sáng nào hắn ta cũng tặng hoa à?"

"Vâng."

"Tra xem là tiệm hoa nào."

"Tôi biết rồi, giờ cho tiệm hoa đó đóng cửa luôn."

Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc cậu: "Chậc, tôi là loại người đó sao?"

Chỉ là, từ sau hôm đó trở đi, sáng nào Yến Thanh Ti cũng nhận được hoa, nhưng toàn là hoa héo, cánh hoa rụng gần hết, còn tỏa ra mùi hương kì quặc khiến Yến Thanh Ti cảm thấy rất ác cảm với những đóa hoa do Cận Tuyết Sơ tặng mỗi buổi sáng, cô nói thẳng với Tiểu Từ, sau này chỉ cần là hoa do Cận Tuyết Sơ tặng thì đừng đưa tới trước mặt cô nữa.

Yến Thanh Ti hoàn toàn không biết gì về cuộc giao chiến giữa hai người đàn ông này, cô cũng chẳng thèm bận tâm, các cảnh quay của Trấn Hồn Khúc bước dần vào giai đoạn kết thúc, cô phải tới Cảnh Thành. Trước khi đi, cô tới trung tâm thương mại, lâu rồi cũng không mua sắm quần áo gì, cô cũng nên sắm sửa chút gì đó cho mình rồi.

Mượn câu của chị Mạch "Em dù gì cũng là người có fan hâm mộ, ra ngoài phải chú ý tới hình tượng".

Yến Thanh Ti là kiểu người có mặc gì lên cũng đẹp, cô có khoác ga giường ra đường thì cũng vẫn giống người mặc hàng hiệu thôi.

Càn quét trong trung tâm thương mại hai tiếng đồng hồ, Yến Thanh Ti mời cu li - Tiểu Từ của cô xuống lầu uống ly cafe nghỉ một lát.

Kết quả, vừa vào tới quán cafe đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

"Bà Vương, khi tôi cho bà mượn rõ ràng là phỉ thúy thật nhưng hiện tại, cái thứ đồ giả này là sao hả, bà tưởng tôi không nhận ra chắc?"

"Nhạc phu nhân, ý của bà là tôi lấy đồ giả đánh tráo vòng thật của bà à, mọi người phân xử thử xem, tôi chỉ mượn bà ấy bộ trang sức đeo thôi, giờ bà ấy lại bảo tôi đánh tráo. Thế ý là tôi lấy trộm đồ của bà ấy à? Nhà họ Vương chúng tôi tuy không được như nhà họ Nhạc nhưng cũng là gia đình có máu mặt, Nhạc phu nhân, sao bà lại có thể vu oan cho tôi như vậy được chứ?"

"Phải đó, Nhạc phu nhân, bà không thể dựa vào thế lực của Nhạc gia nhà bà để ức hiếp người khác được, bà Vương cũng nói sợi dây mà bà đưa lúc đó đã là hàng kém chất lượng rồi đấy."

"Các người, các người........"

Yến Thanh Ti tháo kính ra, đứng từ xa nhìn gương mặt tức tới tái nhợt của Nhạc phu nhân, vành mắt bà đỏ lên, dáng vẻ vừa bất lực lại vừa uất ức.

Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười, cái chuyện vớ vẩn này......... kệ đi vậy.

Yến Thanh Ti quay người muốn đi nhưng ra tới cửa, cô lại vòng ngược lại.

Nhạc phu nhân không phải là người biết cãi vã, bị mấy người kia chỉ chỉ trỏ trỏ nói bà cố ý, ngoa ngoắt, bà vừa tủi thân vừa buồn, căn bản không cãi lại được đám người đó. Bỗng có một người ngồi xuống, ôm lấy cánh tay bà: "Náo nhiệt thế, mọi người đang nói gì đấy?"

Nhạc phu nhân ngoảnh lại thấy Yến Thanh Ti, không biết tại sao nhưng bà lại cảm giác như tìm được chỗ dựa, đôi mắt bà đỏ lên nhìn Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti lẳng lặng thở dài, ôm lấy vai Nhạc phu nhân: "Bác gái, đã mấy ngày không gặp rồi, không ngờ con lại gặp bác ở đây. Ôi! Sao thế này, ai bắt nạt bác? Bác nói với con, để con giúp bác xé xác nó ra."

------

Yến thổ hào: Thôi rồi, mẹ lại sắp cướp đất diễn rồi.



Chương 240: Có con ở đây, không để bác chịu ấm ức đâu

Nhạc phu nhân ấm ức đầy một bụng, giây phút thấy Yến Thanh Ti, bà có cảm giác như tìm được đồng chí cách mạng của mình, bà tóm lấy cánh tay Yến Thanh Ti, cô như chỗ dựa duy nhất của bà lúc này, dáng vẻ vô cùng đáng thương: "Bọn họ...... Bọn họ........"

Yến Thanh Ti thở dài, đã lớn tuổi thế này rồi mà ra ngoài vẫn còn bị ức hiếp, đám người này rõ ràng thấy bà hiền lành nên hùa lại bắt nạt bà đây mà.

Yến Thanh Ti vỗ vai bà: "Có con ở đây, không có gì phải ấm ức hết. Chẳng phải chỉ là một bộ đồ trang sức thôi sao? Cứ để con."

Bà Vương ngồi đối diện ngờ vực nhìn Yến Thanh Ti: "Cô là ai?"

Yến Thanh Ti nhếch mày: "Tôi là ai bà quản được chắc? Trông bà thế kia mà còn phải mượn đồ trang sức của bác gái. Chậc, nhìn bộ dạng nghèo hèn của bà xem, liệu có thể đeo được bộ trang sức tốt đến thế sao?

Bà Vương bị chọc tức điên lên, bà ta quay lại chỉ thẳng Nhạc phu nhân nói: "Nhạc phu nhân, bà còn tìm người nói đỡ bà, bà tưởng có người giúp bà thì bọn tôi sợ bà chắc. Tôi nói cho bà hay, chuyện bà vu oan tôi ngày hôm nay tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, cùng lắm thì chúng ta gặp nhau tại đồn cảnh sát."

Xoảng, Yến Thanh Ti đập ly cafe bên cạnh Nhạc phu nhân xuống bàn, cafe bắn tung tóe ra ngoài, bắn hết cả lên chiếc túi LV của bà Vương, bà ta gào ầm lên: "LV của tôi, aiya...... Tôi vừa mới mua xong, cô........."

Yến Thanh Ti xòe tay, cô rút hai tờ giấy ra lau tay: "Tôi có cố ý đâu? Là tôi không cẩn thận, bà là bà Vương đúng không. Họ Vương nhà bà cũng là nhà có máu mặt lắm mà, cũng chỉ là cái túi thôi việc gì phải tỏ ra kinh khủng thế, nhà bà chắc không nghèo tới nỗi thiếu cả chút tiền này chứ."

Yến Thanh Ti nhấc sợi dây phỉ thúy trên bàn lên: "Nào, để tôi xem xem bộ trang sức này rốt cuộc có vấn đề ở đâu! Không phải tôi bốc phét đâu, chứ tôi là là chuyên gia về buôn bán mấy loại đá quý này đấy, thật hay giả, tôi nhìn là biết ngay, muốn qua mặt bác Nhạc, không có cửa đâu."

Nhạc phu nhân đứng ngẩn ra nhìn Yến Thanh Ti, cô buôn bán đá quý từ bao giờ vậy?

Yến Thanh Ti nói vậy khiến đám người bên phía bà Vương bất an, bà ta hừ một tiếng: "Cô xem đi! Xem đi! Tôi nói cho cô biết, thật thật giả giả cũng chẳng liên quan gì tới tôi hết, dù sao tôi cũng không biết gì cả."

Yến Thanh Ti nhếch mép, tay sờ sờ sợi dây một hồi, rồi lại cầm lên soi dưới ánh mặt trời, dáng vẻ cực kì giống người trong nghề, một lúc sau cô sửng sốt nói: "Aiya, là thật này, là đế vương lục*, hàng cực phẩm đấy hơn nữa gia công cũng xuất sắc. Bác gái, bác nhìn kĩ đường vân này xem, cảm giác như màu xanh này có thể chảy nước ra được vậy, cái này sao có thể là giả được? Chắc ban nãy bác nhìn lầm rồi."

*Một loại phỉ thúy có chất lượng cực kì tốt, đứng đầu trong các loại phỉ thúy.

Nhạc phu nhân vừa nghe xong liền giật mình, cái này rõ ràng là giả mà, bà vội nói: "Nhưng..........."

Yến Thanh Ti lén ấn mạnh vào tay Nhạc phu nhân dưới bàn, cam đoan cả bà: "Bác gái, bác nhìn kĩ lại mà xem. Con nói bác hay, con biết xem đá từ hồi còn trong bụng mẹ cơ, cái này là thật, tuyệt đối không sai đâu."

Nhạc phu nhân chớp mắt mấy cái, đôi mắt đỏ lên trông vừa mờ mịt lại vừa ngây ngô, bà không biết Yến Thanh Ti định làm gì, nhưng bà vẫn phối hợp theo cô, gật đầu: "Ừ........ Là tôi nhìn nhầm, cái này hình như là thật.........."

Đám người phía bà Vương đồng loạt nhìn nhau, đặc biệt là bà Vương, mắt liền sáng lên.

Bà Vương bày ra vẻ mặt lạnh tanh: "Hóa ra là thật, là Nhạc phu nhân nhìn lầm lại còn đổ oan cho tôi, còn ỷ vào gia thế của nhà họ Nhạc, ngay đến câu "xin lỗi" bà cũng không biết nói hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro